Chương 72: Phòng Bệnh 666 Có Thư
Phòng Bệnh 666 Có Thư
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hách viện trưởng đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm cổng lớn của bệnh viện tâm thần.
Ông ta đã nhận được tin tức Lý Lai Phúc lại tự mình đưa Lâm Phàm và Trương lão đầu về đây. Thật đúng là tuyệt tình!
Rõ ràng là Lâm Phàm đã giúp cho bệnh viện chỗ Lý viện phó lấy được thanh danh tốt, nếu như ông ấy có lương tâm thì nên chủ động mời bọn họ ở lại bệnh viện một thời gian ngắn, hảo hảo cảm tạ hai người đó mới phải.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Thanh âm quen thuộc truyền đến, Hách viện trưởng biết hết thảy ảo tưởng của mình đều là suy nghĩ viển vông, tên Lý Lai Phúc kia quả nhiên đã đóng gói một già một trẻ này trả lại rồi.
Dưới lầu.
Lý Lai Phúc và tài xế lái xe đẩy băng ca cứu thương xuống, ông không có ý tứ gì khác, chính là lại muốn tặng cho Hách viện trưởng hai chiếc xe đẩy mà Lâm Phàm và Trương lão đầu đang dùng, cũng coi như là tấm lòng thành của ông.
"Lý lão đệ, hành động này của ngươi thật là quá đáng. Bất kể nói thế nào thì rõ ràng là bệnh nhân của chúng ta đã mang tới thanh danh rất lớn cho bên Hoa Điền Tam Giáp các ngươi, ít nhiều cũng đã để các ngươi vui vẻ một phen. Hôm qua người vừa đưa đến bệnh viện các ngươi, hôm nay liền trả lại cho ta, ngươi làm vậy mà xem được à?" Hách viện trưởng nhịn không được phàn nàn.
Y đức của ngươi ở đâu? Nhân tính của ngươi ở đâu? Còn có lòng thương người nữa, bị chó gặm đâu hết rồi hả?
Quả thật là đủ tuyệt tình tuyệt nghĩa!
Lý Lai Phúc kiên nhẫn đợi Hách viện trưởng nói xong, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, cầu cũng đã cầu qua, quỳ cũng đã quỳ qua, ông ta sẽ không lặp lại mấy hành động mất mặt đó lần nữa, bởi vì Lý Lai Phúc biết nó hoàn toàn vô dụng, lòng dạ của vị Hách viện trưởng trước mắt đây so với ai khác đều sắt đá hơn.
"Hách viện trưởng, Hách học trưởng, Hách lão ca, ngươi có biết trên đường ta đưa bọn hắn trở về đã gặp phải chuyện gì không?"
"Ta đoán ngươi chưa nghe tin tức đâu, để ta nói cho ngươi."
"Là tà vật! Là một con bạch tuộc rất khủng bố. Thế nhưng ngay cả con tà vật cao hơn hai mét đó cũng không thể ngăn cản quyết tâm của ta. Ngươi nhìn xem cửa sổ xe cứu thương đã bị nó nện thành cái dạng gì này, vết nứt giăng kín, ngươi nghĩ cái kiếng xe nát tươm như vậy thì tài xế còn có thể lái không?"
"Ngươi không cần trả lời, để ta nói cho ngươi biết, kỳ thật không thể lái, nhưng vì cái gì ta còn có thể đưa bọn hắn bình an trả lại, bởi vì trong lòng ta có một sự quyết tâm rất lớn, ngươi hẳn là đoán được."
"Nhiều lời vô ích, phí sửa xe, tiền thuốc men, ta đều không cần, lại tặng thêm cho ngươi hai chiếc xe đẩy cứu thương, không có ý tứ gì khác, chỉ là xin ngươi nhận lại người đi."
"Gặp lại sau!"
Lý viện phó vừa dứt lời liền không quay đầu lại, trực tiếp lên xe, giẫm chân ga.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Xe cứu thương biến mất ở góc cua nhanh như một làn gió, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào.
Lâm Phàm cùng Trương lão đầu lọ mọ bước xuống đất, giang hai cánh tay, hào hứng hít thở bầu không khí quen thuộc.
"Ta đã trở về."
"Ta cũng quay về rồi."
Lúc còn ở chỗ Lý viện phó, hai người bọn hắn thật sự rất nhớ nhung bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, hiện tại rốt cục trở về, cõi lòng không an tĩnh cuối cùng cũng lắng đọng lại.
Hách viện trưởng nhìn dáng vẻ tươi cười của một già một trẻ kia, khẽ thở dài một cái, phất phất tay, để hộ công đưa bọn họ trở về phòng bệnh của mình.
...
Phòng bệnh số 666.
Lâm Phàm và Trương lão đầu nằm nhoài ra chiếc giường quen thuộc của mình, đồng loạt hít một hơi thật sâu.
"Đây chính là hương vị của ta."
"Đây chính là hương vị của ta."
Trương lão đầu móc từ trong ngăn tủ đầu giường ra hai hộp sữa đậu nành, đưa qua cho Lâm Phàm một phần.
"Uống Sprite đi."
"Uống Coca Cola đi."
Hai người ngồi song song ở trên giường, hai chân quơ tới quơ lui, thảnh thơi uống thứ nước mình yêu thích.
"Đây mới đúng là Coca Cola."
"Đây mới đúng là Sprite."
Trương lão đầu tâm tình đắc ý, thế nhưng đúng lúc ấy ông đột ngột liếc nhìn thấy đũng quần Lâm Phàm phình lên bèn hiếu kỳ hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Lâm Phàm cúi xuống nhìn theo tay ông chỉ, sau đó lấy từ trong đũng quần ra một thanh tiểu đao, nghi hoặc nói:
"Ồ! Ta nghĩ ngươi đã đưa trả lại hết dụng cụ rồi chứ? Tại sao nó lại ở đây nhỉ? À phải rồi, ta đã dùng nó để cắt thịt con vật đáng yêu kia, khi đó sợ làm mất nên đã đặt vào nơi này. Ngươi nói xem, liệu người ta có tìm đến đây để đòi lại hay không?"
Trương lão gãi gãi đầu, "Không biết, hay là chúng ta giấu đi."
"Ừm."
Lâm Phàm gật đầu, sau đó kéo quần ra, đem con dao nhỏ cất lại vào trong đũng quần của mình, xong xuôi liền đắc ý ngồi uống sữa đậu nành bên cạnh Trương lão đầu.
Uống ngon thật.
Cảm giác về nhà thật là tốt!
.....
Ngày mùng 5 tháng 3!
Tiết trời trong xanh!
Ngày hôm qua có mưa nên hôm nay nhiệt độ tương đối mát mẻ.
Trở lại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn giúp cho cả Lâm Phàm lẫn Trương lão đầu đều thấy rất thoải mái, cảm giác an tâm khi về đến nhà khiến bọn họ có một giấc ngủ thật ngon!
Việc đầu tiên sau khi Lâm Phàm và Trương lão đầu thức dậy chính là ngồi ở trên giường phát ngốc.
Người bình thường sau khi tỉnh ngủ, cơ bản đại não vẫn còn đang lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng, cần một chút thời gian để khiến bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng hai người họ thì khác, đầu óc bọn họ không phải trống rỗng, mà là đang tập trung suy nghĩ xem hôm nay mình nên làm chuyện gì.
Suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không có đáp án. Cứ có cảm giác có rất nhiều việc muốn làm, thế nhưng cả hai người lại nghĩ không ra mình muốn làm gì.
Trương lão lắc mạnh đầu, không nghĩ ra thì thôi chẳng nghĩ nữa vậy. Ông nhảy xuống giường, lấy hộp sữa đậu nành từ trong tủ đầu giường đưa qua cho Lâm Phàm, mỗi người một phần.
"Uống Sprite đi!"
"Ta muốn uống Coca Cola!"
"Ngon thật, ngon hơn nước ở chỗ hôm qua nhiều." Hai người đắc ý uống từng ngụm lại từng ngụm.
Sprite cùng Coca Cola là thức uống mà bọn hắn yêu thích nhất.
Dù là ai thì cũng không thể tước đoạt sự yêu thích của hai người họ được.