Chương 26: Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hách Viện Trưởng Ta Sẽ Cảm Tạ Mười Tám Đời Tổ Tông Của Ngươi! (2)
Hoàn toàn chính xác, đó cũng không phải lỗi của bất cứ người nào, mà là thật sự rất khó để nói chuyện rõ ràng, vốn chỉ cần cụ thể nói ra là được, nhưng lại nhất định phải làm phức tạp như vậy.
"Viện trưởng tới rồi."
Hách viện trưởng đến, không thể nghi ngờ là đã tiêm cho bọn họ một liều thuốc an thần, ở chỗ này Hách viện trưởng chính là tín ngưỡng của bọn họ, đối với họ, không có bệnh nhân nào mà Hách viện trưởng không có khả năng giao lưu.
Hách viện trưởng tóc bạc phơ, tâm tình cực kỳ nặng nề đi tới, nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ cùng các hộ công tin tưởng nhìn mình, sống lưng của ông theo bản năng liền ưỡn thẳng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
Đấy là ông đang truyền cho bọn họ một loại sức mạnh.
Sức mạnh ấy tên là bình tĩnh.
"Viện trưởng, Lâm Phàm và Trương lão đầu cần đồ vật mà họ viết trên giấy, nhưng chúng ta không biết hắn muốn cái gì, hỏi thăm rất nhiều lần thì họ cũng không nói, chỉ lặp đi lặp là họ muốn cái này." Một bác sĩ lên tiếng giải thích.
Hách viện trưởng gật đầu, "Để ta."
Sau đó, Hách viện trưởng cùng đám Lâm Phàm bảo trì khoảng cách nhất định, chớ nhìn bọn họ giống như tay không tấc sắt, tiếp xúc gần gũi sẽ ẩn giấu nguy hiểm, ai cũng không biết sẽ đột ngột xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi muốn cái gì?" Hách viện trưởng hỏi.
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm và Trương lão đầu chỉ vào trang giấy nói.
Người bình thường thấy cảnh tưởng như vậy, tuyệt đối sẽ sụp đổ, các ngươi muốn cái gì có thể thẳng thắn nói ra được không, cứ chỉ vào trang giấy với ba chữ, hai bức hình.
Chúng ta muốn cái O—O, 0.
Mẹ nó.
Mẹ nó, cái này ai có thể hiểu được?
Nếu có ai có thể xem hiểu, tuyệt đối người khác sẽ không tán dương hắn thông minh cỡ nào mà là yên lặng sắp xếp cho hắn một phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện tâm thần, mời hắn đến ngồi một chút, trò chuyện một chút. Nếu như có thể còn kiểm tra một chút, phát một tờ giấy chứng nhận nho nhỏ, cho đời ngươi một vinh dự, lưu lại một nét bút đặc sắc.
Hách viện trưởng nhìn thoáng qua rồi nói: "Cái này không được."
"Chúng ta muốn cái này." Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trăm miệng một lời, tại thời khắc này bọn họ tâm linh tương thông, yêu cầu thống nhất, chỉ muốn cái này.
Đi theo phía sau bọn họ, đám bệnh nhân không biết bản thân mình muốn cái gì, nhưng thấy chơi vui nên lại lớn tiếng hô to, "Chúng ta cũng muốn cái này."
Con tim Hách viện trưởng mệt mỏi quá man.
Ngày mùng 1 tháng 3, sinh nhật ông là một màn kịch náo loạn, không thể cảm nhận được niềm vui sinh nhật thật trọn vẹn.
Ngẫm lại tuổi tác.
Ngẫm lại chỗ làm việc.
Ông cũng hoài nghi mình còn có thể trải qua bao nhiêu cái sinh nhật.
"Trật tự, trật tự hết đi có được hay không?"
Hách viện trưởng vẫn thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, và có chút hối hận khi ông đứng trước hai sự lựa chọn nghề nghiệp.
Một là làm trưởng ngục giam.
Và hai là làm viện trưởng bệnh viện tâm thần.
Khi đó ông đã lựa chọn tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đón nhận vị trí công tác.
Lắm lúc càng ngẫm lại càng thấy hối hận.
Nếu như khi đó ông lựa chọn làm trưởng ngục giam, thì dù có phát sinh loại tình huống này cũng rất dễ xử lý, chỉ cần gọi giám ngục tới, cầm Hàng Long Bổng tới đây, đánh cho ta. . .
Nhưng bây giờ. . .
Bọn họ đều là quần thể yếu thế.
Sao có thể đánh được?
Nói thật, Hách viện trưởng rất sợ, ngươi mãi mãi cũng không biết tiếp theo người bị bệnh tâm thần sẽ làm gì, ngươi dùng võ lực trấn áp, bọn họ có thể hóa thân trở thành siêu nhân, mở bếp ga, bình tĩnh hút điếu thuốc, đồng quy vu tận với ngươi.
Cũng có thể cầm trong tay một thanh đao, trước chặt chính mình một đao, nhìn xem đao có đủ sắc bén hay không, sau đó lại tới chém ngươi.
Những chuyện này đều đã từng xảy ra trên người bệnh nhân tâm thần.
Người bị bệnh tâm thần thật sự trước khi đả thương người tuyệt đối sẽ tổn thương chính mình.
Bởi vì bọn họ cũng có lòng hiếu kì, muốn biết xem xem rốt cuộc làm vậy có đau hay không.
Mắt thấy tình huống hơi khó khống chế, Hách viện trưởng liền quyết đoán lui một bước, trời cao biển rộng, lo gì không có củi đốt.
"Được rồi, trả lại cho các ngươi."
"Tiểu Lý, đi lấy đồ ra cho bọn họ." Hách viện trưởng chỉ muốn sinh nhật ngày mùng 1 tháng 3 của mình có thể thuận lợi bình an trôi qua, trở lại văn phòng ăn một miếng bánh ngọt, pha một ly trà cẩu kỷ táo đỏ, nghe chút làn điệu cảm thán về nhân sinh. . .
Bác sĩ Lý ngơ ngác không hiểu, "Viện trưởng, lấy cái gì?"
"Tạ và bao cát." Hách viện trưởng cảm thấy mệt mỏi tinh thần khủng khiếp, một bệnh viện tâm thần nhiều người như vậy, thế mà chỉ mỗi ông có thể hiểu được ý của bệnh nhân, mệt mỏi biết bao.
Có ai có thể đến giúp ông được không?
Hách viện trưởng ông nhất định sẽ cảm tạ mười tám đời tổ tông của người đó a!
Rốt cuộc thì trải qua quá trình đấu tranh đầy mệt mỏi, cuối cùng tạ và bao cát đã trở lại trong tay Lâm Phàm.
Hắn ôm bao cát, Trương lão đầu mang theo tạ, hai người lộ ra nụ cười sung sướng đi về phía phòng bệnh số 666.
Những bệnh nhân tâm thần khác thấy vậy thì đứng tại chỗ gãi gãi đầu, rốt cuộc chúng ta ở chỗ này làm cái gì chứ? Thật là nhàm chán, chẳng có gì thú vị cả! Sau đó thấy cũng không còn chuyện gì khác, bọn họ liền tự giác tản đi, tiếp tục đi làm việc mà họ tự nhận là chuyện rất quan trọng.
Bác sĩ cùng các hộ công sùng bái nhìn Hách viện trưởng, vội vội vàng vàng giơ ngón cái lên, tiếng vỗ tay inh ỏi điếc tai.
Các lời hoa mỹ mang theo sắc thái nịnh nọt thao thao bất tuyệt.
Hách viện trưởng lẳng lặng nở nụ cười, tuy rằng bình thường ông vốn không thích nghe những lời nịnh nọt của người xung quanh lắm, nhưng hôm nay nghe họ tán dương đủ kiểu thì tâm tình của ông lại rất hưởng thụ, có lẽ đây chính là thu hoạch lớn nhất trong ngày sinh nhật của ông.
"Người bị bệnh tâm thần cũng là người, điểm khác biệt duy nhất của họ với chúng ta chính là tư duy, các ngươi không thể dùng tư duy thông thường để đoán suy nghĩ của họ. Ta dựng thẳng lên một ngón tay, các ngươi sẽ nói là cái gì, có người sẽ nghĩ là đây là ngón tay, cũng có người sẽ nghĩ đây là '1', nhưng đối với họ đó có lẽ chính là lạp xưởng hun khói."