Tự Cẩm

Chương 291: Thân cận

÷÷÷÷  Edit by Khuynh Vũ ÷÷÷

Bởi vì môi chợt bị đối phương lấp kín, tiếng phản đối hóa thành đứt quãng nghẹn ngào, theo gió đêm xuyên qua trong rừng phiêu tán nơi xa.

Khương Tự có chút xấu hổ.

Kiếp trước hai người không biết lăn qua bao nhiêu lần, một cái hôn mạnh mẽ đâm tới mà thôi, còn chưa đến mức làm nàng rối loạn.

Nhưng nơi này là rừng cây nhỏ sát bên sông Kim Thủy, nếu có tâm tìm kiếm vào sâu trong rừng, không biết sẽ hù dọa bao nhiêu dã uyên ương, hắn ở chỗ này làm bậy, quả thực quá…… Quá không biết xấu hổ!

Có lẽ do hoàn cảnh tối tăm cho Úc Cẩn dũng khí, hắn lúc này đây biết rõ mình không phải đang nằm mơ, nhưng lại không chút khách khí cạy ra khớp hàm của nàng, cùng môi răng giao triền.

Giữa hai thân thể tuổi trẻ không có tí khoảng cách kề sát bên nhau.

Sau lưng hắn là chạc cây thô cứng, mặc dù vững chắc cố định hai người, lại bởi vì ở giữa không trung mà có loại kích thích khó hiểu.

Nàng thì ngồi ở trên đùi hắn, bị hắn siết chặt không thể động đậy.

Lá cây úa vàng rơi xuống rào rào, như cơn gió thổi qua đợt này hết đợt khác, có lá rơi xuống đống lá khô chồng chất trên mặt đất, có lá thì rơi xuống đầy người hai người.

Mà giờ phút này không có ai quản mấy thứ đó.

Khương Tự dùng sức đẩy nam nhân to gan lớn mật kia, lại không dám phát ra động tĩnh quá lớn, chỉ sợ bị người khác nghe thấy.

Úc Cẩn cũng không nói một lời, cổ tay thoáng dùng lực kéo cái người đang cong người muốn trốn xa trở về.

Đây là một hồi đọ sức không tiếng động.

Nàng còn ngồi ở trên đùi hắn, một cái lôi kéo này, ma sát giữa da thịt khiến cả người nàng run rẩy từng hồi, bao nhiêu ý chí chiến đấu và kiên trì đều hóa thành hư vô, tùy ý hắn kéo nàng kề sát hơn trước.

Mà cứ như vậy, nàng liền trực tiếp ngồi xuống cái vị trí đốt người của hắn.

Động tác hôn môi của Úc Cẩn ngừng trong chớp mắt.

Tiếng hít thở của nam nhân đột nhiên ồ ồ.

Nụ hôn nhanh chóng trở nên mãnh liệt, giống như mưa rền gió dữ thổi quét đóa hoa nhu nhược.

Hắn hôn môi nàng, cắn vành tai nàng, tay thì duỗi đến địa phương hai người thân mật khăng khít, mới lạ mà vuốt ve.

Chạc cây rung rinh mãnh liệt, lá cây rơi xuống càng nhiều, tựa như rơi một cơn mưa nặng hạt, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất bị ánh trăng mỏng manh dát lên một lớp.

Lâu ơi là lâu sau đó, những thanh âm dồn dập ấy rốt cuộc mới ngừng lại.

Úc Cẩn không nhúc nhích dựa vào nhánh cây, mà Khương Tự thì ghé vào trên người hắn nhẹ nhàng thở hổn hển.

Nàng thở dốc mang theo nhiệt độ đốt người, từng hơi từng hơi phả vào lồng ngực hắn.

Cũng không biết vừa rồi đến tột cùng đã trải qua cái gì, sau khi tất cả bình tĩnh trở lại y phục của thiếu niên lại tản ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn như ngọc.

Hoà hoãn thêm một lát, thanh âm thiếu niên khàn khàn, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn nghĩ thật lâu sao?”

“Hai việc…… Không liên quan.” Khương Tự nhẹ thở gấp nói.

Muốn cùng hắn bắt đầu lại lần nữa hay không, nàng nhất định phải tỉ mỉ, nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ, một khi quyết định được chủ ý, vô luận là nối lại tiền duyên hay là cá quay về nước, đều sẽ không hối hận.

Nếu hắn cho rằng hai người thân mật tóc mai chạm gò má xong nàng sẽ dao động, vậy thì sai rồi.

Thân mật tóc mai chạm gò má tính là gì? Kiếp trước chuyện quá phận hơn nữa bọn họ đều trải qua rồi.

Khương Tự biết rõ, nàng xác thật không giống như những tiểu cô nương chân chính kia.

Khi người nam nhân này tới gần nàng, chiếm lấy nàng, so với thẹn thùng, toát ra càng nhiều trong cơ thể nàng là hưng phấn, là khát vọng, là xúc động cùng người trong lòng hòa hợp một thể.

Kiếp trước đã làm vợ người, mà nay dù có đổi về túi da lúc thiếu nữ, sao có thể vẫn là một tờ giấy trắng cho được?

Sau khi sống lại ứng phó mấy vấn đề kia đã đủ mệt, ở trên phương diện này Khương Tự không định tiếp tục lừa mình dối người. Hắn hôn nàng, ôm nàng, nàng cảm thấy nhiều hơn chính là thoải mái, thậm chí vào phút chót hắn thu tay còn có một niềm tiếc nuối bí ẩn.

Nàng cũng không vì mình sống lại mà trở nên thông minh hơn, dốc hết toàn lực cứu vãn vận mệnh của thân nhân đã làm tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, vậy thì cứ đối tốt với bản thân một chút đi.

Nếu như không cùng hắn ở bên nhau, nàng cũng không có ý định gả cho người khác, cho nên làm càn một tí cũng không sao nhỉ.

“Làm sao lại không liên quan?” Úc Cẩn cơ hồ xem không hiểu thiếu nữ trước mắt, cứ việc nàng đang dán ở trên đùi hắn, dựa vào trong ngực hắn, bởi vì đợt triền miên mà mái tóc tán loạn rũ xuống lồng ngực hắn, giống như đang có người cầm lông chim gãi ngứa, ngứa đến hắn hận không thể ném người xuống mặt cỏ, để cho bản thân thống khoái đã rồi nói.

Nhưng chung quy là không thể, hắn vừa mới đã quá phận rồi.

Nghĩ đến hết thảy vừa rồi, trên lòng bàn tay dường như còn lưu lại xúc cảm trơn mượt, trên mặt Úc Cẩn ra vẻ trấn định, chứ bên tai thì đỏ au rầu.

Nhất thời lại trầm mặc, trong rừng gió giật từng cơn.

Khương Tự ngược lại không vội, cứ thế mà an an tĩnh tĩnh nằm bò trên người hắn.

Trăng lạnh như sương, gió thu se lạnh, nhưng trên người Úc Cẩn lại như có lửa đang cháy.

Hắn chịu đựng tư vị khó chịu ấy, ủy khuất lên án: “Chẳng lẽ trừ ta ra, nàng còn muốn cho nam nhân khác làm thế với nàng? Hoặc là cởi y phục nam nhân khác?”

Khương Tự lúc này mới loáng thoáng nhớ lại, vào thời điểm củi khô lửa cháy vừa ra là không thể vãn hồi, nàng thuần thục mà vội vàng kéo ra vạt áo hắn, hung hăng mà cắn một ngụm lên hạt đậu đỏ hơi hơi nhô lên.

Mà giờ phút này, chỗ đó của hắn còn in một vòng dấu răng, như từng bị ấu thú công kích.

Trên mặt Khương Tự hơi nóng, ngữ khí lại kiên định: “Đã nói không liên quan rồi, ngươi cứ một hai phải hỏi, là muốn ta ra quyết định ngay lúc này sao?”

Úc Cẩn ngược lại lùi bước.

So với hắn chật vật, nàng quá thong dong, quá bình tĩnh, hắn không dám nóng lòng cầu thành.

“Nói xem nàng tới sông Kim Thủy làm gì. " Úc Cẩn lùi một bước.

Lần trước nàng tới sông Kim Thủy là giết người phóng hỏa, lần này nàng tới sông Kim Thủy là đùa giỡn bảo nhi, nàng không thể chừa cho hắn chút việc để hắn làm sao.

Khương Tự yên tĩnh trong một chớp mắt, trong lòng chưa tính toán gì đã có ý niệm xẹt qua.

Úc Cẩn không thúc giục, an an tĩnh tĩnh chờ.

Trước kia vội vàng cùng lỗ mãng, là bởi vì cảm thụ được được nàng lãnh đạm cùng kháng cự, làm hắn hoảng loạn bất an không biết phải làm những gì, để đánh vỡ tầng băng cứng ấy.

Mà hiện tại, dù nàng nói chuyện vẫn lãnh đạm, nhưng giữa răng môi triền miên cùng thân thể thân mật khăng khít đều khiến hắn trở nên an tâm.

Hắn chờ được.

Trăng trên ngọn cây cong cong, giống như lưỡi hái, rải xuống ánh trăng lạnh lùng, trong rừng gió dường như lớn hơn.

Khương Tự giơ tay, yên lặng giúp hắn cài lại y phục mở rộng, lúc này mới nói: “Ta muốn tìm một người.”

Hiện tại không phải thời điểm bướng bỉnh, nếu nói tìm người, nàng chỉ có một mình A Phi giúp đỡ, mà có Úc Thất sẽ tiện hơn nhiều.

“Tìm ai?” Úc Cẩn cảm thấy lúc nói chuyện chính sự tư thế này rất dễ làm hắn phân tâm, vì thế hắn thẳng người lên.

Thân thể dán sát vào, meo, hình như càng dễ phân tâm…… Úc Cẩn tuyệt vọng từ bỏ tính toán tập trung chăm chú.

“Một tên lưu manh trà trộn đầu đường, vành tai phải có một cái nốt ruồi bự cỡ hạt đậu nành, từng xuất hiện ở Yến Xuân ban ……”

Úc Cẩn nghiêm túc nghe, chờ Khương Tự nói xong mới hỏi: “Người này rất quan trọng?”

“Rất quan trọng, càng nhanh tìm được người này càng tốt.”

Úc Cẩn nhìn Khương Tự, một hồi lâu thở dài: “A Tự, ta thật sự đoán không ra nàng tìm một người như vậy làm cái gì.”

Nàng nếu không muốn nói, hắn cố hỏi cũng vô dụng.

Khương Tự cười nhìn hắn một cái, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng chế nhạo: “Ta cũng thật sự đoán không ra, hóa ra khách quý mà hoa nương đầu bài chiêu đãi trong miệng bảo nhi lại là ngươi.”

Úc Cẩn suýt nữa thì rớt xuống, tay vội chống một cái lên chạc cây. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất