Chương 14: Đoạn Kiều Tàn Tuyết
- Thầy Hàn, thầy dừng lại đi, nếu như thầy không muốn bị trường học cho thôi việc hoặc làm mất uy tính của bản thân mình, thì trong những tháng tiếp theo, thầy đừng nghĩ lấy được chỗ tốt trên người người khác nữa. - Tô Bạch lúc này mới nhẹ giọng nói.
Chuyện đến nước này rồi, Tô Bạch biết Hàn Thành đã không còn đường lui, ngoài trừ chấp nhận con đường này ra không còn đường nào khác cả. Bởi vì Tô Bạch đã nói như vậy rồi, nếu như thật sự để cho Tô Bạch mang theo mấy trăm tên học sinh đi đến phòng hiệu trưởng vạch trần tội ác của hắn, coi như là vì kỳ thi cấp 3 sắp tới, trường học sẽ không lập tức cho ông ấy thôi việc, thế nhưng chính ông ấy cũng không còn mặt mũi nào để ở lại chỗ này.
Hơn nữa, cho dù ông có ở lại trường, chỉ cần thi cấp 3 xong, trường học cũng sẽ lập tức cho thôi việc. Một người thầy như vậy, trường học không cần.
Mà chỉ cần trường Dục Hoa không muốn, chuyện ông làm ở trường Dục Hoa bị truyền tới các trường khác, vậy thì các trường trung học lớn ở Qua huyện chắc chắn không cho ông dung thân.
Hàn Thành là một người thông minh, nghĩ đến đây thôi, ông để lại một câu các cậu tự học, bài tập chưa làm xong sẽ bị phạt đứng. Sau đó mang khuôn mặt xám xịt trở về phòng làm việc của mình.
Thái độ của Hàn Thành, không thể nghi ngờ đã xác nhận Tô Bạch giành thắng lợi.
Trong thế giới người trưởng thành, khi suy nghĩ kỹ về lợi ích, sự lựa chọn thường sẽ đến rất nhanh.
Nếu như Hàn Thành bởi vì Tô Bạch chống đối mà mất đi lý trí, tiếp tục ở đây cùng Tô Bạch cãi tay đôi, trước tiên không nói đến việc cãi tay đôi được với Tô Bạch hay không, nếu như một khi giáo viên lớp khác đến, như vậy người mất mặt nhất định sẽ là ông. Hắn mất mặt trước mặt học sinh thì không sao, dù sao bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Thế nhưng, nếu như trước mặt đồng sự làm mất đi mặt mũi thì quá mức xấu hổ rồi. Bởi vì sau này còn phải tiếp tục ở chỗ này dạy học và nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt họ.
Sau khi Hàn Thành rời đi, tất cả mọi người ở hai hàng cuối đều nhảy lên hoan hô. Mấy năm qua, người nào mà chẳng bị Hàn Thành phạt vài trăm quyển vở nên lúc này nhìn thấy Hàn Thành ăn quả đắng xám xịt rời đi, tự nhiên đều cảm thấy xả ra được một ngụm ác khí, vô cùng cao hứng.
Đặc biệt là Hứa Lâm, lúc này cậu vừa kích động vừa kính phục nhìn Tô Bạch, nói:
- Bạch ca, anh thực sự quá là lợi hại.
- Chuyện này phải nên giải quyết sớm, giải quyết sớm thì các cậu đỡ khổ hơn một chút, thế giới này, người hiền lành cần được tử tế đối đãi. - Tô Bạch cười nói.
Kiếp trước, Tô Bạch là một người lạnh lùng. Chuyện như vậy nếu xảy ra ở kiếp trước, chỉ cần Hàn Thành không chọc tới hắn, hắn căn bản sẽ không giúp đỡ, dù có giúp cũng chỉ là vì mình mà thôi.
Nhưng sau khi hắn thi đấu chuyên nghiệp và có được những người đồng đội, những người hâm mộ của hắn đối xử tử tế, hắn cũng bắt đầu đồng ý đối xử tử tế với thế giới này bằng nụ cười.
Trong một vài tình huống, nếu có thể trợ giúp một ít người hắn nhất định trợ giúp.
Cũng chính bởi vì vậy, mới có chuyện Tô Bạch hồi hương quyên góp xây trường học.
- Bạch ca... Hứa Lâm bỗng nhiên muốn khóc.
Giải quyết rồi, cứ như vậy giải quyết rồi?
Trong lớp, rất nhiều thiếu niên nhìn góc tường nở nụ cười trên khóe miệng, đều cảm thấy như đang nằm mộng.
Vài phút trước đó, bọn họ còn cảm thấy Tô Bạch chắc là phải bị đuổi học rồi, còn vì hắn thở dài.
Kết quả, một lát sau, người thua cuộc là giáo viên và mang khuôn mặt xám xịt bỏ đi.
Rất nhiều người nhìn Tô Bạch với ánh mắt hơi phức tạp.
Kỳ thực, nếu như kiếp trước không có phát sinh sự kiện Khương Hàn Tô nhảy lầu kia, chuyện đến nước này nên kết thúc rồi.
Tô Bạch không phải là loại người lòng dạ độc ác, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng bởi vì kiếp trước Khương Hàn Tô chết nên việc này vẫn chưa kết thúc.
Chỉ còn vài tháng nữa là thi cấp 3, nếu bây giờ Tô Bạch thật sự mang theo một đám học sinh đến phòng hiệu trưởng và làm lớn chuyện này, Hàn Thành cũng sẽ không lập tức bị cho thôi việc.
Trái lại hiệu trưởng có thể bởi vì Tô Bạch chống đối giáo viên, để tránh cho trường học lại xuất hiện một học sinh khó khống chế như vậy, sẽ đem hắn đuổi học trước tiên.
Vì cân nhắc đến chuyện này, Tô Bạch dự định thi cấp 3 xong mới đem tặng cho Hàn Thành một món quà lớn.
Ví dụ như, vài trăm học sinh trong trường học liên hợp viết thư khiếu nại?
Điều này sẽ tạo thành một cú đấm rất mạnh vào sự nghiệp của Hàn Thành sau khi đám người Tô Bạch ra trường.
Tô Bạch không có ngồi xuống, mà đứng hết một tiết học.
Hàn Thành phạt vở học sinh như vậy là sai, nhưng hắn không làm bài tập, tất nhiên cũng là sai.
Mà Tôn Phong, Trương Tường bọn họ nhìn Tô Bạch không hề ngồi xuống, tự nhiên cũng không dám ngồi, cứ như vậy đứng cùng Tô Bạch hết tiết.
Sau khi tan tiết, Tô Bạch và Hứa Lâm đi WC, mùi trong đó rất hăng, Tô Bạch giải quyết xong liền vội vã đi ra.
Chỉ cần tan tiết, trong cầu tiêu liền có vô số học sinh ở bên trong hút thuốc, mùi khói thuốc pha tạp với mùi của cầu tiêu, rất là khó ngửi.
Tô Bạch rất khó tưởng tượng nổi, những người tan tiết liền cầm điện thoại di động ngồi xổm ở bên trong xem tiểu thuyết, bọn họ chịu đựng được quá là giỏi.
Nghỉ giữa tiết 2 và 3 chỉ có mười phút , Tô Bạch bọn họ lần trước vào WC, mới vừa trở lại phòng học là đã muốn bắt đầu tiết học rồi.
Chuông vào học vang lên lúc giáo viên ngữ văn còn chưa tới, Nhạc Hân – đại diện cho môn âm nhạc bắt đầu hát:
- Mỗi một lần, tôi đều mạnh mẽ nhưng vẫn thấy cô đơn. Mỗi một lần, dù bị thương nặng sẽ không rơi nước mắt...
- Chuẩn bị, hát!
Hát một bài trước khi vào lớp, vốn là là tập tục của bọn họ ở nơi này. Khi học tiểu học, mỗi khi Tô Bạch bắt đầu tiết học đều phải hát, chỉ khi đến Dục Hoa, nơi này đem thời gian của học sinh siết chặt đến cực hạn. Giáo viên bộ môn không chỉ có hủy bỏ quy định hát trước khi vào lớp, đồng thời cũng bỏ luôn tiết thể dục. Môn âm nhạc này vài tháng mới được học một lần.
Chỉ là, luôn có người làm những việc bất đồng. Ví dụ như giáo viên ngữ văn của bọn họ, là người mới vừa tốt nghiệp đại học và trở thành giáo viên mới trong trường dạy học bọn họ, không có hủy bỏ quy định này.
Đây là bài hát của Châu Kiệt Luân(*), là thần tượng của những người thuộc thế hệ 85. Người giáo viên mang theo kính cận 700 độ, dáng vẻ cực giống Vương Tinh mập mạp, chỉ dùng thời gian một tháng mà khiến cho tất cả học sinh trong lớp đều yêu thích. Cách ông ấy dạy học rất mới mẻ, độc đáo, và không hề cứng ngắt. Ông ấy không cho phép học sinh đọc tiểu thuyết võ hiệp nhưng lại giảng về Kim Dung Cổ Long, giảng về Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc, Tiếu Thư Thần Hiệp Ỷ Bích Uyên trong lớp.
(*)Châu Kiệt Luân (sinh ngày 18 tháng 1 năm 1979) là một ca sĩ, nhạc sĩ, rapper, nhà sản xuất âm nhạc, diễn viên, đạo diễn, doanh nhân người Đài Loan. Từng được mệnh danh là "ông hoàng nhạc pop châu Á", Châu Kiệt Luân là nghệ sĩ có lượt tải xuống nhiều thứ ba thế giới vào năm 2010. bán được hơn 30 triệu bản album tính đến năm 2017.
Người giáo viên này, ngoại trừ Khương Hàn Tô ra, là điểm sáng cuối cùng trong "nhà tù" Dục Hoa.
Đây chính là thời đại mới, con người phải không ngừng tiến vè phía trước, thời đại này giáo viên cũng cần phải đổi mới.
Nếu như Dục Hoa có thể có nhiều giáo viên giống thế này, nói không chắc có thể có thêm nhiều học sinh từ các trường trọng điểm cấp 3.
Nhạc Hân – người đại diện cho âm nhạc mới vừa bắt đầu, liền bị người cắt đứt rồi.
- Nhạc Hân, đừng hát bài này nữa, bọn em chán lắm rồi, đổi bài khác đi.
- Đúng đúng đúng, đổi bài đổi bài, ngày nào cũng hát bài Đôi Cánh Vô Hình, mỗi lần nghe đều thấy chán muốn chết, nếu như đi học cứ hát bài này hoài, tui không chịu được rồi.
- Đổi "Giang Nam", đổi "Giang Nam".
- Đổi bài "Giang Nam", đổi "Tinh Nguyệt Thần Thoại".
Nhạc Hân lúc này quay đầu lại, chỉ thấy cô nở nụ cười dịu dàng nhìn vào Tô Bạch đang ngồi trong góc, cười hỏi:
- Tô Bạch, cậu muốn bài nào?
Nhạc Hân cũng coi như một trong số những mỹ nữ khá nổi trong lớp, nếu như không phải có Khương Hàn Tô là người đẹp gần 100% thì dù Nhạc Hân là người đẹp 80%, tuyệt đối là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp bọn họ. Tô Bạch nhìn Nhạc Hân xinh đẹp, cười nói:
- Vậy thì hát mấy bài của Hứa Tung đi.
Hứa Tung là một ca sĩ 9x, vĩnh viễn được lưu giữ trong trí nhớ thời thanh xuân.
Sự tồn tại của hắn, giúp cho nhiều học sinh cấp 2 cấp 3 tăng thêm vài phần sắc thái.
- Được rồi, Đoạn Kiều Tàn Tuyết đi. - Cô cười nói.
Đây là ca khúc thành danh của Hứa Tung, cũng là ca khúc kinh điển nhất của Hứa Tung. (Video ở bên trên nha, các bạn có thể nghe luôn ở đó. )
"Bướm lá khô gãy cánh, tìm không thấy hoa,
Vĩnh viễn cũng không thấy cảnh héo tàn,
Bóng đêm dưới mái hiên cầu nhỏ tại Giang Nam
Sao có thể hiểu được hoang dã nơi phương Bắc
Mỗi lần mùa mai nở, đơn côi mà triền miên
Sau khi xuân tới lại nhóng úa tàn
Chỉ còn mình ta ngắm nhìn pháo hoa bay đầy trời
Khẽ lung lay, rồi bay đi xa theo gió..."
Theo Nhạc Hân mở đầu, cả lớp bắt đầu hát bài Đoạn Kiều Tàn Tuyết của Hứa Tung.
Ngày 19 tháng 1 năm 2012 âm lịch, tuyết lớn rơi dày đặc ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên Tô Bạch nghe lại bài hát này từ những người bạn học cấp 2 sau mười mấy năm. Hắn không khỏi mỉm cười, đây mới là thanh xuân!
-