Tự Cẩm

Chương 189: Ác có ác báo

Đón nhận ánh mắt hơi kinh ngạc của Tạ Ân Lâu, sắc mặt Khương Tự không hề biến hóa.

Nàng đương nhiên không có khả năng bại lộ ra Nhị Ngưu, chỉ có thể da mặt dày giả bộ hồ đồ.

Chỉ là Tạ Thanh Yểu dễ lừa gạt, mà Tạ Ân Lâu lại không phải người dễ gạt như vậy.

Hắn nhíu mi, ánh mắt vẫn như cũ lưu luyến trên mặt Khương Tự.

Khương Tự rũ mắt, hơi cảm thấy áp lực.

“ Đại ca, huynh hỏi A Tự cái này làm gì? Trong viện của muội đương nhiên không có yêu quái gì rồi.” Tạ Thanh Yểu nói tới đây khó được cong cong khóe miệng, xem như cười, “ Trong viện ai cũng không có cả.”

Trong bóng đêm, con ngươi màu nâu nhạt của Tạ Ân Lâu lưu chuyển quang mang, càng thêm thâm sâu, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của hắn.

Muội muội nói không sai, thế gian này lấy đâu ra yêu quái?

Hắn hỏi Khương Tứ muội như vậy, vốn dĩ cũng không phải muốn hỏi cho ra yêu quái gì. Nếu Khương Tứ muội không muốn thừa nhận, hắn cần gì phải làm khó người đã giúp đỡ huynh muội bọn họ?

Ánh mắt Tạ Ân Lâu hơi hòa hoãn, nhẹ nhàng gật đầu với Khương Tự: “ Đêm nay đa tạ Khương Tứ muội.”

Khương Tự thấy Tạ Ân Lâu không tra cứu thêm nữa, nhoẻn miệng cười: “ Tạ đại ca khách khí, ta không có làm gì cả.”

“Đã khuya rồi, các muội nghỉ ngơi đi, ta đi linh đường.”

Nhìn tái xanh dưới mắt huynh trưởng ngày càng đậm, Tạ Thanh Yểu nhịn không được nói: “ Đại ca, huynh cũng phải bảo trọng thân thể, nếu huynh mệt đến bệnh, một mình muội phải làm sao bây giờ?”

Tạ Ân Lâu mỉm cười với Tạ Thanh Yểu: “ Yên tâm, ta chịu đựng được, sẽ không để cho muội chỉ có một mình đâu.”

Tạ Thanh Yểu nháy mắt ướt khóe mắt.

Nếu không có ca ca, nàng thật sự không có dũng khí chống đỡ tiếp. Mà bây giờ, nhìn thấy bộ mặt thật của những sài lang hổ báo kia, nàng càng không thể lùi bước, để ca ca một mình đối mặt với những kẻ đó.

Tạ Ân Lâu vỗ vỗ bả vai Tạ Thanh Yểu, khẽ gật đầu chào Khương Tự, sau đó xoay người đi ra cửa viện, chờ đi tới cửa dưới chân đột nhiên dừng lại, chuyển mắt liếc qua phương hướng bụi chuối tây.

Khương Tự trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại không khỏi khẩn trương.

Tạ Ân Lâu phát hiện Nhị Ngưu?

Sau bụi chuối tây, đối diện với tuyến phá lệ mẫn cảm, Nhị Ngưu cảnh giác dựng thẳng lỗ tai.

Nhân loại này phát hiện nó? Nếu hắn đi tới, nó nên tranh thủ thời gian chạy đi hay là cắn một ngụm đây?

Nhị Ngưu cân nhắc, nó lại không phải đánh không lại, bỏ trốn mất dạng thật quá mất mặt, vẫn là cắn một ngụm đi.

Có điều, thoạt nhìn quan hệ của nữ chủ nhân với người này không tệ đâu?

Nhị Ngưu nghiêng đầu nhìn chằm chằm thiếu niên ở cửa viện, hiếm khi hơi chần chờ.

Thôi, vẫn là cắn một ngụm đi, dù nữ chủ nhân tức giận, thì nam chủ nhân hẳn là sẽ cao hứng.

Quyết định chủ ý xong, cún bự thả lỏng hẳn, bình tĩnh chờ cắn người.

Tạ Ân Lâu thu hồi tầm mắt, đẩy cửa mà ra.

Khương Tự lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Mặc kệ Tạ Ân Lâu có phát hiện dị thường hay không, không vạch trần ngay trước mặt là tốt rồi, dù sao nàng da mặt dày, chỉ cần không giáp mặt vạch trần thì cứ cắn chết không thừa nhận.

Tạ Ân Lâu là người hành động mau, không chỉ trong đêm đuổi Bát thúc Bát thẩm ra ngoài, mà còn lập tức viết một lá thư, lệnh cho quản sự cùng một vị tộc thúc trời vừa sáng chờ cửa thành mở liền đến thôn trang Tạ Gia tìm tộc trưởng báo cáo chân tướng trước.

Quản sự cùng tộc thúc trời vừa mới tờ mờ sáng liền đã cưỡi ngựa ra khỏi thành, Bát thẩm Bát thúc nửa đêm bị đuổi ra ngoài ăn ngủ đầu đường, trước nửa đêm trơ mắt nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao ngủ không được, sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi, chờ mở mắt ra thì thái dương đều đã phơi đến mông.

Hai người ngay cả ghèn cũng chưa lau, một thân chật vật ra khỏi thành, muốn nhanh chóng chạy về thôn trang tìm tộc trưởng giả bộ đáng thương trước.

Vào trước là chủ, rất nhiều chuyện nói trước đều sẽ khác với nói sau.

Chờ hai người trở lại thôn trang, nghênh đón ánh mắt khác thường của tộc nhân khác đi về hướng nhà, phía sau có người nhổ ngụm nước miếng: “Phi, thật là mất mặt xấu hổ!”

Bát thẩm ỷ vào cha chồng là tộc trưởng mà ở thôn trang cũng xem như kẻ đắc ý, đâu chịu nổi cơn tức này, nghe vậy lập tức xoay người lại, chống nạnh quát: “Ngươi nói ai hả?”

Phụ nhân bĩu môi: “ Mắng người nào trong lòng người đó tự biết? Hai vợ chồng Ngũ ca ra đi, thi cốt còn chưa lạnh đâu, chưa chi đã có người nhớ thương gia nghiệp to như vậy của người ta, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống!”

Bát thẩm vừa nghe bốn chữ “Thiên lôi đánh xuống”, cả người run lên.

Mụ ta hiện tại không muốn nghe nhất chính là lời này!

“ Cái gì mà thiên lôi đánh xuống chứ? Ối giời, sao ta không biết ngươi chừng nào thì thân cận với Ngũ ca như vậy nhỉ, người đều chết rồi còn vội vàng đi nịnh bợ nữa cơ à? Đáng tiếc, mị nhãn vứt cho người mù xem……” Bàn về chửi đổng, Bát thẩm không thua ai.

Không biết rằng quản sự Vĩnh Xương Bá phủ đã sớm hơn một bước vạch trần việc làm không sạch sẽ của hai người, lại có tộc thúc cùng đến làm chứng, hiện tại toàn bộ tộc nhân đều đã biết chuyện xấu của hai người, xem như chọc nhiều người tức giận.

Có ít người là lon gạo ân, đấu gạo thù, nhưng cũng có ít người lương tâm còn đây.

Phụ nhân vừa rồi nói chuyện chính là từng chịu ơn của Bá phủ, nghe Bát thẩm văng ô ngôn uế ngữ, phun ngay một cục đờm lên trên mặt mụ ta: “ Ta phi, trong miệng ngươi nhai dòi hả? Lúc nam nhân ta mất, năm đứa con mắt thấy sắp phải chết đói, là Ngũ ca ngũ tẩu cho tiền nuôi mạng sống. Ngũ ca thấy lão nhị nhà ta nhanh trí, còn đặc biệt bỏ tiền cung cấp cho nó đi học. Ân tình của Ngũ ca ngũ tẩu chỉ có sói mắt trắng mới không nhớ kỹ thôi, còn ta đây nhớ rất rõ ràng. Đi, tìm tộc trưởng nói rõ lí lẽ đi, nếu hôm nay tộc trưởng không đem hai kẻ lòng dạ hiểm độc các ngươi đuổi đi, ta liền đập đầu chết ở cửa nhà tộc trưởng, cũng coi như trả lại ân tình của Ngũ ca ngũ tẩu!”

Tình cảm của tộc nhân xúc động tụ hợp, xô đẩy Bát thúc Bát thẩm đến nhà tộc trưởng.

Dưới tình cảnh này, cho dù tộc trưởng có muốn tồn tư tâm cũng không có biện pháp, huống chi có thể làm tộc trưởng nhất định phải là người đức cao vọng trọng, người như vậy coi trọng nhất danh dự, vì bình ổn cơn tức của nhiều người liền trực tiếp đuổi Bát thúc Bát thẩm ra khỏi thôn trang.

Người đương thời phá lệ coi trọng tông tộc, trói buộc của tông tộc còn muốn áp đảo trên cả luật pháp, tỷ như trong tộc xử trí người nào đó, quan phủ sẽ không nhúng tay, mà người mất đi tông tộc che chở ắt sẽ thực bi thảm.

Bát thúc Bát thẩm kêu rách yết hầu cũng không thể làm tộc trưởng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, từ đây cho đến một khoãng thời gian về sau mất đi tin tức.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tạ Ân Lâu quỳ gối trong linh đường, mặt vô biểu tình nghe quản sự ghé lỗ tai bẩm báo tình huống, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, nhìn hoa lụa trắng bên trên quan tài nói: Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm đi, nhi tử sẽ chống đỡ Bá phủ chiếu cố tốt muội muội……"

Rất nhanh, đầu thất của vợ chồng Vĩnh Xương Bá trôi qua, Khương Tự thấy tinh thần của Tạ Thanh Yểu dần chuyển biến tốt đẹp, liền nói ra ý muốn hồi phủ.

Tuy rằng trong lòng Tạ Thanh Yểu không nỡ, nhưng cũng biết không có đạo lý lưu người ở lâu.

Lúc này nàng không khỏi liếc nhìn huynh trưởng một cái, thầm nghĩ nếu đại ca có thể cùng A Tự kết làm quyến lữ thì thật tốt, như vậy các nàng có thể ngày ngày ở bên nhau.

Nói cho cùng, vẫn là ca ca không biết cố gắng.

Ai oán trong mắt thiếu nữ làm Tạ Ân Lâu chẳng hiểu ra sao, một hồi liền chịu không nổi, vội nói với Khương Tự: “Khương Tứ muội, ta tiễn muội ra phủ đi.”

Khóe miệng Tạ Thanh Yểu hơi co rút.

Đại ca gấp gáp tiễn người ta đi như vậy, cũng khó trách không làm cho người ta thích.

“Hai phủ cách gần như vậy, không cần phiền toái Tạ đại ca.”

Tạ Ân Lâu kiên trì: “Khương Tứ muội bồi Thanh Yểu lâu như vậy, đưa tiễn là nên.”

Khương Tự không phải người xấu hổ, thấy Tạ Ân Lâu nói như vậy, liền không chối từ nữa.

Thế nhân thích xem náo nhiệt, đặc biệt là náo nhiệt hiếu hỉ thích xem nhất. Vợ chồng Vĩnh Xương Bá mất, mời các tăng nhân, đạo sĩ tới hơn mười người làm đạo tràng, thổi sáo đánh trống mỗi ngày dẫn tới vô số người xem.

Úc Cẩn cũng là một người lòng bền dạ vững tới xem náo nhiệt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất