Từ 2012 Bắt Đầu (Dịch)

Chương 49: Đồi phong bại tục

Chương 49: Đồi phong bại tục


- Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều.
Tô Bạch nhìn cô, nói:
- Tôi sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng đâu, thời gian của chúng ta còn dài, tôi sẽ khiến cậu rung động vì tôi.
- Cậu đừng nói gì đến chuyện rung động hay không rung động, trái tim được làm bằng thịt, cậu càng không phải là tiên tử lạnh lùng tu vô tình đạo trong tiểu thuyết. Vì thế, một ngày nào đó cậu sẽ thích tôi, hơn nữa trong một vài cuốn tiểu thuyết nếu như tiên tử được thiết lập tu vô tình đạo gì đó thì đến cuối cùng hơn phân nửa sẽ yêu nam chính. - Tô Bạch cười nói.
- Những ngày này cậu thấy rồi đó, mỗi sáng tôi đều đến sớm tự học, mỗi ngày rảnh rỗi tôi đều tìm chủ nhiệm lớp ôn bài, cho nên lời tôi nói nỗ lực tiến bộ từng ngày là thật lòng. Chúng ta hãy cùng nhau trải qua cấp 2 cấp 3 và đại học, đến lúc đó, nếu như cậu vẫn không thích tôi thì tôi sẽ buông tay. - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt! Đây là ý gì? Học cấp 2 cậu trêu chọc tôi thì thôi đi, lên cấp 3 rồi tới đại học còn muốn trêu chọc tôi ư? Mình có nên đến trường nữa không đây?
- Đi thôi, đi ăn cơm. - Tô Bạch cười nói.
- Tôi không đi.
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút lại nói:
- Tôi mua sẵn bánh mì để ăn buổi trưa rồi, nó nằm trong ngăn bàn, tôi lấy ra ăn là được.
- Trời thì lạnh, cậu ăn bánh mì như vậy làm sao dạ dày chịu nổi.
Tô Bạch nhìn cô, cười nói:
- Này, cậu nghe lời thì tôi sẽ không làm gì cậu cả, nhưng nếu như không nghe lời, vậy tớ có thể làm ra chuyện gì đó đó nha. Cậu đừng nói cái gì mà đi mách với giáo viên, để tôi nói cho cậu biết, giáo viên không làm gì được tôi đâu.
Sống lại một đời, Dục Hoa giữ không nổi hắn, kể cả Qua Thành hay nói chung là toàn bộ Bạc thành đều giữ không nổi hắn.
Kiếp trước, hắn có đủ cả danh lợi và địa vị xã hội. Kiếp này, chỉ gói gọn trong mười chữ, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
Đời này của Tô Bạch, không có chuyện gì làm hắn phải sợ.
Nếu không phải vì hắn thật sự thích Khương Hàn Tô, sợ cô ấy bị dọa sợ, Tô Bạch đã sớm hôn cô từ lâu rồi.
Làm gì có chuyện cậu không thích tôi thì tôi liền buông tay cơ chứ. Đối với Tô Bạch, từ cái ngày hắn bắt đầu trọng sinh, Khương Hàn Tô đã thuộc về hắn rồi.
Kiếp trước, Tô Bạch không phải là người chưa từng va chạm xã hội, càng không phải là người cảm thấy nửa cuộc đời tầm thường và vô vi.
Hắn không giống với Hạ Lạc trọng sinh trong phim "Goodbye Mr. Loser". Kiếp trước Hạ Lạc không có thành tựu gì, cũng chưa từng nhìn thấy mỹ nữ và vợ của anh ta cũng không xinh đẹp. Vì thế, sau khi anh ta sống lại và nhìn thấy Thu Nhã – là người con gái xinh đẹp nhất mà đời này anh ta âm thầm thích trong thời học sinh. Nên vào ngày đầu tiên trọng sinh, anh ta liền không nhịn được hôn cô ấy trước mặt mọi người.
Thân là người trọng sinh, anh ta sợ cái gì? Anh ta cái gì cũng không sợ, bởi vì anh ta biết sau này anh ta nhất định thành danh.
Anh ta muốn hôn Thu Nhã thì hôn, đến mức không cần biết Thu Nhã nghĩ như thế nào, giáo viên sẽ xử lý anh ta ra sao. Đối với anh ta, tất cả đâu có quan trọng!
Hạ Lạc không thương Thu Nhã, anh ta hôn Thu Nhã là bởi vì Thu Nhã xinh đẹp. Cái này giống như việc anh ta cướp Thu Nhã từ trong tay Viên Hoa sau khi anh ta trở nên nổi tiếng nhờ vào những ca khúc trộm được.
Nhưng Khương Hàn Tô lại không giống, Tô Bạch thật sự thích cô nên luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Nhưng, nếu như nói phải giống nam chính trong vài cuốn tiểu thuyết trọng sinh, sợ động tay động chân, không dám làm gì, không dám động tới bất cứ thứ gì, phải luôn thuận theo tự nhiên, chuyện đó là không thể.
Thật sự, nếu trở thành một người bảo thủ, không chịu thay đổi, luôn thuận theo tự nhiên, trước tiên không cần nói đến tính tình của Khương Hàn Tô có thể theo đuổi cô ấy được hay không, coi như là có thể theo đuổi được đi, e là cũng phải sau khi tốt nghiệp đại học rồi.
Bảy năm? Tô Bạch không thể chờ lâu đến vậy.
Vì là người trọng sinh nên Tô Bạch càng thêm quý trọng thời gian. Ba mươi năm trôi qua trong kiếp trước đã lãng phí, còn đời này hắn nhất định phải nắm tay Khương Hàn Tô, cùng nhau từ từ đi qua.
Khương Hàn Tô còn có thể nói gì đây? Vì không để cho Tô Bạch táy máy tay chân với mình, không cần phải nghe những lời phiền não, cũng chỉ có thể đi cùng hắn.
May là sân trường không có người nào. Vào mùa đông, hoặc là về nhà hoặc là đang ngủ trong phòng, hoặc là ra tiệm nét chơi trò chơi để hưởng thụ máy sưởi.
Ngày nghỉ, căn tin trong trường học không mở cửa, Tô Bạch đi phía trước, mang theo Khương Hàn Tô đi tới phố ăn vặt ở ngoài trường.
Những phố ăn vặt bên ngoài trường không có mấy nhà mở cửa vào lúc này, gần như đều đẩy tới quán net Thời Đại để bán cả rồi. Vào ngày nghỉ, có biết bao nhiêu người đi ra khỏi khuôn viên trường học!
- Trước đây, cậu chỉ ăn bánh mì sao? - Tô Bạch hỏi.
- Mấy ngày nghỉ như này người ta chỉ bấn bánh mì thôi. - Khương Hàn Tô nói.
Nhìn đôi tay nhỏ của cô bị lạnh cóng, Tô Bạch không có mang khăn choàng cổ quấn tùy tiện trên cổ mình đưa cho cô ấy.
Khi Tô Bạch không đến tiết tự học vào thứ hai được sớm, Khương Hàn Tô đã đem khăn choàng cổ nhét vào ngăn kéo của hắn.
Tô Bạch mang theo cô đi vào một siêu thị ở bên cạnh, sau đó mua một bộ khăn quàng cổ, chụp tai, găng tay.
- Cậu đừng từ chối, đây là quà tặng giữa bạn học với nhau. - Tô Bạch rất nghiêm túc nói.
Không cần biết Tô Bạch nói gì, Khương Hàn Tô không thèm đưa tay. Mua cái bánh rán, trả tiền xe thì cũng thôi đi, giờ còn thêm khăn choàng cổ, Khương Hàn Tô làm sao nhận được cơ chứ?
Quà tặng giữa bạn học? Tới bây giờ mình còn chưa nhìn thấy người nào đó tặng cho ai đó khăn choàng cổ nha?
- Không mang là tôi giận đấy? - Tô Bạch mặt lạnh nói.
Nhưng Khương Hàn Tô mím mím miệng, vẫn không nhận.
Cái này không thể nhận được, nhận có khác gì đồng ý đâu?
Cô ấy chưa hề nghĩ đến chuyện đồng ý!
- Không thì cậu bán rẻ cho tôi đi. - Nhìn vẻ mặt Tô Bạch lạnh xuống, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Cậu trả bao nhiêu? - Tô Bạch nghe vậy bật cười.
- Mười đồng, thế nào? - Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
- Mười đồng quá đắt, một đồng thế nào? - Tô Bạch hỏi.
Mười đồng là mua, một đồng cũng là mua, Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:
- Vậy thì một đồng đi?
Sau đó cô ấy lấy ra một đồng đưa cho Tô Bạch và nhận khăn quàng cổ, găng tay cùng chụp tai từ trong tay Tô Bạch.
Tô Bạch nở nụ cười, đúng là Khương Hàn Tô!
Tiết kiệm như thế, sau này nhất định là một người vợ tốt.
- Đây là tôi dùng tiền mua, không phải cậu cho. - Cô ấy nhận xong rồi bổ sung một câu.
- Haizz, tôi trả cậu một đồng, cậu giúp tôi buộc khăn choàng cổ, thế nào? - Tô Bạch đột nhiên hỏi.
Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô giúp Tô Bạch buộc chặt khăn choàng cổ, sau đó Tô Bạch đưa lại cho cô một tệ hổi nãy cô dùng để mua của hắn.
Nhìn cô cất một đồng vào trong túi, Tô Bạch không nhịn được nữa bật cười, Khương Hàn Tô này thật là thú vị. Nghe tiếng cười của Tô Bạch, Khương Hàn Tô cũng không nhịn được nữa rồi, trực tiếp đá Tô Bạch một cái.
Tiếp theo, hai người dọc theo phố ăn vặt, tìm một tiệm bán Malatang rồi cùng nhau ngồi ăn tối.
Sau khi trở lại phòng học, Tô Bạch không quấy rầy cô nữa, chỉ là vào lúc Tô Bạch ôn tập tiếng Anh, gặp cái gì không hiểu thì sẽ đến hỏi Khương Hàn Tô, cô sẽ trả lời thật chi tiết cho hắn hiểu.
Đến bảy giờ, Khương Hàn Tô khoá cửa lại, hai người từng người rời đi. Chỉ có điều là Khương Hàn Tô trở về phòng ngủ, mà Tô Bạch thì đi ăn cùng với người bạn học cũ ở trường võ.
Bữa ăn này Tô Bạch rất khó ăn, bởi vì hắn không ăn bao nhiêu cơm, thức ăn này giống như là cơm chó vậy.
Đám người kia, con mẹ nó mới lên lớp 9, nhưng mỗi người đều đang mang theo một người bạn gái bên cạnh.
Thật sự là thời thế đổi thay, con người không như trước!
Mới lớp 9, còn đang trong độ tuổi vị thành niên, sao có thể tìm bạn gái được?
Thật sự là làm bại hoại thuần phong mỹ tục!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất