Chương 12: Dừng Lại Ở Đây
- Lúc phát sách ôn tập buổi trưa ngày hôm qua, tôi đã nói hôm nay sẽ kiểm tra, vậy mà đến bây giờ vẫn còn nhiều người như vậy chưa làm xong. Nếu các cậu không đem chuyện này coi là chuyện to tát, vậy thì chịu phạt đi. Những người bị tôi đọc tên, lập tức chạy đi mua vở cho tôi, thiếu một câu mua một quyển, để tôi xem các cậu có chừa không. Chỉ có chút bài tập đó mà cả một ngày vẫn chưa làm xong. – Hàn Thành nói.
- Lý Khả, ba câu.
- Hàn Minh Hâm, ba câu.
- Giả Bình, hai câu.
- Trình Lập Đông, năm câu.
- Vương Hải, một câu.
- Đoạn Diễm, một câu.
- Triệu Tư, hai câu.
Những người này sau khi nghe Hàn Thành đọc tên mình liền cầm thẻ ăn cơm đi xuống lầu mua vở.
- Vương Uy, hai mươi lăm câu.
- Mộ Vĩ Sơn, hai mươi mốt câu.
- Tôn Phong, mười chín câu.
- Trương Tường, hai mươi câu. . . .
- Tô Bạch, bảy mươi sáu câu!
Sau khi Hàn Thành đọc ra mười một cái tên còn lại, tất cả học sinh dưới bục giảng đều nhìn về hướng Tô Bạch.
Bọn họ biết, bây giờ có trò hay để nhìn rồi.
Khi Hàn Thành đọc xong danh sách, đám người Tô Bạch cũng đứng lên.
Hình ảnh hiện tại rất thú vị. Trong lớp có hai hàng phải đứng, một hàng mười người, còn một hàng Khương Hàn Tô kiểm tra chỉ có duy nhất Tô Bạch đứng dậy. Còn hàng do Cao Viễn kiểm tra kia, mười người ở hai dãy bàn cuối đều phải đứng dậy hết.
Không chỉ Tô Bạch, mười người bọn họ cũng cho rằng người kiểm tra bài tập của mình sẽ là Khương Hàn Tô, cho nên cũng không làm như bao ngày khác. Mãi đến tận lúc phát hiện là Cao Viễn kiểm tra, bọn họ mới bắt đầu vắt chân lên cổ mà làm. Mặc dù là số lượng câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống được tăng lên, những vẫn còn rất nhiều câu tự luận chưa làm được.
Đây còn là Cao Viễn cố ý kiểm tra chậm lại, cho bọn họ chút thời gian để sao chép một ít câu trắc nghiệm.
Bằng không, lấy tốc độ kiểm tra của Khương Hàn Tô, mỗi người bọn họ ít nhất cũng phải còn lại bốn mươi câu.
Mấy người Tô Bạch chỉ đứng dậy, hình như không có ý định đi mua vở.
Mà lúc này, Hàn Thành không vội xử lý đám người Tô Bạch, mà đưa mắt nhìn vào một người học sinh khác.
- Chu Tiểu Huy, sách ôn tập mới phát được chưa được hai ngày đã mất, tôi thấy là tiết này cậu không cần học nữa, cút ra ngoài đứng cho tôi. Lúc nào tìm thấy sách ôn tập thì cả vào học, nếu như không tìm được, những tiết sau của tôi cậu cũng không cần học nữa. - Hàn Thành nói.
Xử lý xong Chu Tiểu Huy, Hàn Thành mới đưa ánh mắt nhìn đám người Tô Bạch.
Kỳ thực, khi Khương Hàn Tô nổi giận đùng đùng vọt vào văn phòng, cầm danh sách trong tay giao cho Hàn Thành, Hàn Thành cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Trước đây Cao Viễn kiểm tra bài tập chưa bao giờ ghi Tô Bạch, lẽ nào ông ta không biết sao?
Ông ta biết, thực ra không chỉ là mình ông biết, toàn bộ giáo viên dạy ban 12 (ngoại trừ giáo viên ngữ văn cùng lịch sử), tất cả đều biết Tô Bạch chưa bao giờ làm bài tập.
Chỉ có điều là bọn họ mở một con mắt nhắm một con mắt thôi, bởi vì thực sự là không quản nổi Tô Bạch.
Cũng không phải là Tô Bạch sẽ phản kháng bọn họ hay gì, mà là bởi vì thành tích của Tô Bạch ở môn ngữ văn và lịch sử đều đứng tốp đầu của lớp. Bọn họ đã từng thuyết giáo cho Tô Bạch nghe, muốn dẫn Tô Bạch trở lại con đường đúng đắn, để thành tích tất cả các môn của hắn đều tốt như nhau.
Mỗi bài thi hai môn ngữ văn lịch sử của Tô Bạch đều có thể đứng tốp đầu, tại sao thành tích môn của bọn họ lại kém như vậy? Chẳng nhẽ bọn họ dạy không tốt bằng hai giáo viên kia?
Giáo viên những bộ môn còn lại đều không phục, ai cũng muốn để cho hắn lấy được điểm cao trong môn của mình, muốn chứng minh mình dạy không hề thua kém người khác.
Cho nên năm lớp 8, có một đoạn thời gian mà hầu như ngày nào Tô Bạch cũng bị các giáo viên bộ môn lôi vào văn phòng để thuyết giáo.
Chỉ là cái tên này da mặt thật dày, hắn chính là loại người nghe vào tai trái thông ra tai phải, cho dù bọn họ nói cái gì cũng vô dụng.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể từ bỏ, sau đó cho dù Tô Bạch có làm gì ở trên lớp, chỉ cần không ảnh hưởng đến kỷ luật, bọn họ đều mặc kệ.
Khi Hàn Thành nhìn thấy Tô Bạch có 76 đề không làm, liền biết chuyện này có chút khó xử lý.
Nếu như không xử lý Tô Bạch, quy củ của lão sẽ bị phá, khiến cho kẻ dưới khó mà phục tùng.
Dù sao ai cũng bị phạt một đề một quyển vở, tại sao đến lượt Tô Bạch lại không phải nộp cơ chứ?
Lẽ nào giáo viên cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu thôi sao?
Nhưng nếu muốn xử lý Tô Bạch, nên xử lý như thế nào đây?
Nhiều vở như vậy, chắc chắn Tô Bạch sẽ không nộp.
Không chỉ là Tô Bạch, chỉ sợ những kẻ còn lại trong lớp cũng sẽ như vậy.
Mấy người Tôn Phong, Trương Tường, Mộ Vĩ Sơn, có kẻ nào là người ngoan hiền?
Hàn Thành có chút không hiểu, làm sao một người thông minh như Khương Hàn Tô lại đi trêu chọc Tô Bạch cơ chứ?
Sau khi suy nghĩ chút, Hàn Thành nói:
- Mấy người các cậu thiếu khá nhiều, tôi cũng không bắt các cậu trả hết nợ một lần. Dù sao ngày mai cũng nghỉ, tôi nghĩ bây giờ các cậu cũng không bỏ nổi ra nhiều tiền như vậy để mua vở. Bây giờ phạt trước, mỗi người mười quyển vở đi, nếu như lần sau vẫn còn tái diễn, vậy thì cộng dồn lại mà trả.
Sau đó Hàn Thành lại nói:
- Đều cút đi mua vở cho tôi!
Ông cầm lấy sách, chuẩn bị giải những câu hỏi Tô Bạch viết lên trên bảng.
Ông ta cảm thấy mình đã xử lý rất tốt, mỗi người mười quyển vở, ở trong phạm vi chịu đựng của bọn họ, ông ta lại còn không bị mất mặt.
Kỳ thực, khi Hàn Thành nói chỉ phạt mỗi người bọn họ mười quyển vở, mấy người Tôn Phong, Trương Tường đã ngầm thừa nhận chịu phạt, chuẩn bị cầm thẻ ăn cơm xuống mua vở.
Nhưng nhưng vào lúc này, Tô Bạch mở miệng.
Hắn khẽ nói:
- Thầy Hàn, em thấy chuyện phạt vở nên chấm dứt ở đây đi, sau này cũng đừng tiếp tục nữa.
Tô Bạch không nói lớn, nhưng trong phòng học lại rất yên tĩnh, cho nên lời của hắn chui vào trong tai mọi người lại như sấm sét.
Mà đám người Tôn Phong, Trương Tường, Mộ Vĩ Sơn nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ, những người chuẩn bị đi mua vở cũng đứng lại.
Mà sắc mặt của Hàn Thành trở nên âm trầm, mây đen che kín, tức giận không thôi.
Ông dạy học nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất có người dám công nhiên chống đối ông trong lớp, lại còn là muốn cho ông dừng phạt vở.
Ông dạy học ở cái huyện thành nhỏ này, lương tháng mới có hai, ba ngàn đồng. Mà tiền bán vở phạt của một nửa học kì lại lên tới cả ngàn đồng, làm sao mà có thể dừng lại được?
Huống hồ, bài tập của ông giao cho, học sinh không làm xong, chẳng lẽ không nên phạt sao?
Những giáo viên khác đều lựa chọn thể phạt, ông không muốn động tay, bởi vì ông thấy đó là hành động không văn minh. Ông đổi thể phạt thành vở, chẳng lẽ không được sao?
Cho dù là ba người như Tô Bạch cũng không thể ông lại được.
- Thầy Hàn, bởi vì thầy đã dạy em, cho nên em còn gọi một chữ "thầy". Nhưng, làm giáo viên, nào có ai lại làm cái hành động móc tiền trên người học sinh như vậy? Thầy kiếm tiền không dễ dàng, nhưng cha mẹ bọn em kiếm tiền không cực khổ ư? Ai mà không khổ cực kiếm từng đồng một? Thầy cũng đừng chối, số vở thầy bán được cho lớp bổ túc khi học hè đều là vở phạt từ tay bọn em.
- Cho nên hãy dừng lại đi thầy Hàn, đây là một con đường đi không có lỗi về. Nếu như thầy vẫn còn u mê không tỉnh xuống, qua mấy năm nữa, khoa học kỹ thuật phát đạt, khi cuộc sống của mọi người lên đến một lức độ nào đó, nói không chắc sẽ có một ai đó đưa hành vi này của thầy lên mạng. Đến lúc đó, Dục Hoa bởi vì một mình tên của thầy mà lên hot search, vậy thì rất không tốt.
- Tuổi của thầy cũng không còn nhỏ, không giống bọn em. Bọn em bị người trên mạng nói thì cũng không sao, tuổi bọn em còn nhỏ, có thể chống đỡ được. Nhưng thời điểm hành động này của thầy bị quẳng vào một cái hố phân nào đó, vậy thì chung quanh thầy sẽ chỉ còn lại dòi bọ, không đứng vững vàng liền ngã. Dù sao người cần mặt, cây cần vỏ, em biết, thầy Hàn, thầy cũng là một người rất để ý mặt mũi.