Chương 85: Kỳ Tích Khó Gặp
Vị y tá mà cả hai cho rằng có đầu óc không tốt kia chỉ vào Lâm Phàm, nói: "Bác sĩ, chính là hắn, ngài nhìn da dẻ hắn đi, căn bản không hề có dấu vết bị bỏng."
Bác sĩ nhíu mày, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì không đời nào ông lại tin tưởng chuyện như vậy thật sự xảy ra.
Ban nãy khi nghe y tá hớt hải chạy tới thông báo, ông ta còn cho rằng nàng ấy làm việc mệt nhọc quá nên quáng gà rồi. Thậm chí còn trêu chọc nàng ta, nói rằng thân là người theo ngành y, chúng ta cần phải tin tưởng khoa học mới được, ngươi đã từng gặp qua trường hợp nào bị điện giật, bỏng nghiêm trọng tới độ như vậy mà chỉ qua một đêm liền chuyển biến tốt như ban đầu chưa?
Lâm Phàm an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, hắn đã sớm tạo thành thói quen có một đám người vây quanh mình giống như bây giờ, hắn biết mình nên làm những gì.
Không có khả năng loạn động, không thể lên tiếng.
Cứ để mặc cho bọn họ nghiên cứu một hồi liền tốt.
Ngay sau đó, liền có tiếng kinh hô vang lên.
"Kỳ tích, đây chính là kỳ tích." Một vị bác sĩ lớn tuổi kích động đến nỗi sắc mặt ửng hồng nói.
Ông ấy cẩn thận gỡ bỏ toàn bộ băng vải ở trên người Lâm Phàm xuống, băng vải mở tới đâu liền nhìn thấy làn da trắng trẻo, khỏe mạnh của hắn tới đó. Căn bản không có một vết bỏng nào, dường như có phép thuật vậy, chỉ trong vòng một đêm toàn bộ đều tốt.
Cái này đặt ở trong lịch sử y học xưa nay quả thật là chuyện có một không hai.
"Ngươi rốt cuộc đã làm như thế nào?" Bác sĩ gặng hỏi.
Lâm Phàm nháy mắt, trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Là lão Trương, lão Trương châm cứu cho ta."
Các bác sĩ đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Trương lão đầu đang nằm ở một bên, lão Trương dương dương đắc ý hất cằm, nói: "Không sai, chính là ta, kỹ thuật châm cứu của ta rất lợi hại, nếu như các ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp các ngươi."
"Nhưng hộp kim châm của ta đã bị các ngươi đoạt đi rồi, có thể trả lại cho ta hay không, ta rất cần nó."
Trương lão đầu vô cùng khó chịu nhìn các bác sĩ.
Ông ta chẳng muốn bất kỳ thứ gì khác, chỉ muốn lấy hộp kim châm yêu dấu của mình về mà thôi.
Một vị y tá nhỏ giọng thì thầm bên tai bác sĩ kia: "Bác sĩ, ngài đừng quên bọn họ là bệnh nhân tâm thần, lời bọn họ nói căn bản không thể tin được."
"Đúng vậy, ta lú lẫn rồi, ngươi không nhắc thì suýt nữa ta đã quên mất." Bác sĩ cảm giác mình thật sự là nghĩ quá nhiều, tin tưởng lời bệnh nhân tâm thần ba hoa thì chẳng phải chính mình cũng có bệnh sao?
Đúng lúc này, vị bác sĩ chủ nhiệm vẫn thường xuyên mổ chính cho Lâm Phàm vừa vặn đi ngang qua đây, trông thấy một đám bác sĩ, y tá đứng vây xung quanh giường của Lâm Phàm thì nhíu mày đi vào, không vui hỏi:
"Chuyện gì xảy ra ở đây thế, bệnh viện đang bận rộn như vậy mà các ngươi đều tụ ở chỗ này làm gì?"
"Chủ nhiệm, ngài mau đến xem tình huống nơi này đi, kỳ tích a, toàn bộ vết bỏng trên người hắn đều biến mất cả rồi." Một vị y tá kích động nói.
Bác sĩ chủ nhiệm hiếu kỳ đi tới, cẩn thận nghiên cứu trạng thái của Lâm Phàm.
"Chủ nhiệm, rốt cuộc đây là tình huống như thế nào?" Một bác sĩ lên tiếng hỏi.
Tình huống của Lâm Phàm thật sự rất kinh người, bị bỏng nghiêm trọng như vậy mà chỉ qua một đêm liền khỏi hẳn, nếu không phải cả đám bọn họ đều đang nằm mơ, thế thì đến cùng là đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Ngay cả Lâm Phàm cũng mơ mơ màng màng không biết.
Nếu muốn giải thích rõ vì sao lại xảy ra chuyện kỳ tích này, vậy thì phải quay ngược thời gian trở về đêm qua, khi Lâm Phàm vừa bắt đầu cất tiếng ngáy, một tiếng khò khè kia không bàn mà tự nhiên vận chuyển, hạt năng lượng chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể của hắn, sinh trưởng ra huyết nhục cùng làn da mới.
Khí Công Tu Hành Pháp là một phương pháp tu hành rất lợi hại.
Yêu cầu tu luyện vô cùng cao, đối với tâm tính cũng yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt.
Người bình thường tu hành nhiều nhất chính là hấp thu năng lượng từ trong đồ ăn, mà Lâm Phàm bởi vì vô dục vô cầu, tâm cảnh bình thản, không hẹn mà hợp với thiên địa tự nhiên, cho nên hắn có thể dễ dàng hấp thu năng lượng tinh khiết nhất ngay trong trời đất.
Chủ nhiệm vốn muốn nói đây có lẽ là một kỳ tích, nhưng dư quang của ông chợt nhìn thấy thân ảnh Lý viện phó đang lắc lư tới gần, thần sắc bất giác nghiêm túc hẳn lên.
Lý Lai Phúc từ xa đã thấy có một đám đông bác sĩ đang đứng tụ tập trong phòng của Lâm Phàm, vốn ông định cất tiếng hỏi thăm xem bọn họ đang làm gì.
Nhưng đột nhiên nghe thấy bác sĩ chủ nhiệm nhắc tới mình nên ông bèn yên lặng đứng tại chỗ chờ đợi, muốn nghe thử xem rốt cuộc đối phương muốn nói gì.
Bác sĩ chủ nhiệm lớn giọng nói: "Chắc chắn là do phó viện trưởng, ngày hôm qua giải phẫu chẳng phải là do phó viện trưởng tự mình cầm dao sao, các ngươi khả năng có chỗ không biết, ở bệnh viện này, Lý viện phó có xưng hào đệ nhất thánh thủ, tự ngài ấy cầm dao phẫu thuật há có thể giống với trình độ của thường nhân như chúng ta."
"Nhất định là nhờ y thuật của phó viện trưởng quá cao siêu, mới có thể giúp cho người bệnh khôi phục nhanh chóng như thế."
"Phó viện trưởng quả nhiên là phó viện trưởng, ta thật sự kính phục ngài ấy, đúng là một tấm gương đáng để cho các bác sĩ chúng ta học hỏi."
Lý Lai Phúc đứng tại cửa ra vào, nghe tới đâu tâm tình sung sướng tới đấy. Mặc dù ông vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ bằng mấy lời tâng bốc này của bác sĩ chủ nhiệm khoa đã khiến ông vô cùng vui vẻ.
Lý Lai Phúc ho nhẹ vài tiếng, ra hiệu đừng thổi phồng như vậy nữa, ta nghe thấy hết rồi, rất cám ơn tình cảm của các ngươi dành cho ta, nhưng nhiêu đó thôi, nói quá nhiều thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Tiếng ho khan của Lý viện phó hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chủ nhiệm bày ra dáng vẻ kinh ngạc hệt như thật nhìn Lý viện phó, vội vàng tiến lên, "Phó viện trưởng, ngài đã tới."
"Ừm." Lý Lai Phúc gật đầu, chắp tay đi vào trong phòng. "Mới rồi ta nghe thấy các ngươi đang ở chỗ này thảo luận, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Trông thấy người vừa xuất hiện, các bác sĩ cùng các y tá chung quanh liền bừng tỉnh đại ngộ.