Chương 97: Hách Học Trưởng, Hách Lão Ca!
Hách Học Trưởng, Hách Lão Ca!
Bởi vì Lâm Phàm đột ngột đứng dậy, một quyền đấm xuyên thẳng qua màn hình máy chơi game, đến nỗi từ chỗ nó ngồi còn có thể dễ dàng nhìn thấy đường dây điện bên trong.
Thua quá thảm!
Lâm Phàm không phải sinh khí, mà là hắn muốn hỏi nhân vật trong máy chơi game, xem thử rốt cuộc vì lý do gì mà ngươi cứ một mực thua thảm như thế?
"Không có ý gì, là ta có chút xúc động, thứ lỗi." Lâm Phàm rút tay về, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi.
Tiền Tiểu Bảo trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, nó cứ nhìn qua cái máy chơi game đã tàn phế rồi lại nhìn về phía Lâm Phàm rồi lại nhìn về phía cái máy đáng thương.
Ngươi có phải là không chơi nổi nữa rồi hay không?
Lão bản đang lắc lư nghe nhạc thì bỗng có tiếng động ầm ĩ cắt ngang làm hắn cả kinh đứng lên, tưởng rằng là sự cố nổ bình gas.
Tới khi nhìn thấy đối phương đã phá hỏng máy chơi game của nhà hắn thì trong lòng lão bản không khỏi nổi lửa thình thịch.
Các ngươi vừa mới làm trò gì, đấy chính là bát cơm của ta, là đại bảo bối của ta, các ngươi đã trưng cầu qua sự đồng ý của ta chưa mà lại dám đấm hỏng nó? Có tin ta cùng các ngươi liều mạng hay không?
Nhưng tiền bạc đúng là sự đứng đầu của vạn điều ác.
Thế nên...
"Lão bản, có phải cái máy này chơi không thuận tay hay không, để ta đổi tới máy khác cho ngài nhé?"
Lão bản hèn mọn vì đồng tiền mà khom lưng, cần cù mở ra hai cái máy chơi game khác rồi khép nép mời ba vị lão bản di dời tôn giá.
Haiz, kiếm tiền là việc không dễ dàng gì, cơ hội để gặp được kẻ ngốc nghếch chịu vung tiền như gió thoảng mây bay giống vậy cũng chẳng nhiều, nếu như ngay cả cái này mà cũng phục thị không tốt, vậy thì đáng đời kẻ đó nghèo cả một đời.
Ván thứ mười một bắt đầu.
Đừng nhìn Tiền Tiểu Bảo mới bảy tuổi, nhưng tương lai nó đã là người thừa kế của đại gia giàu nhất thành phố Diên Hải, thế nên dùng mấy chữ để đánh giá về cậu nhóc này thì có thể nói: cầm được thì cũng buông được, tương đối hiểu chuyện.
Bây giờ nó hoàn toàn không hề kích động giống vừa nãy.
Tốc độ ấn phím trở nên vô cùng chậm rãi. Thỉnh thoảng lại còn thốt lên mấy câu nói cực kỳ rợn da gà.
"Oa! Thật lợi hại."
"Ai nha, ta sắp bị đánh chết rồi."
"Vì sao ngươi thao tác nhanh thế, ta còn không kịp đụng tới ngươi."
"Ngươi quá mạnh."
Tiền Tiểu Bảo điều khiển nhân vật trong máy chơi game chậm rãi đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại vung tay đá chân mấy cái vô nghĩa, căn bản không hề đụng tới vạt áo của nhân vật do Lâm Phàm điều khiển, đừng hỏi nó lý do vì sao lại làm thế, đương nhiên câu trả lời chính là nó không dám a.
Chung quy thì chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn, cuối cùng nó vẫn mới chỉ là đứa bé.
KO.
"Lão Trương, ta đã thay ngươi báo thù." Lâm Phàm buông tay ra khỏi nút phím, quay đầu vui vẻ nhìn về phía lão Trương.
Trương lão đầu hào hứng vỗ tay, "Tốt, quá tuyệt vời."
Chẳng biết tại sao nhưng đột nhiên Tiền Tiểu Bảo phát hiện hết thảy đều trở nên tẻ nhạt vô vị, rõ ràng không nên là như vậy, nó chơi game từ nhỏ tới tận bây giờ đều chưa từng thất bại trước kẻ khác, nhưng cứ nhìn lỗ thủng trên máy chơi game đằng kia do Lâm Phàm một quyền đánh xuyên qua, nó lại tặc lưỡi nghĩ thầm, thôi cứ coi như vậy đi, không có gì to tát cả, thua trận thì thua trận vậy.
Không biết qua bao lâu sau, bỗng có một đám đại hán mặc âu phục màu đen xông tới, nhìn thấy Tiền Tiểu Bảo thì lập tức cung kính bước qua chào hỏi.
"Thiếu gia, rốt cuộc cũng tìm được người rồi."
Thời điểm hay tin thiếu gia mất tích ở trường học, cả bọn đã bị dọa đến chết khiếp, không biết phải làm sao.
Lập tức đội trưởng đội bảo tiêu xuất động tất cả nhân mã tìm kiếm, thế nhưng mãi mà vẫn chẳng có tin tức gì của thiếu gia.
Thẳng đến khi ông chủ phát hiện thẻ ngân hàng của thiếu gia đã được quẹt sử dụng ở đây thì lập tức cho người chạy tới tìm kiếm, quả nhiên trời không phụ người có lòng, rốt cuộc tìm được.
Tiền Tiểu Bảo nhìn thấy bảo tiêu tới thì thở dài một hơi, chán nản đứng dậy.
"Nhanh như vậy mà đã tìm thấy rồi sao, ta còn chưa chơi chán đâu."
Nó vốn nghĩ phen này thoát khỏi sự kìm kẹp của đám bảo tiêu thì ít nhiều gì cũng chơi được nửa ngày, nào ngờ chưa được hơn 1 tiếng thì đã bị người trong nhà bắt lại được, đành phải quay về thôi vậy.
Lão bản nhìn thấy mấy đại hán áo đen cao to xuất hiện thì kinh hãi trốn ở quầy bar nơi đó, không dám nói lời nào.
Quả nhiên tiểu hài tử kia là đại nhân vật.
Nếu không thì cũng không có khả năng xuất thủ bất phàm như thế.
Bên ngoài quán game, trời đã ngả về chiều, ánh nắng sắp tắt hẳn.
"Các ngươi sống ở đâu, để ta cho người đưa các ngươi trở về luôn."
Tiền Tiểu Bảo đứng trước một cỗ xe sang trọng màu đen, mặc dù nó vẫn còn rất nhỏ tuổi, nhưng tâm trí thì so với kẻ cùng tuổi còn muốn thành thục hơn rất nhiều, hai vị này chính là ân nhân cứu mạng của nó, hơn nữa còn cùng nó chơi game rất vui vẻ, vậy nên bọn họ xứng đáng là bằng hữu của nó.
Đưa bằng hữu về nhà là chuyện rất bình thường.
"Chúng ta về nhà đi." Lâm Phàm nhìn Trương lão đầu nói.
"Ừm, về nhà thôi." Lão Trương vui vẻ gật đầu.
Từng câu từng chữ của hai người bọn họ nghe qua thì không thấy có gì lạ lẫm, phương thức giao lưu cũng rất bình thường, chỉ là không hiểu sao lại đem đến cho người đối diện cảm giác có gì đó là lạ.
Mấy bảo tiêu đứng bên cạnh Tiền Tiểu Bảo sớm đã nhìn thấy tấm thẻ bài đeo trước ngực hai người bọn họ, thế nên trong lòng luôn dè chừng cảnh giác đối phương. Một già một trẻ trước mắt chính là bệnh nhân tâm thần, cứ bình tĩnh phối hợp với bọn họ là tốt nhất, tránh kích động hai người này khiến cho họ mất bình tĩnh, nhỡ đâu lại gây ra chuyện gì không hay cho tiểu thiếu gia.
Thiếu gia cũng thật là, vậy mà lại đi theo hai người bị bệnh tâm thần, còn ngồi chơi game cùng một chỗ với bọn họ nữa.
Thật sự là đáng sợ.
"Vậy liền làm phiền ngươi."
Mặc dù Lâm Phàm và Trương lão đầu là bệnh nhân tâm thần, nhưng cả hai đều rất hiểu chuyện, thấy người khác tốt với mình thì sẽ biết cảm kích và nói lời đa tạ với người nọ.
Bên ngoài cổng ra vào của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.