Chương 75: Nói Như Ngươi Thì Không Bằng Đừng Nói Còn Hơn
Nói Như Ngươi Thì Không Bằng Đừng Nói Còn Hơn
Lại có người khác khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng tà vật bạch tuộc đã hóa nhỏ, lẩn trốn vào trong nội thành rồi cũng nên.
Đủ các loại khả năng đều được nêu ra, phòng họp nhao nhao vô cùng náo nhiệt, nhưng rốt cuộc đáp án chân chính là gì thì chỉ có ông trời mới biết được.
"Im lặng đi, ta biết tình huống diễn ra như thế nào rồi."
Độc Nhãn Quái đột ngột mở miệng, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, một con mắt tinh tường còn sót lại vẫn đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên bảng điện tử, trong mắt dường như có tinh quang lóe sáng.
Đám người đang tranh luận hăng say, nghe thế liền lập tức im bặt, tò mò nhìn về phía lãnh đạo.
Ai nấy đều rất muốn biết đáp án.
Chỉ là. . .
"Nhưng ta không thể nói được." Độc Nhãn Quái chậm rãi lên tiếng.
Đám người kia đang vểnh tai, hồi hộp chờ nghe gã sẽ tuyên bố một câu trả lời kinh thiên động địa nào đó, không ngờ gã lại nói ra một câu trớt quớt như vậy.
Nếu như không phải Độc Nhãn Quái là sếp của bọn họ thì chắc chắn cả đám đã nhào tới xử đẹp người vừa phát biểu ngứa đòn ấy rồi.
Con mẹ nó! Nói như ngươi thì không bằng đừng nói còn hơn.
Độc Nhãn Quái hiển nhiên không phải tùy ý nói bậy, gã có suy nghĩ của riêng mình.
Từ lúc gã đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn gặp Lâm Phàm và Trương lão lần đầu tiên, cho tới khi gã từ cửa sổ phòng bệnh Hoa Điền Tam Giáp nhảy xuống, cả quá trình này tuy gã không tường tận, nhưng mở đầu cùng kết cục như thế nào, gã hiển nhiên vẫn còn nhớ rõ.
Tuy không thể nói là sánh ngang với siêu nhân, nhưng Độc Nhãn Quái tự nhận bản thân gã cũng tương đối lợi hại.
Dù sao thì thực lực cá nhân gã cũng rất mạnh, được ban chỉ huy bộ đặc biệt công nhận là một trong những cường giả hàng đầu của thành phố Diên Hải.
Thế nhưng một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất như gã lại dễ dàng bị mười ba cây ngân châm của một lão đầu hạ gục, không chỉ đâm cho đùi phải của gã bị tê liệt, mà còn tổng cộng ba lần khiến gã lâm vào hôn mê, đủ để chứng minh Trương lão đầu đúng là một kẻ khủng bố đến cực hạn.
Vả lại đêm qua gã đã đích thân tới bệnh viện hỏi thăm về tình huống huyết dịch của Lâm Phàm.
Dựa theo bản báo cáo thì tế bào gốc tạo máu của hắn hoàn toàn khác với người bình thường.
Thường nhân không có khả năng xảy ra hiện tượng này trong cơ thể, ngay cả gã cũng vậy.
Cho nên Độc Nhãn Quái có thể xác định, một già một trẻ kia tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ ngoài vô hại của bọn họ.
Nếu như nhất định bắt gã phải đưa ra một đáp án, xem xem rốt cuộc tà vật kia bạch tuộc kia đã biến đâu mất, vậy thì gã chỉ có thể nói: chắc chắn đã bị hai kẻ điên kia ăn sạch sẽ không chừa một mẩu nào rồi.
"Chuyện này không cần truy lùng nữa, tiếp tục tìm kiếm tung tích các con tà vật khác đi, ta hoài nghi có một tà vật cấp bậc rất cao đang ẩn nấp ở trong thành phố Diên Hải, thao túng hết thảy những việc đã phát sinh."
Độc Nhãn Quái trầm giọng nói, điều khiến gã lo lắng nhất chính là chuyện này. Lần trước khi Thái Sơn xuất hiện tình huống đất sụt lở, thì đã có một đầu tà vật cấp bảy đi ra ngoài, nhưng gã không cho rằng nó đã là tà vật mạnh nhất, rất có thể nó chỉ là một cái mồi nhử, mục đích là để vô số tà vật khác phân tán ẩn tàng.
Các cường giả của tứ viện đều ngạc nhiên nhìn Độc Nhãn Quái, thật sự rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra mà gã lại không chịu chia sẻ với mọi người.
Nhưng có muốn cũng đành chịu, tính tình của Độc Nhãn Quái chẳng có ai ở đây mà không biết, muốn từ trong miệng gã nạy ra ít thông tin, trừ phi là đập nát hết toàn bộ răng gã thì may ra...
Kim Hòa Lỵ nhấc khẽ gọng kính mắt, đôi môi đỏ gợi cảm nhếch lên: "Vậy chúng ta bàn đến chuyện tiếp theo. Khoảng thời gian tới đây là giai đoạn mà các học viên vừa tốt nghiệp từ tứ viện đến thành phố Diên Hải thực tập, quá trình an bài sẽ do bốn người được phân công làm chủ nhiệm dẫn dắt, mỗi người sẽ phụ trách cho các học viên tham quan địa phương tác chiến của bên địa bàn mà mình phụ trách; đồng thời phải cho bọn họ đi bái tế nghĩa trang - nơi những anh linh đã từng vì thành phố Diên Hải đánh đổi mạng sống; cuối cùng là chọn người xung phong tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn làm nhân viên công tác tình nguyện."
Độc Nhãn Quái nghe thấy mấy chữ 'Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn' thì trong lòng khẽ giật thót một cái. Hơn bất kỳ ai khác đang ngồi đây, gã thật sự bị dị ứng với nơi này, áp lực tâm lý mà hai bệnh nhân tâm thần kia gây ra cho gã vẫn còn chưa thể biến mất.
Cường giả Lâm Đạo Minh của Mao Sơn cao viện vừa tiện tay đốt một điếu thuốc, vừa thản nhiên nhận xét: "Lại là những bệnh hình thức giả vờ giả vịt, ta mà có quyền quyết định thì chắc chắn sẽ chỉ huy người phụ trách trực tiếp dẫn đám học viên vừa mới tốt nghiệp đi đại chiến một trận ra trò với tà vật, cam đoan cả đám bọn chúng đều sẽ nhanh chóng trưởng thành."
Cường giả Lưu Hải Thiềm của Đạo gia cao viện liếc xéo đối phương, đoạn châm chọc hắn: "Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là quá trình, có biết quá trình là cái gì hay không? Không có quy củ thì sẽ không thành quy tắc, Mao Sơn các ngươi ngay cả việc này cũng đều không hiểu, mà còn muốn rũ sạch thân ảnh Đạo gia để tự lập môn hộ, thật là khiến người ta cười đến rụng răng."
"Con mẹ nó, ngươi vừa mới nói cái gì, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, có bản lĩnh thì chúng ta đi ra ngoài đánh một trận, nhìn xem ta sẽ dùng Kim Tiền Kiếm đục ra vài cái lỗ lớn ở trên thân thể ngươi như thế nào!" Lâm Đạo Minh nóng nảy phản kích.
"Ta sợ ngươi chắc." Lưu Hải Thiềm cũng không vừa.
"Mẹ nó, ngươi giỏi thì nói thêm câu nữa xem." Lâm Đạo Minh chỉ tay vào mặt đối phương, một bộ dáng hùng hùng hổ hổ như thể muốn lao lên chém y ngay lập tức.
Lưu Hải Thiềm cười ha hả nói: "Nói thì nói, đã ngu dốt còn không chịu thừa nhận, Mao Sơn chính tông gì chứ, ngay cả tổ tông cũng đều chối bỏ thì có tư cách gì huênh hoang mặt mũi ở đây?"
Cường giả Phật gia cao viện ngồi gần đó lần mò chuỗi phật châu trong tay, tay còn lại chắp dọc trước ngực, khẽ niệm: "A Di Đà Phật."