Chương 121: Tâm trạng đột nhiên không tốt
Tâm trạng đột nhiên không tốt
Tiền Tiểu Bảo ngoắc ngón tay về hướng vệ sĩ.
Vệ sĩ mang một cái rương đen đi tới, mở ra trước mặt viện trưởng Hách, hiện ra trước mặt là một màu sắc rực rỡ mới tinh của tiền.
Viện trưởng Hách nhìn thẳng mắt.
Tiền Tiểu Bảo không thèm để ý tới, nói: “Chỗ này là một trăm vạn, tặng cho ông.”
Sau khi viện trưởng Hách chậm rãi nhìn thoáng qua, trong lòng có chút vội vàng, khó xử nói: “Vấn đề này không phải là có tiền hay không có, mà là có thể giải thích cho tôi một chút không? Dù sao thì tôi cũng là viện trưởng ở nơi này, một khi có xảy ra vấn đề gì, tôi luôn phải chịu trách nhiệm.”
Tiền Tiểu Bảo ôm lấy ngón tay.
Vệ sĩ mang một cái rương đen lại.
“Hai trăm vạn.”
Máu của viện trưởng Hách đang chảy có chút nhanh hơn.
“Phải tiền thật không…”
“Năm trăm vạn.”
Sau đó Tiền Tiểu Bảo cầm một bản hợp đồng trong tay ra rồi ném cho viện trưởng Hách.
“Đây là một phần hợp đồng, từ nay Tiền Tiểu Bảo tôi đây sẽ là người tài trợ cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này, mỗi năm một trăm triệu, không đủ có thể tiếp tục thêm.”
“Tôi mang bạn thân của tôi đi ra ngoài chơi mấy ngày, có vấn đề gì hay không?”
Viện trưởng Hách kinh sợ đứng yên một chỗ.
Trừng đôi mắt tròn xoe.
Tố chất mạnh mẽ trong lòng của ông ta đang xúc động, vui mừng nói:
“Tôi không nghĩ là người ở trong bệnh viện tâm thần vẫn có thể có được một người bạn thân tri kỷ, nếu tôi còn cản trở, như vậy vẫn là người sao?”
“Yên tâm, lúc này tôi sẽ để cho ông gọi bọn họ ra đây, chơi một chút cúng với Tiền thiếu gia thì thật tốt.”
“Thật sự lần này tôi không thể nhận được số tiền này, mà hợp đồng tôi sẽ ký, có thể gặp được người có lòng yêu người như Tiền thiếu gia đây, thật sự là may mắn đối với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn này.”
Viện trưởng Hách rưng rưng ký tên vào hợp đồng, lau nước mắt trên khóe mắt.
Đã khóc rồi.
Người tốt.
Tiền Tiểu Bảo nhìn bộ dạng của viện trưởng Hách, trợn trắng mắt.
Tiền là thứ cặn bã.
Có thể sử dụng tiền để giải quyết sự việc, nhưng đối với sự việc này thì không thể.
Tiền Tiểu Bảo làm người khác ngạc nhiên, chỉ là một người bình thường mà lại còn nhỏ tuổi khó có thể đạt tới cảnh giới đó được, thật sự là khủng khiếp đến như vậy sao.
Hít vào một hơi khí lạnh.
Độ ấm xung quanh lại tăng lên.
Khu nhà ăn.
“Đây là diều hâu sao?”
“Giống như gà vậy.”
Lâm Phàm và ông Trương nghi ngờ nhìn món ăn trước mặt.
“Hình như nhỏ đi rồi.”
“Không phải hình như mà là thật sự nhỏ đi đấy.”
Lâm Phàm nhớ rõ con diều hâu rất lớn, giơ tay múa chân một chút diễn tả con diều hâu còn có thể lớn như thế nào.
Đinh Diệp mỉm cười nói: “Mau ăn đi, diều hâu quá lớn nên tôi thay các anh làm chủ chia một chút cho người khác rồi, các anh sẽ không tức giận chứ?”
Lúc nói những lời này, cô ta đã cảm thấy hơi hối hận.
Sao lại có thể nói như vậy chứ, tự tiện làm chủ chia sẻ đồ ăn của bệnh nhân tâm thần cho người khác đúng là một hành vi không tốt, rất dễ khiến bệnh nhân tâm thần phát bệnh.
“Phải biết chia sẻ, tôi rất vui.” Lâm Phàm nói.
“Tôi cũng vậy.”
Ông Trương nhìn chằm chằm đầu gà nổi bật đang ngẩng cao đầu thì nước miếng đã chảy ra, thật sự quá thơm, mùi hương này khiến ông ta không kiềm chế nỗi nữa.
Hai người bọn họ nhìn nhau, tâm trạng vô cùng tốt.
Có thể giúp đỡ người khác là một việc vô cùng vui vẻ đối với bọn họ.
Đinh Diệp đã nói với các dì nấu đồ ăn sau bếp rằng cho tất cả bệnh nhân tâm thần mỗi người một phần canh gà, khoảng thời gian trước có người tài trợ cho bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, viện trưởng đã lấy một phần tiền đi mua thức ăn.
Còn mua rất nhiều gà đã giết sẵn.
Chính là để chuẩn bị tẩm bổ cho đám bệnh nhân này.
Lâm Phàm xé cái đùi gà đặt vào chén của ông Trương rồi nói: “Mau ăn đùi gà đi.”
“Cậu cũng ăn đi.” Ông Trương nói.
Lâm Phàm cười đáp: “Tôi vẫn còn một cái mà.”
Đây là khung cảnh ấm áp đến cỡ nào chứ.
Chỉ nhìn thôi lòng người cũng cảm thấy ấm áp lây.
“Lâm Phàm, ông Trương, bạn của các người đến tìm.”
Tôn Năng vào khu nhà ăn gọi to, bây giờ anh ta cảm thấy vừa hâm mộ mà cũng vừa đố kị. Vì sao bệnh nhân tâm thần còn có thể có bạn là đại gia chứ?
Mà người đứng đắn như bọn họ đến một người bạn đại gia giả cũng không có.
Lâm Phàm và ông Trương đang ăn đùi gà thì nghe có người bạn đến tìm bọn họ, hai người đều rất kinh ngạc.
Người bạn?
Hai chữ này đối với họ có chút lạ lẫm, nhưng họ vẫn muốn biết rốt cuộc đối phương là ai.
“Ăn nhanh đi, chúng ta còn đi gặp bạn.”
Lâm Phàm há miệng một ngụm cắn hết cái đùi gà, đến cả xương cũng không nhả ra. Đinh Diệp thấy vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, nếu xương gà mắc vào cổ họng thì rất phiền toái.
Cô ta định cản Lâm Phàm nhưng thấy gương mặt vô biểu cảm của Lâm Phàm nên cô ta dừng chân lại, chỉ có thể mỉm cười đối mặt với anh ta.
Làm tốt lắm.
Còn ông Trương thì vùi đầu ăn, ăn rất mau.
Tôn Năng thấy vậy thì cảm thấy rất bất lực, đợi lát nữa người bạn đại gia kia dẫn họ đi ăn sơn hào hải vị. Canh gà này có gì thơm đâu chứ, bây giờ ăn no bụng chính là một sự lựa chọn không sáng suốt đâu.
Bên ngoài.
Tiền Tiểu Bảo đan hai tay vào nhau, trong miệng ngậm que kẹo, bộ dạng rất chảnh và có cảm giác ngứa đòn. Nhưng trước mặt sự tàn ác của tiền tài thì bộ dạng của cậu ta lại chính là vô cùng đẹp trai.
Viện trưởng Hách thao thao bất tuyệt giảng về lịch sử của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, còn thường xuyên vuốt cái đầu bạc trắng của mình, ý tứ rất rõ ràng là anh mau nhìn xem, đầu tôi đều bạc trắng cả rồi, là do vất vả chăm sóc cho đám bệnh nhân mà thế đấy.
Anh phải nhớ kỹ đấy.
Tiền Tiểu Bảo cảm thấy ông già trước mặt này thật phiền phức.
Giống như thầy giáo ở trường vậy.
Cũng không biết ông ta đang nói cái gì.
Tôn Năng dẫn Lâm Phàm và ông Trương đến đây.
Tiền Tiểu Bảo nhìn thấy họ thì vui vẻ vẫy tay gọi: “Lâm Phàm, ông Trương, là tôi đây.”
Lâm Phàm và ông Trương còn nghĩ là ai chứ.
Nhìn thấy Tiền Tiểu Bảo thì lập tức vui vẻ gọi lại: “Tiểu Bảo…”