Chương 79: Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc
Đại Nạn Không Chết, Tất Có Hậu Phúc
"Hách viện trưởng, theo quy trình thì đưa tới bệnh viện, hay là trực tiếp đem tới nhà hỏa táng?" Bác sĩ hỏi.
"Ông nói xem?"
Tâm tình Hách viện trưởng thật sự không tốt, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện a, qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn rất có tình cảm với các ngươi, chỉ là không nghĩ tới các ngươi lại chơi lớn như thế.
Hộp cao áp đáng chết, ngươi không thể cao thêm một chút nữa sao?
Nói thế nào cũng phải cao hơn hai ba trăm mét đi chứ.
Bệnh viện Hoa Điền Tam Giáp!
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Một chiếc xe cứu thương nhanh chóng lái vào trong bệnh viện, cửa bệnh viện sớm đã có bác sĩ cùng y tá đứng chờ, bọn họ trước đó đã nhận được tin tức, thế nên liền cử người ra sẵn cửa ra vào ngoài sảnh đợi.
Hai bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn xảy ra chuyện lớn.
Rất có thể lần này sẽ không cứu được....
Lý Lai Phúc thân là phó viện trưởng, bình thường nhiệm vụ chính là đảo một vòng quanh bệnh viện tuần tra một phen, sau đó trở lại văn phòng uống trà, hút thuốc, nhìn xem tin tức, chơi đùa máy tính, cũng không có chuyện gì lớn lao khác.
Nhưng lúc này thì khác.
Ông ấy đã sớm thay y phục phẫu thuật và chờ sẵn ở phòng giải phẫu, găng tay sát khuẩn, mắt kính bảo hộ và khẩu trang y tế đều đã đeo chỉnh tề. Các bác sĩ và y tá chung quanh cũng đều chuẩn bị sẵn sàng, lẳng lặng đứng đợi.
Dù là vẫn còn chưa nhìn thấy bệnh nhân, nhưng loại áp lực này một mực bao phủ trên người bọn hắn.
Rất nhanh, thanh âm băng ca cứu thương được đẩy trên sàn hành lang bệnh viện đã vang lên.
"Nhường đường một chút. . . tránh ra, tránh ra, làm phiền nhường đường đi."
Các y tá đẩy băng ca cứu thương trên hành lang, bất kỳ bệnh nhân hay người nhà của bọn họ vô tình đi ngang qua, nhìn thấy tình huống của Lâm Phàm thì đều không khỏi hít một hơi lãnh khí, thật là thê thảm a!
Người này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể cháy khét lẹt thế kia thì vẫn còn có thể cứu sống nổi sao?
Đèn ở ngoài phòng giải phẫu sáng đỏ lên.
Lâm Phàm nằm im lìm ở trên bàn giải phẫu, dĩ vãng hắn đều có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng lần này thật sự là khiến các bác sĩ thấy hoảng sợ, hắn nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ.
"Quả nhiên lại gặp nhau rồi, nhân viên công tác ở bệnh viện tâm thần đều là đồ đần sao? Ngay cả người bệnh mà cũng không thể trông chừng tốt được?"
"Nghe nói là do hắn lén lút leo lên trên hòm cao áp rồi trực tiếp bị điện giật."
"Có bệnh à?”
"Thì chẳng phải hắn thật sự có bệnh sao, bệnh tâm thần đó."
"Phó viện trưởng, người bệnh bị bỏng nghiêm trọng toàn thân, diện tích bỏng vượt ngoài 50%."
"Không ổn rồi phó viện trưởng, nhịp tim của bệnh nhân đang rất chậm, hô hấp cũng trở nên suy yếu, thật ra hắn còn có thể sống được đến đây đã là kỳ tích."
Lý Lai Phúc thân là phó viện trưởng, trình độ chuyên môn hiển nhiên không cần nghi ngờ. Nếu như không phải tình huống lần này rất nghiêm trọng thì ông cũng sẽ không tự mình phải cầm dao phẫu thuật.
Không thể không nói, trong lòng ông thật sự muốn quỳ phục với Lâm Phàm rồi, tên nhóc này càng lúc lại càng chơi lớn, có lẽ lần sau hắn ta có thể thật sự hủy luôn mạng nhỏ ngay tại chỗ cũng nên.
Gần mười tiếng đồng hồ trôi qua.
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Lý Lai Phúc mệt mỏi đi ra khỏi phòng giải phẫu, hai chân run rẩy, quả thật là mệt tới nỗi muốn ngã ngồi trên mặt đất. Ông vô lực ngồi phịch xuống hàng ghế bên ngoài, chậm rãi tháo khẩu trang xuống rồi gọi người lấy điện thoại di động tới cho mình, từ từ bấm xuống từng nút.
Reng reng reng....
"Hách viện trưởng, kết thúc rồi, nhưng lần này nghiêm trọng quá rồi đó. Tạm thời thì đã cứu sống được hắn, nhưng tình huống vẫn không hề lạc quan như cũ, Lâm Phàm bị bỏng quá nghiêm trọng, vả lại trị liệu sau đó cũng tương đối phức tạp, ngươi phải chuẩn bị tinh thần đi."
"Tốt, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng chữa trị cho hắn thật tốt, nhưng loại tình huống điên cuồng như này tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai, bọn họ hiện tại càng ngày càng quá mức, hoàn toàn chính là đâm đầu vào Quỷ Môn quan mà."
Cúp điện thoại với đối phương xong, tâm tình Lý Lai Phúc đã khá hơn nhiều, vốn cho rằng Hách tiện nhân kia sẽ lại làm ông bực mình, thế nhưng không nghĩ rằng lần này thái độ của ông ta tốt hơn hẳn. Tiền viện phí của một già một trẻ đã sớm chuyển qua, đồng thời còn nhờ vả ông chiếu cố Lâm Phàm và Trương lão đầu thật tốt, thuận tiện nói tiếng vất vả.
Lúc này mới xem như là lời mà con người nên nói a.
Nếu như trước kia Hách viện trưởng cũng biết điều giống như bây giờ thì hai người bọn họ làm gì sẽ cãi nhau, thậm chí còn khiến ông phải block ông ta trên mạng xã hội.
….
Trong phòng bệnh.
Trương Hồng Dân đang sắp xếp đồ đạc lại cho con gái của mình, nhìn thấy y tá đẩy người bệnh tiến đến thì tò mò nhìn thoáng qua, lập tức mừng lớn nói: "Ân nhân, sao ngươi lại quay lại rồi?”
Liền ngay sau đó.
Nét tươi cười trên mặt ông ta liền tắt hẳn, vừa sợ vừa lo, rụt rè hỏi: "Ân nhân, làm sao mà ngươi lại biến thành bộ dáng này vậy?"
Toàn thân Lâm Phàm bị băng bó chặt chẽ hệt như cái bánh chưng, thản nhiên đáp: "Không biết."
Hắn đã tỉnh lại, năng lực khôi phục rất mạnh, theo lý thuyết thì bị điện giật bỏng nghiêm trọng như hắn thì chắc chắn sẽ lâm vào hôn mê sâu, thậm chí mất mạng ngay tại chỗ, tuyệt đối không có khả năng thanh tỉnh như vậy.
"Rốt cuộc là kẻ nào lại đánh ân nhân thành dạng này, đúng là táng tận lương tâm mà."
Trương Hồng Dân cảm thấy vô cùng bi phẫn, vị ân nhân trước mắt đây đã hiến tế bào gốc tạo máu cho con gái ông, hơn nữa còn cho ông tiền để cứu nữ nhi, tuy rằng hắn hơi có vấn đề về đầu óc, nhưng trong mắt Trương Hồng Dân, Lâm Phàm chính là kẻ mà cả đời này ông vẫn luôn thấy biết ơn.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy ân nhân bị băng bó toàn thân, nằm một đống trên giường bệnh như vậY, trong lòng ông thật sự rất khó chịu.
"Ân nhân của ngươi là leo lên trên hộp cao áp rồi bị điện giật."
Y tá nhịn không được, xen vào một câu.