Chương 21: Tức Giận
Nói là không trêu chọc, thật ra từ khi bản thân sống lại, không phải mình vẫn luôn trêu chọc cô ấy sao?
Từ khi Tô Bạch hiểu rõ nội tâm của mình, hắn đã trực tiếp thổ lộ.
Đột ngột nghe Tô Bạch thổ lộ, Khương Hàn Tô không có phản ứng hay bất ngờ cảm thấy ngạc nhiên giống như trong tưởng tượng của Tô Bạch.
Cô ấy chỉ tháo tai nghe xuống và trả lại cho Tô Bạch, sau đó "À" lên một tiếng.
Khương Hàn Tô không ngạc nhiên cho lắm khi nghe Tô Bạch thổ lộ. Bởi vì cô ấy từ rất sớm đã cảm thấy Tô Bạch sẽ nói ra câu nói này, coi như là hiện tại không nói, đến gần ngày tốt nghiệp hắn chắc chắn cũng sẽ nói ra thôi.
Với sự thông minh và mẫn cảm của Khương Hàn Tô, từ năm lớp 8, cô ấy đã biết Tô Bạch thích mình rồi.
Có một khoảng thời gian, Tô Bạch thậm chí đã muốn đến thổ lộ tình cảm với Khương Hàn Tô, lúc đó cô ấy còn vì chuyện này mà lo lắng một thời gian.
Khương Hàn Tô vốn tưởng rằng Tô Bạch lần đó không mở miệng, sau này cũng không mở miệng nữa và hắn sẽ thu hồi loại ý nghĩ kia, không có tiếp tục trêu chọc mình.
Chỉ tới buổi sáng ngày hôm qua, cô ấy ôm sách đi tới cửa sau phòng học, nhìn thấy đôi mắt của Tô Bạch nhìn thẳng vào mình một hồi. Lúc này cô ấy mới biết, Tô Bạch không có mất hết hy vọng về mình.
Nhưng khi đó, Khương Hàn Tô còn không có vì vậy mà cho rằng Tô Bạch nhất định sẽ trêu chọc mình. Cho tới hôm nay, cô ấy nhìn thấy Tô Bạch đi xuống lầu vào lúc năm giờ rạng sáng, cho đến khi Tô Bạch vươn tay vuốt tóc cô ấy.
Từ lúc đó, Khương Hàn Tô đã hiểu, Tô Bạch không chỉ là chưa từ bỏ ý định, mà là đã bắt đầu trêu chọc cô ấy rồi.
Thổ lộ, là để đối phương biết hắn thích cô ấy, mà Khương Hàn Tô vẫn luôn biết Tô Bạch thích mình, cho nên cô ấy rất bình tĩnh. Thổ lộ thì thổ lộ, chẳng sao cả, những năm này có rất nhiều người thổ lộ với mình rồi, nhiều thêm một Tô Bạch cũng chẳng sao, tất cả đều bị mình từ chối.
Hơn nữa, Khương Hàn Tô nghĩ đến nếu như từ chối Tô Bạch, nói không chừng kiểu người cao ngạo như Tô Bạch sẽ vì đó mà từ bỏ.
Dù sao bọn họ chung lớp, thổ lộ thất bại còn không buông tay mà vẫn cứ dính chặt lấy thì thật sự rất là mất mặt. Mà người có máu mặt trong trường học là Tô Bạch, nhất định rất sĩ diện mới đúng.
Nghĩ tới đây, Khương Hàn Tô nhân tiện nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ muốn học tập thật tốt...
- Được, chúng ta cùng nhau học tập thật tốt, cùng nhau tiến bộ từng ngày. - Tô Bạch không chờ cô ấy nói xong, liền mở miệng cười nói.
- Xin lỗi, tôi từ chối. - Lần này Khương Hàn Tô nói thằng, rất quyết đoán.
- Ồ, không sao, tôi tiếp tục theo đuổi cậu là được. - Tô Bạch thờ ơ nói.
Khương Hàn Tô:
- . . .
Khương Hàn Tô rất muốn nói, cậu đến cùng có muốn mặt mũi hay không đây, tính khí một tên lưu manh trong trường trung học Dục Hoa của cậu đầu rồi? Kiêu ngạo đâu rồi?
Lẽ nào cậu không giống với vai nam chính trong những bộ phim truyền hình kia. Lúc nữ chính nói ra câu nói này và chuẩn bị nói ra câu tiếp theo, kiểu như "anh mới không thích em, người nào thích em người đó là chó"?
Như vậy, đoạn đối thoại mới trở nên thú vị, hai người đều không thích, hai người là cặp oan gia vui vẻ, hai người từ từ yêu...
Khoan, đây là cái gì, mình đang nghĩ về cái gì vậy?
Khương Hàn Tô cảm thấy đầu của cô có lẽ bị chập mạch rồi.
Đều là lỗi của mẹ hết, nghĩ đến những thứ này, trong đầu xuất hiện chính là hình ảnh mấy bộ phim truyền hình cô ấy xem qua.
Cái gì mà Vườn Sao Băng cơ chứ, Khương Hàn Tô không hiểu nổi, mẹ của mình đã lớn như vậy rồi, làm sao bà ấy còn thích những bộ phim về tình yêu học đường.
Cô ấy biết bộ phim truyền hình ấy vào hai năm trước rất nổi, nhưng đó không phải là thứ mà một vài cô gái bé nhỏ thích xem sao?
- Tô Bạch, đừng phí sức nữa, tôi không thể thích cậu, vì cậu không thể đuổi kịp được tôi.
Nếu lời hay không nghe, Khương Hàn Tô cũng chỉ có thể nói lời tàn nhẫn, cô ấy khẽ nói:
- Tôi không thích học sinh có thành tích kém cỏi, mà cậu là người như thế, tôi không thích một tên lưu manh vô học, cậu cũng là như thế. Vì thế, chúng ta không có khả năng.
- Trong lớp chúng ta, Trần Tình thích cậu, nếu cậu chê cô ấy không đẹp, người đại diện môn âm nhạc là Nhạc Hân trong lớp chúng ta cũng là người thú vị. Dáng người Nhạc Hân mảnh khảnh, không xinh đẹp hay sao? Hơn nữa còn có rất nhiều tiền trong nhà, ra tay hào phóng, lại còn hát rất hay.
- Thành tích không chênh lệch mấy, vì sao cậu không đi trêu chọc cô ấy, trái lại muốn trêu chọc tôi?
- Cậu theo đuổi Nhạc Hân, hẳn là rất dễ dàng thành công. - Khương Hàn Tô nói.
- Đây là ý nghĩ thật lòng của cậu? - Tô Bạch cười hỏi.
- Đúng là vậy. - Khương Hàn Tô trả lời.
- Khương Hàn Tô, cậu có nghĩ tới ngày hôm nay cậu đã nói bao nhiêu lần câu này hay không? Một ngày nào đó trong tương lai cậu sẽ thấy hối hận vì những lời này. - Tô Bạch bỗng nhiên cười hỏi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện cười nào đó, đôi mắt đều cười híp lại, nói:
- Tôi có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt khi đó của cậu là gì rồi.
Nếu như có một ngày, Tô Bạch đuổi tới cô ấy, sau đó nhắc lại chuyện này cho cô ấy nghe, vậy hẳn là một chuyện cực kỳ thú vị? Vì vậy, vì có một ngày như thế, bản thân mình phải nỗ lực mới có thể bắt được cô ấy!
- Hối hận, vì sao tôi phải hối hận? Còn nữa, lời cậu nói là có ý gì? - Mặc dù Khương Hàn Tô thông minh, cũng không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của Tô Bạch.
- Không có gì.
Đôi mắt Tô Bạch nhìn kỹ đôi mắt như sương mai của cô, cười nói:
- Cậu chỉ cần biết rằng, tôi nhất định sẽ đuổi tới cậu là được rồi.
- Không thể!
- Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
- Trước khi có kết quả, đừng nói những lời tương tự giống như vậy. - Tô Bạch cười nói.
- Chắc chắn không thể. - Khương Hàn Tô mím mím môi, lại nói.
Tô Bạch lười để ý đến cô, một lần nữa nhét tai nghe vào lỗ tai. Tô Bạch không tiếp tục đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nữa mà là nhắm mắt nghe nhạc.
Những bài hát trong MP4 của Tô Bạch đều là những bài hát kinh điển được hắn lựa chọn tỉ mỉ và được tải vào trong thẻ nhớ khi hắn vào tiệm nét.
Mà những này bài hát xưa này đều là những bài Tô Bạch đã lâu chưa nghe.
Bây giờ nghe lại, vẫn êm tai như cũ.
Từ Qua Thành đến Lâm Hồ, quãng đường phải đi khoảng 1 tiếng rưỡi, Tô Bạch vừa nghe nhạc vừa mơ màng ngủ.
- Trạm tiếp theo là Khương Tập, có ai muốn xuống xe không? Không ai xuống thì xe tiếp tục chạy. - Tài xế hỏi.
- Cháu, chau muốn xuống xe ở Khương Tập. - Lúc này, Khương Hàn Tô nhấc tay lên kêu.
- Vậy cháu chuẩn bị một chút đi, sắp đến rồi. - Tài xế nói.
- Dạ. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm túi xách rồi nhìn Tô Bạch đã ngủ.
Bởi vì Tô Bạch ngồi ở vị trí bên ngoài, Khương Hàn Tô muốn xuống xe thì phải làm cho Tô Bạch tỉnh giấc. Nếu không thì cả người Tô Bạch sẽ chặn hết đường đi, cô ấy không ra được.
- Tô Bạch, Tô Bạch.
- Khương Hàn Tô kêu lên. Chỉ là ngày hôm nay Tô Bạch dậy có hơi sớm, lúc này hắn ngủ như chết.
Khương Hàn Tô thấy hắn dường như không thể tỉnh dậy, Khương Tập thì sắp đến rồi, chỉ có thể đưa tay ra lắc lắc cánh tay Tô Bạch.
- Sao vậy? - Tô Bạch bị Khương Hàn Tô lay tỉnh, ngáp một cái hỏi.
- Phía trước là Khương Tập, tôi muốn xuống xe. - Khương Hàn Tô nói.
- Hửm, vậy cậu đi xuống đi! - Tô Bạch nói.
- Cậu không tránh ra thì sao tôi xuống được? - Khương Hàn Tô tức giận nói.
Tô Bạch phản ứng lại, nhưng hắn không có vì thế mà đứng dậy, hắn vẫn ngồi ở đó nở nụ cười nhìn Khương Hàn Tô.
- Mau tránh ra. - Khương Hàn Tô tức giận nói.
Tô Bạch không động đậy, nhìn vẻ mặt cô nổi nóng rất là thú vị.
Tô Bạch vẫn luôn cảm thấy, người phụ nữ đẹp nhất khi rơi vào ba loại trạng thái, đó chính là lúc khóc, lúc cười và lúc tức giận. Đây chính là cái gọi là nước mắt của nữ nhân, nụ cười của phi tử và mỹ nhân tức giận.
Đương nhiên, cái này chỉ là tiền đề mà thôi, cần phải có vẻ ngoài xinh đẹp mới được.
Tô Bạch thấy Khương Hàn Tô sắp bị tức đến phát khóc mới đứng lên, lúc này ô tô vừa vặn đến Khương Tập.
- Tôi không cố ý chọc cậu khóc, chỉ là lúc cậu tức giận nhìn rất đẹp nên tôi không nhịn được, muốn ngắm cậu thêm một lúc. - Khương Hàn Tô từ bên cạnh hắn bước qua, Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, vốn cô định rời đi, lại xoay người đạp một cước tàn nhẫn lên chân Tô Bạch.
Một cước này, cô nhịn rất lâu rồi. Tô Bạch không cảm thấy đau, chỉ là nở nụ cười nhìn cô ấy.
Thấy Khương Hàn Tô như vậy, hắn càng thấy dễ thương hơn.