Chương 36: Tôi Chỉ Thích Chiếm Tiện Nghi Của Cậu
- Tô Bạch, bài của tớ đã làm xong rồi, cậu có muốn chép không? - Nhưng vào lúc này, Nhạc Hân ngồi ở cách đó không xa hỏi tới.
Tô Bạch nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, cười nói:
- Không cần, còn mấy phút nữa là thu bài, thời gian không đủ rồi.
Nhạc Hân cười cợt, không nói cái gì nữa.
Kỳ thực, nếu như thực sự muốn chép bài môn tiếng Anh mà nói, chỉ cần hai phút là có thể chép xong toàn bộ.
Mà nếu chép bài thi tiếng Anh, tất nhiên là không có ai ngốc đến mức đi chép đoạn viết văn, bởi vì cái này so với chép tên của người khác lên bài của mình đau khác gì nhau.
Sau năm phút, chuông tan học vang lên, giờ kiểm tra kết thúc. Bài thi của những học sinh trong lớp do Cao Viễn thu lại, còn ngoài phòng thi là do Khương Hàn Tô thu.
Sau khi Khương Hàn Tô thu hết tất cả bài thi của những người khác mới đi tới trước mặt Tô Bạch, sau đó cầm lấy bài thi mới chỉ viết tên của Tô Bạch.
- Không ghi tuổi cùng với lớp sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
- May là cậu cẩn thận. - Tô Bạch nói xong, cầm bài thi lên, ghi tuổi cùng với lớp lên giấy.
- Trên bài thi của cậu, ngoại trừ tên ra không còn chữ gì nữa à? - Khương Hàn Tô hỏi tiếp.
- Cậu không cho mượn thì thì có thể làm gì được a? - Tô Bạch hỏi.
- Không phải là có người khác cho cậu mượn chép sao? Thành tích môn tiếng Anh của Nhạc Hân cũng không kém, sao cậu lại không chép của cậu ấy? - Khương Hàn Tô hỏi.
Bởi vì Khương Hàn Tô thu bài thi rồi, những người khác đều xách ghế trở lại phòng học, trên hành lang không còn một bóng người, Tô Bạch cười tươi rói nhìn Khương Hàn Tô ở trước mặt mình. Hắn không nhịn được đưa tay nặn nặn mặt nhỏ của nàng, sau đó cười nói:
- Bởi vì tôi chỉ muốn chép bài của cậu a.
Khương Hàn Tô đẩy tay của hắn ra, sau đó tức giận lườm hắn một cái, cầm bài thi trong tay hắn lên, trực tiếp bỏ đi.
Nhưng cô vừa đi chưa được mấy bước liền quay trở lại, sau đó mặt không cảm xúc đưa tay ra, nói:
- Bút.
Tô Bạch cầm sách tiếng Anh, chậm rãi xoay người, sau đó cười nói:
- Đưa cho tôi đi, buổi tối còn phải kiểm tra môn toán nữa đó.
- Cậu thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy sao? - Khương Hàn Tô cau mày nói.
Tô Bạch lắc lắc đầu, nhìn cô, rất nghiêm túc nói:
- Không, tôi chỉ thích chiếm tiện nghi của cậu.
Khương Hàn Tô không chịu được, không hỏi bút của Tô Bạch nữa, lập tức rời đi.
Dù sao, làm bộ không nghe thấy lại không phải thật sự không nghe thấy, cô cũng không dám tiếp tục dây dưa với Tô Bạch nữa. Nếu không thì cô cũng không biết là từ trong miệng của Tô Bạch sẽ xuất hiện thêm những lời nói gì nữa.
Tô Bạch vừa xách ghế trở lại phòng học liền nhìn thấy phòng học bừa bộn, rất nhiều bàn ghế đều đổ xuống mặt đất, hơn nữa Tô Bạch còn nhìn thấy mấy vết máu trên ghế.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có người đánh nhau ở trong lớp sao? - Tô Bạch hỏi.
- Vừa rồi lúc Cao Viễn đi qua thu bài thi của Đinh Lượng, không biết vì sao mà hai người lại đánh nhau ở trong phòng. Bạch ca, vừa rồi anh không thấy đấy thôi, hai người đánh nhau rất máu lửa. Đinh Lượng vừa cầm lấy cái ghế liền bắt chuyện với đầu của Cao Viễn, đầu của Cao Viễn bị đánh cho chảy máu, hiện tại còn đang trong phòng y tế. Mà Đinh Lượng cũng bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng rồi. - Hứa Lâm nói.
- Ồ.
Tô Bạch gật gật đầu, sau đó nói:
- Không có quan hệ gì với chúng ta, đi ăn cơm thôi.
Mấy học sinh đánh nhau thôi mà, Tô Bạch không cảm thấy có cái gì hay, bởi vì cái chuyện này xảy ra ở cái trường này chỉ là chuyện thường ngày ở huyện.
Đừng nói là cả một cái trường học, chỉ một cái lớp học liền có gần một trăm tên học sinh, bình thường cũng có không ít va chạm, không nhịn được ra tay đánh nhau cũng bình thường.
Hơn nữa, Tô Bạch cũng có thể đoán được lý do mà hai người này đánh nhau. Nguyên nhân khẳng định là bởi vì tuần trước Cao Viễn kiểm tra bài tập của Đinh Lượng, đưa tên của Đinh Lượng lên cho Hàn Thành.
Kỳ thực, tuần trước Cao Viễn làm chuyện đó, thực sự là đắc tội không ít người trong lớp. Dù sao học sinh ở cái tuổi này đều rất để ý mặt mũi, đều cảm thấy rất mất mặt trước các bạn nữ khi bị Cao Viễn ghi tên lại nộp lên cho Hàn Thành. Bởi thế có không ít người âm thầm phê bình Cao Viễn trong lòng, đừng nói là Đinh Lượng, trong đó có Vương Uy, Mộ Vĩ Sơn, Tôn Phong, Trương Tường, mấy người ngồi ở hàng cuối cùng.
Tô Bạch sợ bọn họ đi gây sự với Cao Viễn, cho nên đã cảnh cáo bọn họ từ tuần trước.
Dù sao Cao Viễn cũng là lớp trưởng do chủ nhiệm lớp sắp đặt, nếu ai đánh cậu ta, hậu quả rất nghiêm trọng.
Chỉ là người tên Đinh Lượng này không có giao tiếp gì với Tô Bạch, cho nên hai người bọn họ đánh nhau không có quan hệ gì với Tô Bạch.
- Bạch ca, hôm nay ra ngoài ăn sao? Nếu không mang cho em đi với, em mời cơm. - Hứa Lâm nói.
- Cậu có chút tiền đó thì cứ giữ lại mà ăn đi, còn nữa, sau này đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài ăn, sau này đều sẽ ăn trong nhà ăn. - Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong cũng không để ý đến cậu ta, một mình đi đến nhà ăn trong trường.
Tô Bạch đi rất từ từ, bởi vì phía trước đã có một đám người xếp hàng dài trước cửa.
Nhưng mà Tô Bạch cũng không xếp hàng giống như bọn họ, mà là trực tiếp đi vào nhà bếp.
Tô Bạch mới vừa đi vào liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngồi ở gần cửa sổ, cũng chính là bán nổ chuỗi trong cửa sổ kia giúp người xuyên chuỗi.
Đối với học sinh Dục Hoa mà nói, làm việc ngoài giờ ở đây là chuyện rất nhiều người muốn làm.
Dục Hoa chỉ có một nơi duy nhất có thể làm ngoài giờ, đó chính giúp việc ở nhà ăn, sau sẽ được ăn cơm miễn phí, cho dù ăn cái gì cũng không phải trả tiền.
Mấy năm trước, cơm nước ở Dục Hoa còn rất khó ăn, thế nhưng từ khi Tô Bạch lên lớp 7, nhà ăn ở Dục Hoa đã cải cách rồi.
Hiệu trưởng trường Dục Hoa đã suy nghĩ rõ ràng, dù sao nhà ăn trong trường chính là nơi kiếm tiền, học sinh bỏ tiền ăn cơm chính là nộp tiền lên cho mình, cho nên đâu có gì phải làm đồ ăn dỏm, để người ta nói này nói nọ.
Sở dĩ, ba năm trước, sau khi nhà ăn ở Dục Hoa được cải cách, hầu như là toàn bộ đồ ăn ngon ở gần đây đều được lôi kéo vào đến trong nhà ăn.
Bởi vậy, cái công việc này chính là miếng bánh bao mà rất nhiều học sinh trong trường đều muốn gặm lấy.
Chỉ là cái công việc này chỉ dành cho những học sinh có thành tích tốt trong trường mà thôi, thành tích càng tốt càng được phúc lợi lớn.
Tỷ như Khương Hàn Tô, trường học xếp cho cô vị trí cửa sổ số 1, là vị trí thoải mái nhất, không mệt nhất. Cô không cần phải liên tục xới cơm đưa cho những học sinh khác ở ngoài cửa sổ.
Cô chỉ cần trợ giúp một chút là được, còn nổ chuỗi thì cũng có người khác làm.
Trong nhà bếp phòng ăn, trừ bỏ học sinh làm việc ngoài giờ thì không cho phép những học sinh khác đi vào. Mặc dù Tô Bạch cũng có thể đi vào trong này, nhưng đó là bởi vì mỗi tháng hắn đều tặng thuốc lá cho giáo viên Lý - quản sự của nơi này.
Thực ra, mỗi tháng Tô Bạch tặng thuốc lá cho giáo viên Lý không phải là vì muốn ăn miễn phí, trước đây hắn đều ra ngoài ăn cơm, rất ít khi ăn ở nhà ăn.
Tô Bạch đưa thuốc lá là để có thể nạp nhờ MP4 với cả điện thoại ở trong này.
Học sinh trong trường đa phần là ở ký túc, rất nhiều người cho điện thoại di động hoặc là MP4 nạp điện phương pháp, đều là cho ở ngoại trú một khối tiền, sau đó để ở ngoại trú đem pin đặt ở ngoài trường quầy bán đồ lặt vặt bên trong sung.
Vì kiếm tiền, các quầy bán đồ ăn vặt bên ngoài đều sẽ chuẩn bị rất nhiều máy sạc vạn năng, sau đó thu một đồng tiền cho mỗi một lần sạc. Chỉ là, có nhiều pin như vậy đặt ở cùng một chỗ, sẽ có rất nhiều người cầm nhầm của người khác, thậm chí là bị mất.
Mỗi lần nạp điện là một đồng, hai cục pin thay nhau sạc, mỗi ngày đều mất hai đồng. Hơn nữa, nếu bạn muốn cho những người khác cầm đi sạc hộ thì đều phải trả lộ phí, nếu không thì vì sao họ lại có thể giúp bạn được cơ chứ.
Cho nên, đối với mấy người học sinh như bọn họ mà nói, nạp điện bên ngoài, một tháng tốn không ít tiền.
Mà Tô Bạch chỉ cần bỏ ra một bao thuốc hơn mươi đồng là đã có thể giải quyết được chuyện này rồi.