Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 155: Dẫn ma thần đi dạo phố

Chương 155: Dẫn ma thần đi dạo phố
Dẫn ma thần đi dạo phố
Ừ.
Chỉ là có chút luống cuống.
Hai nhân loại này không cảm nhận được khí tức nguy hiểm dù đã che dấu rất sâu nhưng vẫn tỏa ra như cũ đó sao?
Nếu tà vật gà trống có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ nói với bọn họ, chạy đi, đừng đùa, ta đẻ cho các ngươi bốn quả trứng, được chưa.
"Bà cụ, bà không sao chứ?" Lâm Phàm ôn hòa hỏi.
"Các cậu muốn mua vòng hoa không? Đeo lên nhất định sẽ rất đẹp đó." Bà cụ hiền từ hỏi, cái tay khô gầy đưa vòng hoa tới.
Lâm Phàm nhận lấy vòng hoa, đeo trên đầu của ông già Trương, cười nói: "Thật đẹp."
"Vậy sao?" Ông già Trương vuốt ve vòng hoa trên đầu, sau đó nhận lấy vòng hoa trong tay bà cụ đeo lên đầu của Lâm Phàm.
"Oa!"
"Quả nhiên rất đẹp!"
Hai người bọn họ cười rất vui vẻ, loại vui vẻ này không phải diễn ra, mà là sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
Người qua đường xung quanh lẩn ra xa.
Bệnh thần kinh rồi đi.
Có chút kỳ lạ.
Bà cụ hơi có chút ngu ngơ, tình huống thế này không giống với những gì bà ta nghĩ, chỉ có thể mỉm cười nói: "Mua hai cái đi."
"Được." Lâm Phàm đào túi tiền, lật túi ra ngoài, một đồng cũng không có, "Ông Trương, ông có hay không."
Ông già Trương đào túi tiền, lật túi ra ngoài cũng không có, lắc lắc đầu, "Ông cũng không có."
Lâm Phàm nói: "Bà cụ, chúng cháu không có tiền."
Bà cụ ôn hòa nhìn bọn họ, trong ánh mắt có một loại cảm xúc đặc biệt.
Ý tứ rất rõ ràng: không có tiền mấy người xem náo nhiệt cái gì.
Bà cụ nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, không có tiền sẽ không thể bán cho hai cậu, chỉ có thể bán cho người khác thôi."
"Chẳng qua bạn của cháu có tiền, cậu ấy có rất nhiều tiền, chúng ta đi tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ mua giúp chúng cháu." Lâm Phàm nói.
Bà cụ vuốt chân, thở dài nói: "Đi không nổi nữa, già rồi, đã không đi đường dài được rồi."
Ngay lập tức.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, vỗ phía sau lưng của chính mình, chân thành nói: "Cháu cõng bà, bà lên đi."
Bà cụ đứng tại chỗ, ánh mắt quái dị nhìn thằng nhóc trước mặt này, bà ta chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Khiến bà ta có chút không biết phải làm sao.
Ông già Trương vịn bà cụ, không chờ đối phương từ chối đã đỡ lấy vai của bà ta, để bà ta ghé sát trên lưng của Lâm Phàm.
"Chúng ta đi tìm Tiểu Bảo." Lâm Phàm nói.
Sắc mặt của bà cụ hơi thay đổi, điều này không giống với những gì bà ta đã nghĩ.
Rất nhanh.
Trên ngã tư đường xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái.
Liên tiếp hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.
"Nếu các cậu muốn, tôi có thể tặng vòng hoa cho các cậu." Bà cụ ghé sát sau lưng Lâm Phàm, nói.
"Không được, bà kiếm tiền rất vất vả, chúng cháu không thể để bà tặng, Tiểu Bảo là bạn tốt của chúng cháu, cậu ấy rất có tiền, cậu ấy sẽ mua giúp chúng cháu." Lâm Phàm nói.
Ông già Trương gật đầu nói: "Không sai, Tiểu Bảo đối xử với chúng tôi vô cùng tốt, cậu ấy thích nhất chính là kết bạn với chúng tôi."
Bà cụ nhìn hai người này, không biết vì sao, chung quy cảm thấy đầu của hai người này có phải có bệnh hay không.
Bà ta không hỏi.
Mà là cẩn thận quan sát.
Cách đó không xa.
Một thiếu niên với mái tóc vàng hút một điếu thuốc, không kiên nhẫn nổi nóng với bà cụ đi theo phía sau, không cần bà hỏi, không cần bà lo, cháu có cuộc sống của chính mình, cháu có bạn bè của chính mình, bà có thể ngày ngày đừng quản cháu không, cháu tình nguyện chơi với ai, đó là tự do của tôi.
Người cha qua đời từ sớm, người mẹ đã vứt bỏ cậu ta mà tái giá, từ nhỏ đến lớn đều là bà cụ nhặt rác nuôi lớn.
Có chút phản nghịch, nhưng vẫn rất tôn trọng bà cụ, cũng rất yêu thương bà, chỉ là không hi vọng cứ luôn bị quản thúc.
Bỗng nhiên.
Thiếu niên tóc vàng nhìn thấy một cảnh tượng ở đằng xa.
Lâm Phàm cõng bà cụ kia, ông già Trương đi theo một bên sung sướng trò chuyện đến tận trời.
Không biết bọn họ đang tán gẫu chuyện gì.
Nhưng hình như rất vui vẻ.
Cảnh tượng trước mắt đánh thành một kích thật mạnh vào sâu trong nội tâm của thiếu niên tóc vàng, cái mũi xót xa, hốc mắt có chút khó chịu.
Cậu ta quay đầu nhìn bà mình...
Ngay lập tức có loại cảm xúc áy náy ngập tràn trong tim.
Trước cửa quán thịt nướng.
Mùi hương hấp dẫn Lâm Phàm và ông già Trương.
Bọn họ đứng thật lâu trước cửa quán thịt nướng, miếng thịt được lửa than nướng chín tỏa ra mùi hương mê người.
"Thơm quá đi." Lâm Phàm nói.
"Ông muốn ăn." Ông già Trương nói.
Bọn họ không thể ngăn cản sự hấp dẫn của mỹ thực, đã nói sẽ đi tìm Tiểu Bảo, chỉ là mỹ vị rất thơm, hấp dẫn khiến bọn họ không đi nổi nữa.
Đối diện với điều này, hai người có chút khổ sở.
"Ông già Trương, chúng ta không có tiền." Lâm Phàm nói.
"Ông biết, nhưng có thể đứng thêm một lúc nữa không? Ông muốn ngửi mùi hương này thêm chút nữa." Ông già Trương nói thật đáng thương, giống như đứa trẻ nghèo khổ nhà người ta vậy, nhìn thấy người khác ăn miệng đầy mỡ, mà ông chỉ có thể nuốt nướng miếng.
Tà vật gà trống bị khí tức của bà cụ áp chế không dám lộn xộn.
Bà cụ nhìn hai người.
Bà ta không muốn che dấu.
Đúng vậy.
Ta ngả bài với các ngươi, ta chính là ma thần, chuyện đầu tiên sau khi thức tỉnh chính là tùy cơ tìm kiếm một thành phố, chơi một trò chơi nhỏ với loài người, nếu không thông qua, vậy hủy thành phố này thành phế tích.
Vốn đã phán định thành phố này sẽ trở thành phế tích.
Cho đến khi Lâm Phàm và ông già Trương xuất hiện trước mặt bà ta.
Nhân loại kỳ quái.
Không biết bọn họ nghĩ đến điều gì.
Đứng trước cửa quán thịt nướng, khói dầu thổi tới khiến bà ta khó chịu, đến cả làn da bóng loáng cũng bị nhiễm bẩn, ồ, đúng rồi, bà ta hiện giờ là dáng vẻ của một bà già.
"Tôi mời hai cậu ăn thịt xiên nướng." Bà già ma thần nở nụ cười mời nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất