Chương 1: Ta, 2012
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn lẫn với gió lạnh tàn phá mặt đất, Tô Bạch siết thật chặt áo bông trên người, đút hai bàn tay nhỏ vào trong túi áo. Mùa đông ở phương Bắc có chút lạnh, đặc biệt là mùa đông mười mấy năm trước.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, nhìn cái bảng đen ở phía trước, trên bảng đen là vài đề toán, chữ viết ngay ngắn.
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt của bút viết lên giấy.
Thế nhưng lúc này trái tim của Tô Bạch lại không được bình tĩnh.
Bởi vì hắn... trọng sinh rồi!
Trên bàn là quyển sách giáo khoa toán mới tinh, có thời điểm hiện tại, ghi rất rõ ràng: Sách giáo khoa thực nghiệm tiêu chuẩn, chương trình giáo dục phổ thông bắt buộc, lớp 9, tập 2.
Đây không phải năm 2025. mà là 2012. Nói cách khác, Tô Bạch trọng sinh trở lại lớp 9 13 năm trước.
Tô Bạch không xa lạ gì đối với trọng sinh, nhưng hắn lại không sao nghĩ tới chuyện như vậy sẽ diễn ra trên người hắn.
Phàm là người trọng sinh, phần lớn đều có kiếp trước tầm thường vô vi, chán nản nửa vời.
Thế nhưng Tô Bạch là loại người này sao?
Tất nhiên không phải.
Kiếp trước, khi 16 tuổi Tô Bạch bỏ học đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp, năm 18 tuổi tham gia LPL. Sau đó liên tục giành được giải quán quân Liên Minh Huyền Thoại thế giớ hai năm 2018 và 2019.
Người như vậy sẽ có tiếc nuối sao?
Sẽ có!
Ai không có tiếc nuối chứ?
Cái trán của Tô Bạch "vuốt ve" mặt bàn, khí lạnh lẽo trên mặt bàn trực tiếp khiến cho Tô Bạch run lập cập.
Kiếp trước, tháng Tô Bạch không thích nhất chính là tháng sáu cùng tháng bảy, bởi vì đó là khoảng thời gian mà cả nước thi lên cấp 3 và đại học. Mà cho dù là cấp 3 hay là đại học, Tô Bạch đều chưa từng trải qua.
Đó là tiếc nuối cả đời của Tô Bạch.
Thứ hắn tiếc nuối không phải là thiếu tri thức, mà là không được trải nghiệm học cấp 3 và đại học, cái khoảng thời gian mà rát nhiều người khó có thể đi tới. Kiếp trước, Tô Bạch đem cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ cho eSports, và eSports cũng đã trả lại cho hắn rất nhiều thứ.
Nhưng nhân tâm lai vẫn không bao giờ cảm thấy đủ. Giống như khi một mình đi đến ngã tư đường và phải đối mặt với lựa chọn, ý nghĩ đầu tiên của người đó khẳng định là muốn tất cả. Sau khi biết được là ý nghĩ này căn bản không thể thực hiện mới sẽ từ từ cân nhắc cái được cái mất, cuối cùng mới đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình.
Còn bây giờ Tô Bạch cần đưa ra lựa chọn không?
Không cần, bởi vì con đường kia hắn đã đi qua rồi.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía bảng đen, theo thói quen muốn đẩy mắt kính trên sống mũi.
Nhưng sau khi sờ sờ mới phát hiện, lúc này hắn vẫn chưa bị cận thị bởi theo đuổi sự nghiệp của mình.
Tuy rằng cách nhau một căn phòng, nhưng hắn có thể nhìn thấy toàn bộ chữ trên bảng.
Chỉ là, Tô Bạch nhìn đề toán trên bảng lại giống như đang nhìn thiên thư vậy.
Thành tích hồi cấp 2 của Tô Bạch không được tốt, thậm chí là rất kém cỏi.
Nếu không như vậy thì hắn sẽ không ngồi hàng cuối cùng, lại còn là hàng cuối cùng bên trái, vị trí nhìn qua cửa sau.
Vào mùa đông, gió từ khe cửa thổi tới, phải nói là "mát rười rượi".
Bởi vì các khóa cũ thường quan sát qua khe cửa, cho nên kẽ hở rất lớn.
Thành phố hiện tại Tô Bạch đang ở tên là Qua Thành, là là một tòa thành nhỏ nằm tại phía bắc của An Tỉnh.
Có thể dùng ba chữ để miêu tả tòa thành nhỏ này.
Bẩn, loạn, nghèo.
An Nam và An Bắc là hai nơi khác biệt, An Nam nhiều sơn thủy, phong cảnh tú lệ, bởi vậy so với An Bắc thì kinh tế tốt hơn rất nhiều.
Mười mấy năm sau Tô Bạch công thành danh toại, muốn về quê chuẩn bị trợ giúp Qua Thành, đã tìm hiểu rất tỉ mỉ về kinh tế Qua Thành. Năm nay là năm 2012. GDP bình quân của huyện thành nhỏ này chỉ hơn 11. 000, GDP bình quân của cả thành phố cũng chỉ hơn 14. 000. Trong cả An Bắc, nơi này thuộc vào hàng đếm ngược.
Hết cách rồi, An Bắc nhiều bình nguyên, không núi không nước, cả thành phố chỉ có một con sông là sông Qua, mà cái tên Qua Thành cũng được bát nguồn từ sông Qua.
Đến năm 2021. khi Tô Bạch muốn trở về mới phát hiện ra rằng điều mình có thể làm cho quê hương là cực nhỏ.
Năm lớp 9 Tô Bạch liền bỏ học đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp, dựa vào eSports mà dương danh lập vạn, nói trắng ra chính là chơi game.
ESports là thứ không thể mang lại chút lợi ích kinh tế nào cho huyện thành nhỏ nghèo khó này.
Đến cuối cùng, Tô Bạch chỉ có thể quyên tặng hai tòa nhà dạy học cho cục giáo dục địa phương, cũng coi như đưa ra một phần cống hiến cho quê hương của mình.
Trường Trung học bây giờ của Tô Bạch tên là Trung học Dục Hoa, là trường trung học tốt nhất, cũng là một trường lớn nhất huyện Qua.
Hai năm gần đây, tiếng tăm của Trung học Dục Hoa ngày càng hưng thịnh. Từ năm 2012. khi mà khu trường mới được thành lập, Trung học Dục Hoa thậm chí có thể cùng so sánh với Trung học Phong Hoa trong thành phố. Dục Hoa cùng Phong Hoa đều là trường tư thục. Mấy năm qua, top 100 học sinh đứng đầu, căn bản là đều được hai trường này nhận thầu hết.
Hai trường trung học này cũng chính là một, hai trường duy nhất trong thành phố cần phải kiểm tra đầu vào.
Dục Hoa rất lớn, một khối có tới gần ba mươi ban, một lớp có thể có đến hơn một trăm học sinh, gộp lại cũng gần mười ngàn người, mà lớp của Tô Bạch, là lớp 9-12. (Lớp 9 ban 12)
Trong phòng học, chỗ ngồi được phân chia theo kiểu 2-6-2, tức là hai hàng ở hai bên gần tường sẽ có hai người, hàng giữa có sáu người, một hàng vừa đủ 10 người, lớp có tổng cộng mười hàng.
Vị trí Tô Bạch ngồi là ở ngoài cùng phía bên trái của hàng thứ mười.
Tô Bạch quay đầu sang, nhìn người cùng bàn với mình.
Hứa Lâm, bởi vì hồi cấp 2 đã ngồi cùng bàn với nhau được hơn một năm, cho nên Tô Bạch vẫn nhớ tên của cậu ta.
Lúc này Hứa Lâm đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt bàn, cây bút bi mực đen ở giữa các ngón tay của cậu không ngừng chuyển động.
Nếu như từ trên bục giảng nhìn xuống, bạn sẽ tưởng rằng cậu ta đang buồn phiền vì đề kiểm tra trên bảng.
Nhưng sau khi Tô Bạch cúi đầu liếc nhìn ngăn bàn liền rõ ràng cậu ta đang làm gì.
Dưới gầm bàn của cậu ta đang mở một cuốn tiểu thuyết dày cộp.
Vì sao cách một cái mặt bàn mặt mà Hứa Lâm vẫn có thể đọc được tiểu thuyết dưới gầm bàn?
Đó là bởi vì trên mặt bàn có một cái lỗ không lớn không nhỏ, cái lỗ như thế này, không chỉ bàn của Hứa Lâm có, căn bản là mấy hàng phía sau đều có.
Những cái lỗ này cũng không phải do khóa của Tô Bạch làm, thật ra phần lớn đều là những tiền bối đã ra trường để lại.
Cái thời đại này chính là thời đại văn học mạng càn quét.
Văn học mạng ở thời đại này chưa gặp phải các đối thủ như mobile game, các nền tảng livestream, short video của sau này.
Trước khi mà mạng lưới 4G ra đời, khi mà bạn chán không muốn nghe giảng, thứ duy nhất bạn có thể làm là đọc tiểu thuyết.
Hơn nữa thời kỳ này, các thể loại văn học có thể nói là "trăm hoa đua nở".
Khoảng thời gian này, một khi đã dính vào tiểu thuyết online thì không dứt ra được.
Kiếp trước, từ khi học lớp 7 Tô Bạch đã lọt vào trong cái hố sâu mang tên truyện online này, sau mười năm hắn mới có thể bò ra ngoài từ bên trong cái hố này. Mà nguyên hắn có thể bò ra, căn bản là do truyện của mười năm sau không thể đọc nổi nữa.
Thành tích tời tiểu học của Tô Bạch cũng không kém, nguyên nhân mà thành tích của hắn nhanh chóng giảm sút từ sau khi lên cấp 2 chính là bởi vì tiểu thuyết cùng trò chơi. Đi học đọc tiểu thuyết, nghỉ học lập tức chui vào quán net chơi game, nếu như này mà thành tích có thể tốt lên, vậy thì có quỷ rồi.
Tô Bạch lại nhìn những người khác ở hàng cuối cùng, trên căn bản đều đang đọc tiểu thuyết.
Có người thì quang minh chính đại để sách lên trên bàn, có người thì một tay xoắn tóc, một tay cầm điện thoại di động để đọc.
Cho dù là trường tốt đến mấy thì cũng có học sinh thành tích tốt cùng học sinh thành tích kém.
Mà mấy người ngồi phía sau, cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết giống như bọn Tô Bạch, không thể nghi ngờ chính là học sinh kém, thuộc vào loại bị một số giáo viên từ bỏ.
Còn tại sao lại nói là một số giáo viên, đó là bởi vì ở trong đám học sinh này, có không ít người bị lệch môn cực kì nặng.
Tô Bạch chính là một cái ví dụ điển hình nhất. Hai môn tiếng anh cùng với toán, Tô Bạch xếp ở hạng trước mười đếm ngược len. Nhưng thành tích ngữ văn của hắn lại có thể xếp trong top 10.
Ngoại trừ Tô Bạch, một người cũng ngồi ở hàng cuối tên Trương Tường, hai môn ngữ văn cùng toán học rất kém, vậy mà tiếng Anh lại có thể xếp vào hai mươi vị trí đầu của lớp. Cho nên, những người học lệch môn như Tô Bạch thì phần lớn giáo viên đều không thích, nhưng lại được một giáo viên bộ môn nào đó yêu thích.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tô Bạch quay đầu, nhìn ra qua khe cửa, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người này chính là chủ nhiệm lớp của Tô Bạch, cũng chính là giáo viên tiếng Anh của bọn họ, Đoàn Đông Phương.
Bởi vì giáo viên này tên Đông Phương, mà lực "sát thương" cũng rất lớn, cho nên được đám học sinh đặt cho một cái biệt hiệu là Đông Phương Bất Bại.
Cái này cũng không phải do đám Tô Bạch bọn họ đặt, mà là được các tiền bối trong trường lưu truyền từ xưa tới tận bây giờ.
Trung học Dục Hoa có ba cái lớp không thể vào, một là ban của Đoàn Đông Phương - Đông Phương Bất Bại, hai là ban của Vương Minh - Tây Phương Bất Đảo, cuối cùng là ban của Thẩm Thu - Diệt Tuyệt Sư Thái.
Ba người này, một người dạy tiếng Anh, một người dạy ngữ văn, một người dạy vật lý, khiến cho vô số học sinh của Dục Hoa run như cầy sấy.
Mà đám người Tô Bạch rất không may, không chỉ có chủ nhiệm lớp là Đông Phương Bất Bại, mà giáo viên vật lý lại chính là Diệt Tuyệt Sư Thái - Thẩm Thu.
Phải biết, chủ nhiệm lớp tại Trung học Dục Hoa, ngoại trừ dạy lớp của mình ra, tối đa chỉ có Thể dạy thay một lớp khác. Chí có như vậy thì họ mới dư ra thời gian để quản lý lớp của mình.
Cái chủ nhiệm lớp cần quan tâm không phải là thành tích của một môn mà là thành tích của toàn bộ các môn trong lớp. Mà cái lớp này được hai trong ba đại ma đầu giảng dạy, có thể nói nguy hiểm.
Thẩm Thu là giáo viên chủ nhiệm duy nhất trong trường dạy bộ môn có liên quan đến tính toán.
Đoàn Đông Phương quan sát đám học sinh trong phòng qua khe cửa, mặt không cảm xúc.
Thực ra cũng quan sát không được bao nhiêu người, lấy thị giác của ông, chỉ có thể nhìn thấy được tình cảnh ở hàng cuối cùng.
Mà trùng hợp là cái khe cửa không lớn không nhỏ này lại được chuẩn bị cho đám học sinh ngồi cuối này.
Nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang cúi người xuống quan sát qua khe cửa, ánh mắt Tô Bạch đảo qua, sau đó nháy mắt một cái, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra. Hắn có thể cảm giác được, sắp có đại sự xảy ra rồi.