Chương 127: Thực ra tôi cũng rất cô đơn (2)
Thực ra tôi cũng rất cô đơn (2)
Lâm Phàm suy nghĩ trong giây lát, hỏi: “Tôi có thể dẫn theo bạn không?”
Anh ta nghĩ đến cô gái điếm, đó là một người tốt. Cô ta từng mời bọn họ ăn cơm, còn nấu ăn cho, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng nói lời cảm ơn đàng hoàng với đối phương.
“Nếu không được thì thôi vậy.”
Ông Trương nói: “Đó là người tốt sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Phàm trả lời.
Tiền Tiểu Bảo nói: “Được, anh muốn dẫn theo ai cũng được, dù sao tôi cũng không có bạn bè, tôi nghĩ bạn của anh chắc chắn là một người tốt.”
“Không sai, cô ta là người tốt.” Lâm Phàm cười nói: “Tiểu Bảo, cậu cũng là người tốt, tôi nghĩ chắc là cậu có rất nhiều bạn bè.”
“Tôi sao?” Tiền Tiểu Bảo suy tư trong giây lát, để lộ nét mặt mà cái tuổi này không nên có, cậu ta thất vọng nói: “Thực ra tôi không có bạn bè gì cả.”
“Bởi vì chúng ta là bạn tốt của nhau nên tôi sẽ nói với anh một bí mật nho nhỏ.”
“Thực ra điều tôi ngưỡng mộ nhất chính là một mái ấm gia đình có bố mẹ cùng chơi đùa với con cái, tôi thực sự rất ngưỡng mộ bọn họ. Mẹ tôi đã lên thiên đàng, còn bố tôi thì một năm nhiều nhất là gặp nhau được mấy lần, cũng đã rất lâu rồi tôi không được gặp ông ấy.”
Tiền Tiểu Bảo nói những lời đau lòng, nhưng vẫn liếm cây kem một cách thuần thục.
Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo và nói: “Bố cậu chắc chắn đang nỗ lực kiếm tiền để cậu có được cuộc sống tốt hơn.”
“Không phải đâu, bố tôi không kiếm tiền, ông nội của tôi từng là tỷ phú thế giới, sau đó ông nội tôi giao tài sản lại cho bố. Sau khi tôi được sinh ra thì bố tôi trở thành tỷ phú trong nước.” Tiền Tiểu Bảo nói.
Lâm Phàm nói: “Vậy thì bố cậu rất là lợi hại đấy.”
Tiền Tiểu Bảo gật đầu nói: “Đúng là rất lợi hại, từ tỷ phú thế giới trở thành tỷ phú trong nước. Mục tiêu của tôi là trở thành tỷ phú thành phố Duyên Hải, hình như tôi đã thực sự làm được rồi.”
“Vậy thì cậu phải cố lên, tôi tin chắc chắn cậu sẽ làm được.” Lâm Phàm nói.
Tiền Tiểu Bảo chớp mắt, bất lực nói: “Được thôi.”
Cậu ta nhận ra hai người bạn mà mình quen hình như đã có chút hiểu sai về những lời cậu ta đã nói.
Từ tỷ phú thế giới - Tỷ phú trong nước - Tỷ phú thành phố Duyên Hải - Tỷ phú cấp huyện - Tỷ phú cấp xã - Tỷ phú thôn làng - Thường thường bậc trung - Người nghèo.
Nghĩ kỹ thì hình như cũng không tệ lắm.
Ít nhất cũng có một vài cấp bậc.
Ở căn nhà một tầng.
“Bạn của anh sống ở đây sao?” Tiền Tiểu Bảo nhìn cánh cửa cũ nát, một con hẻm vừa dơ bẩn vừa tồi tàn, cậu ta trố mắt nhìn và nói.
“Đúng thế.” Lâm Phàm đang gõ cửa.
Những người sinh sống ở đây đều tò mò trông ngóng, trước giờ họ chưa bao giờ thấy chiếc xe sang như vậy, còn có vài vệ sĩ áo đen thật sự ngầu quá đi mất, giống hệt như vệ sĩ ở trong phim ảnh.
Kẽo kẹt.
Cô gái điếm mở cửa ra, nhìn thấy tình hình ở bên ngoài, cô ta giật cả mình. Vệ sĩ áo đen trông rất đáng sợ, khi cô ta định đóng cửa lại thì nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
“Các người lại lén lút chạy ra đây ư?” Cô ta hỏi.
Cô ta biết hai người này là bệnh nhân tâm thần Thanh Sơn nên không thể ra ngoài, nếu có ra ngoài được thì chắc chắn là lén lút chạy ra.
Nhưng nhìn thấy tình cảnh của họ bây giờ, cô ta tự suy nghĩ, chắc chắn là bọn họ gây chuyện với người khác ở bên ngoài rồi.
Bị người ta bắt, không ai có thể giúp được nên bọn họ mới tìm đến đây.
Cô ta không có thân thế tốt, cũng không có năng lực gì cả.
Vốn dĩ không nên lo chuyện bao đồng.
Thế nhưng...
“Các người muốn làm gì? Có việc gì thì cứ tìm tôi, bọn họ là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, các người đừng có quá đáng.”
Cô gái điếm muốn bảo vệ Lâm Phàm và ông Trương.
Ai cũng là người đáng thương, khi gặp phiền phức nếu giúp được thì phải giúp thôi.
“Chúng tôi không mắc bệnh tâm thần.” Lâm Phàm nói.
“Tôi cũng vậy.” Ông Trương nói.
Không sai, chỉ có bệnh nhân tâm thần mới nói mình không mắc bệnh tâm thần.
Tiền Tiểu Bảo gãi đầu, không hiểu tình hình bây giờ cho lắm. Tôi cùng bọn họ đến tìm cô, lại không làm gì cả thì lấy đâu ra chuyện quá đáng hay không?
Có phải là có hiểu lầm gì không?
Đừng lúc nào cũng xem tôi là một đứa trẻ rồi lừa gạt tôi chứ.
Cho dù có nói thế nào thì tôi cũng là người thừa kế tỷ phú trong tương lai.
“Cậu ta tên Tiền Tiểu Bảo, là bạn của chúng tôi, cậu ta muốn mời chúng ta một bữa cơm, tôi muốn dẫn cô cùng đi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phàm kéo cô gái điếm chạy đến chiếc xe hơi sang trọng màu đen.
Trong đầu của cô gái điếm dấy lên đầy nỗi nghi ngờ.
Cô ta không hiểu tình hình bây giờ lắm.
Còn nữa, giờ tôi đang mặc đồ ngủ, ngay cả chìa khóa nhà cũng không cầm theo.
Chiếc xe sang trọng này là...
Trước giờ cô ta chưa từng ngồi chiếc xe sang chảnh đến như vậy.
Ôi!
Chỗ ngồi thỏa mái ghê, sờ vào cũng thật dễ chịu, chắc không phải là da thật chứ?
Đứa bé đó cũng là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần ư?
Nếu không thì làm sao quen biết hai người họ được?
Bộ phận đặc biệt.
Kim Hòa Lị giẫm giày cao gót, mặc chân váy, vặn vòng eo gợi cảm đẩy cửa văn phòng của Độc Nhãn Nam ra.
Trong phòng.
Độc Nhãn Nam đang xem trang web khó hiểu, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức tắt hình ảnh trên máy tính đi.
Vừa định nói người này có hiểu lịch sự là gì không, có biết như vậy sẽ hù chết người không.
Nhưng sắc mặt Kim Hòa Lị nghiêm túc, hiển nhiên là có chuyện quan trọng.
“Xảy ra chuyện gì?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Tà Vật ẩn náu trong thành phố Duyên Hải là chuyện rất đau đầu, tìm kiếm bọn chúng rất khó, ẩn nấp quá sâu, phân bố quá rộng, nếu bọn chúng không tự mình lộ diện thì muốn tìm được là chuyện quá khó.
Kim Hòa Lị nói: “Vừa mới nhận được tin từ chỗ giám sát, tổ bốn người tìm kiếm Tà Vật trung tâm đột nhiên mất tín hiệu, địa điểm biến mất là ở vùng ngoại ô cách thành phố Duyên Hải 200 kilomet.”
Vẻ mặt Độc Nhãn Nam nghiêm túc hơn.
“Tín hiệu mạng sống cũng biến mất luôn sao?”
“Mất hết.”
Kim Hòa Lị cũng cảm thấy vấn đề không đơn giản, rất có thể đã gặp được Tà Vật khủng bố, sức mạnh của tổ bốn người đó rất mạnh, trong đó Hứa Đa Tài có sức mạnh cấp sáu, sức mạnh của bốn người phối hợp thì dù cho có gặp được Tà Vật cấp bảy cũng không sợ chút nào, cho dù không thể chiến thắng thì chỉ bảo vệ được tính mạng cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng theo như giám sát.
Khoảng thời gian giữa tín hiệu mạng sống của bốn người là gần một phút.
Một phút đã có thể lấy mạng bốn người bọn họ, đây thật sự là tình huống khủng khiếp.
“Tôi nghi bọn họ gặp phải trung tâm của Tà Vật.”
Kim Hòa Lị thân là tổ trưởng tổ phân tích của bộ phận đặc biệt nên rất nhạy cảm đối các loại số liệu, từ một ít dấu vết để lại là có thể tìm ra chân tướng.
“Có phái người qua đó điều tra chưa?” Độc Nhãn Nam hỏi.
“Không có.” Kim Hòa Lị trả lời.