Chương 37: Lòng Ta Thiện Lương, Vận Khí Tốt Nhất Định Sẽ Tới
Lòng Ta Thiện Lương, Vận Khí Tốt Nhất Định Sẽ Tới
Bọn họ không để tâm tới sự tồn tại của Tang Cẩu, chỉ lo nghiên cứu thảo luận phương pháp nấu cún con đáng yêu. Nói một hồi nước bọt chảy đầy miệng, bụng hai người thì đều sôi lên ùng ục ùng ục.
Trương lão đầu khổ sở nói: "Đáng tiếc chúng ta không có nồi."
"Cũng không có lửa." Tâm tình Lâm Phàm rất mất mát.
Cả hai thất vọng thở dài một hơi, nhưng rất nhanh lại giống như trong lòng có cảm ứng, hai người đột ngột ngẩng đầu nhìn nhau, kiên định mà trăm miệng một lời: "Nhưng chúng ta có thể nghĩ cách."
"Ha ha!"
"He he!"
Bọn hắn sung sướng nở nụ cười.
Tang Cẩu ở trên giường cảm thấy chưa bao giờ mình phải nhận lấy nhục nhã lớn như vậy. Răng nanh thì bị đánh nát, gáy thì bị nắm chặt. Nãy giờ nó vẫn cố giãy giụa nhưng đối phương dường như không hề thấy mỏi mà buông lỏng tay, bị siết gáy khiến nó không có một chút năng lực phản kháng nào, chỉ đành hé miệng chuẩn bị gầm rú, hy vọng dọa sợ được hai tên nhân loại ngu xuẩn kia.
Thế nhưng âm thanh phát ra chỉ là. . .
Ư ử ư ử...
Lâm Phàm nhìn thấy chó to muốn kêu thành tiếng thì kinh hãi, vội vàng nhét nắm đấm vào trong miệng nó. Yết hầu Tang Cẩu bị vật cứng ngăn chặn khiến nó buồn nôn kinh khủng. Đồ ăn trong dạ dày quay cuồng như thể muốn lập tức ộc hết ra.
"Xuỵt!"
"Ngoan ngoãn nào, đừng có la, coi chừng ngươi bị những hộ công kia phát hiện đấy, bọn họ thích nhất là bắt ngươi lại rồi nhốt vào nơi mà ngươi không thể trốn ra được, như vậy thì ngươi sẽ đáng thương lắm."
Lâm Phàm nhỏ giọng khuyên nhủ những lời mà chưa hẳn loài chó có thể nghe hiểu được.
Tang Cẩu rất phẫn nộ.
Đáng giận. Thật sự rất đáng giận!
Ta là tà vật cấp hai, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, mau lấy cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi miệng ta. Tang Cẩu thít chặt yết hầu, muốn ép nát cánh tay của đối phương.
Thế nhưng rất nhanh nó liền phát hiện tình huống có chút không đúng.
Cánh tay của người này quá cứng, ma sát khiến yết hầu của nó vô cùng không thoải mái, mặc dù nó là tà vật cấp hai nhưng những bộ phận bên trong thân thể vẫn yếu đuối hệt như một con chó bình thường.
Trương lão đầu lục tung khắp phòng lên, ông ta đang muốn tìm cái bật lửa hoặc hộp diêm, nhưng tìm rất lâu cũng chẳng phát hiện được món nào.
"Không tìm thấy."
"Thật khó chịu, đồ ăn đáng yêu như vậy đang ở ngay trước mắt, thế mà chúng ta lại không có biện pháp."
Lâm Phàm thật sự rất khó chịu.
Hắn cúi xuống nhẹ nhàng vuốt ve lông chó, bộ lông không phải quá mượt mà mềm mại mà có chút cưng cứng, "Cún ơi, thật đáng tiếc, chúng ta không tìm được đồ nhóm lửa, phải nhóm lửa xong thì chúng ta mới có thể ăn ngươi được."
Tang Cẩu hiểu rõ rồi, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ. Nó trừng mắt chó thật lớn, hai nhân loại trước mắt này... vậy mà muốn ăn nó!!!
Gặp quỷ rồi!
Nó là tà vật đấy, nhân loại sao có thể ăn tà vật, đó căn bản là chuyện không thể nào, nói một câu vũ nhục tà vật thì là con người nhìn thấy máu thịt tà vật liền hệt như thấy phân, dù thật ra rất ngon nhưng cũng sẽ không cho vào miệng. Sao hai kẻ trước mặt nó đây lại không hành xử như người bình thường vậy?
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Trương lão đầu hỏi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: "Ta đang nhìn bóng đèn."
Trương lão đầu cũng tò mò nhìn theo, nhìn một hồi lại cảm giác hoa hết cả mặt mày, không dễ chịu chút nào, "Bóng đèn thì có gì đáng xem đâu."
"Ngươi nói xem điện có thể nướng chín thịt không?" Lâm Phàm hỏi ra một vấn đề có tính trí mạng.
Trương lão đầu vò vò mái tóc, nhưng vò thì vò vậy, chứ có khi vò tới lúc phá nát cái đầu nhỏ của ông thì cũng chẳng thể nghĩ ra được liệu điện có thể nướng chín thịt hay không.
Lâm Phàm tự nhủ: "Ta nhớ một thời gian trước khi ta tu luyện Điện Lưu Tu Luyện Pháp, ta ngửi thấy thịt của mình rất thơm, nếu như cún con cũng tu luyện, thịt của nó nhất định cũng sẽ rất thơm."
"Ta cảm thấy mình có thể thử một lần." Trương lão đầu vui vẻ đồng ý.
Trí thông minh của Tang Cẩu cũng không thấp, giao lưu cùng phong cách hành sự của con người nó đều có thể lý giải.
Nhưng bây giờ nó rất muốn nói, nó hoàn toàn nghe không hiểu hai người này rốt cuộc đang nói cái gì cả.
Mỗi một chữ đều nghe hiểu được, nhưng khi những chữ này tổ hợp lại với nhau, nó liền khó mà hiểu nổi.
"Tốt, nhìn ta này."
Lâm Phàm đứng ở trên giường nhưng vẫn với không đến bóng đèn, nên hắn chuyển ghế nhựa đặt ở bên cửa ra vào tới, đứng trên ghế lấy cái bóng đèn xuống, lại thấy được hai cái lỗ thủng thông hướng vực sâu tử vong.
"Cần ta giúp không?" Trương lão đầu hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu, "Không cần, tự ta làm được."
Sau đó hắn giơ tay lên, để cẩu cẩu tới gần lỗ thủng tử vong nọ.
Tang Cẩu hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, nhân loại kia muốn giết chết nó, nó giãy dụa, muốn gào lên nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, trong lòng không khỏi hoảng loạn gần chết.
"Đê ma ma!"
"Dừng tay đi mà!!!"
Te te!
Lập tức, một dòng điện truyền đến, lông toàn thân Tang Cẩu dựng đứng lên, khói bốc mù mịt, nó là tà vật có chút thực lực nhưng đối với dòng điện thì hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Thân thể Lâm Phàm cũng lay động theo.
"Dòng điện ở chỗ chúng ta thật là lợi hại, mạnh hơn so với trong trường học nhiều."
Thời gian dần trôi qua.
Có mùi thịt phiêu tán ra ngoài.
Nửa cái mạng của Tang Cẩu đều sắp không còn, nó đã triệt để sụp đổ rồi.
"Ồ! Bên này chín rồi nè, còn bên kia thì chưa chín đâu." Lâm Phàm cảm giác tinh khí thần rất sảng khoái, Điện Kích Trị Liệu Pháp thật sự rất lợi hại, sau đó hắn xoay người đổi bên, lại giơ cao con chó tới gần lỗ hổng tử thần kia.
Te te!
Điện quang lấp lóe, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy tia lửa điện lóe sáng lên rồi biến mất.
Bộ lông của Tang Cẩu bốc lửa rồi.
Nhưng lửa lại càng có thể khiến cho thịt thêm thơm.
Trương lão đầu đứng dưới nghểnh đầu nhìn lên, ánh mắt thể hiện rõ sự chờ mong.
Thơm quá đi à.
Thật sự là thơm lắm luôn.