Tự Cẩm

Chương 380: Buộc tội Yến Vương

Yến Vương phủ mới xây xong, một bộ quản lý thuộc về vương phủ tự nhiên cũng được thành lập theo. Suy xét đến Yến Vương từ nhỏ sống ở ngoài cung, ở các phương diện lễ nghĩa quy củ có chỗ khiếm khuyết, Cảnh Minh Đế cố ý chọn thần tử lão luyện thành thục làm trưởng sử của Yến Vương phủ.

Trưởng sử tuổi không nhỏ, nặng nhất quy củ, một bộ râu mỗi ngày đều tỉa tót đến xinh xinh đẹp đẹp, ai ngờ bây giờ lại bị phun lá trà ngập râu.

“Khụ khụ khụ, Vương gia, ngài như này còn thể thống gì, còn thể thống gì a!” Trưởng sử tức giận đến mặt đỏ bừng, râu run lên run xuống chấn động làm rớt lá trà.

Úc Cẩn vội buông chén trà, áy náy nói: “Thật là xin lỗi, bổn vương nhất thời không nhịn được……”

Ngực Trưởng sử phập phồng kịch liệt, nếu có thể phạm thượng, chỉ sợ đã sớm túm hai vai Úc Cẩn lắc mạnh: “Lão thần nói qua bao nhiêu lần, ngài đường đường là thân vương, nhất cử nhất động đều phải ổn trọng, làm sao có thể…… Làm sao có thể phun nước trà lên trên mặt lão thần chứ hả?”

Yến Vương này nhất định là đã mưu đồ từ lâu cố ý trả thù lão?

Trưởng sử đột nhiên nhanh trí nghĩ đến khả năng này, lập tức nhìn Úc Cẩn ánh mắt càng thêm oán giận.

Đây mà là con của lão, lão đã sớm đánh chết ít nhất tám lần.

Úc Cẩn lấy tay chống môi, ho nhẹ một tiếng, rất là nghiêm túc nói: “Trưởng sử mau mau đi lau sạch sẽ đi, thật sự không cố ý.”

Với trưởng sử mà nói, bộ dáng như vậy xác thật không thể gặp người.

Lão ôm quyền: “Lão thần trước cáo lui.”

Úc Cẩn mắt phượng đảo qua, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đứng đực ở chỗ này làm gì? Còn không hầu hạ trưởng sử đi rửa mặt chải đầu!”

Hai cung nữ giáo dẫn hai mặt nhìn nhau.

Yến Vương đây là tống cổ các nàng đi hầu hạ một lão nhân già khú?

Ông trời, nếu là như vậy, các nàng dứt khoát đụng đầu chết luôn cho rồi. Cũng là lão nhân già khú, các nàng còn không bằng hầu hạ Hoàng Thượng ấy!

Cung nữ giáo dẫn ít nhất phải bồi dưỡng ba năm, trong ba năm này nhiệm vụ các nàng tiếp nhận đó là dạy dỗ long tử long tôn chuyện phòng the, tránh cho vào nhầm lạc lối.

Cho nên ở trong lòng những cung nữ này, lần đầu tiên của các nàng, tất nhiên phải giao cho thiếu niên lang tuổi nhỏ tôn quý, cho dù về sau ngay cả một thân phận thiếp thất đều không vớt được, cũng chỉ đành chịu.

Chính là, lão nhân già khú râu dính đầy lá trà trước mặt đây là tình huống gì?

Trưởng sử vừa nghe cũng nóng nảy, quát: “Vương gia, đây là cung nữ giáo dẫn Hoàng Thượng ban cho ngài, chuyên môn dạy ngài ——”

Úc Cẩn vừa lúc nâng chung trà lên nhuận hầu, nghe vậy yết hầu khẽ động.

Trưởng sử sợ tới mức co cẳng chạy ngay, tốc độ cực nhanh làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Úc Cẩn rất là tiếc nuối: “Xem ra trưởng sử không cần các ngươi hầu hạ. Long Đán ——”

Long Đán tiến vào: “Chủ tử có gì phân phó?”

Vừa rồi chủ tử lệnh hai tỷ tỷ mỹ mạo này hầu hạ trưởng sử, trưởng sử chạy, trước mắt sẽ không phải tiện nghi hắn chứ?

Khụ khụ, hắn đã sớm cần tỷ tỷ mỹ mạo như hoa hầu hạ rồi.

Úc Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn ra Long Đán suy nghĩ cái gì, lành lạnh nói: “Dẫn hai cung nữ này ra sau giao cho nội quản sự, cho bà ấy xem rồi an bài một công việc.”

“Vâng.” Long Đán thầm nói đáng tiếc, nghiêm trang nói, “Nhị vị tỷ tỷ, mời đi.”

Hai cung nữ liếc nhau, trong đó một người đánh bạo nói: “Vương gia, nô tỳ là Hoàng Thượng phái tới giáo dẫn ngài ——”

Câu nói kế tiếp bởi vì thần sắc thiếu niên chợt lạnh băng mà biến mất ở giữa môi.

“Nghe đây, bổn vương không muốn tiếp tục nghe được từ trong miệng các ngươi lần thứ hai, về sau nếu ai không nhớ rõ, liền để Long Đán cắt đầu lưỡi kẻ đó.” Úc Cẩn mặt không biểu tình nói, khóe miệng nhếch lên độ cong tàn nhẫn, “Bổn vương không có tâm tư rãnh rỗi thương hương tiếc ngọc, càng không cần người đến giáo dẫn, dẫn đi!”

Long Đán vội dẫn hai cung nữ giáo dẫn đi, không bao lâu quay lại, chần chờ nói: “Chủ tử, hai người đó chính là Hoàng Thượng phái tới, trong vương phủ hơn phân nửa đều là người bên trên phát xuống, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm. Ngài như vậy một khi truyền tới trong tai Hoàng Thượng……”

Úc Cẩn không cho là đúng cười cười: “Thì tính sao? Nhiều nhất bị răn dạy vài câu thôi. Ta lại không phải Thái Tử, đường đường vua của một nước chẳng lẽ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mấy cái việc cỏn con như ta có ngủ với cung nữ hay không?”

Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc tuyệt đối không được. Hắn lại không phải lợn giống, ngủ với nữ nhân nào còn chưa tới phiên bất luận kẻ nào tới an bài.

Cái gì vì tương lai nhất thời ẩn nhẫn, đó đều là vô nghĩa, chẳng qua là tấm màn che sự yếu đuối vô năng hoặc tham lam vô ghét thôi.

Chuyện này quét mặt hoàng đế lão tử, hoàng đế lão tử nghe được tất nhiên sẽ không vui. Nhưng mà không vui thì thế nào? Nhiều lắm là về sau nhìn hắn không vừa mắt, còn có thể lấy lại vương vị của hắn hay sao?

Một đống huynh đệ kia sở dĩ ở trước mặt hoàng đế lão tử thở mạnh cũng không dám, nói cho cùng là muốn quá nhiều. Mà hắn muốn nhất chỉ có A Tự, bây giờ thật vất vả mộng đẹp trở thành sự thật, hoàng đế lão tử thêm loạn cái gì.

Cung nữ giáo dẫn?

Hừ, hắn là cái loại ngu ngốc cái gì cũng không biết sao? Từ sau khi tứ hôn, sai Long Đán mua về một chồng sách nhỏ đã sớm lật nát, không có tư thế gì là hắn không biết hết.

Long Đán không hiểu ra sao gãi gãi đầu.

Chủ tử có vẻ đắc ý là tình huống gì đây?

Không đợi Long Đán lui ra, lại có thị vệ tới báo: “Vương gia, Ngọc Tuyền cung tặng hai vị cung nữ tới.”

Ngọc Tuyền cung chính là của tẩm cung Hiền phi.

Úc Cẩn vừa nghe liền tức cười.

Vẫn còn chưa xong ư?

Đầu tiên là Hoàng Thượng bên kia, giờ là Hiền phi bên này, đợi lát nữa là Hoàng Hậu, rồi Thái Hậu có phải cũng muốn tặng người tới đây hay không?

“Bảo người gác cổng quăng ra ngoài, đừng có rác rưởi gì cũng thu vào vương phủ.”

Thị vệ vốn chính là thân vệ của Úc Cẩn khi còn ở phía Nam, đối với phân phó của hắn tự nhiên răm rắp chấp hành.

Trưởng sử nghe tin chạy tới, giậm chân bình bịch thở dài: “Vương gia, không được ném, không được ném a!”

Úc Cẩn trầm mặt: “Cái gì không được ném?”

Trưởng sử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vương gia, đó là cung nữ mẫu phi ngài đưa tới, ngài cứ thế ném ra ngoài cửa, một khi lan truyền ra ngoài, sẽ dẫn tới ngự sử buộc tội ngài bất hiếu.”

Úc Cẩn trợn trắng mắt: “Buộc tội liền buộc tội đi. Được rồi, trưởng sử, người đều đã quăng ra ngoài, cũng đừng thương tâm nhé.”

Trưởng sử: “……” Lão thương tâm cái rắm, lão chắc bị Yến Vương vô pháp vô thiên tức đến chết mất thôi!

Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, rất nhanh thì chuyện Yến Vương quăng cung nữ Hiền phi đưa tới ra ngoài liền truyền đến ồn ào huyên náo.

Đối diện Yến Vương phủ là Lỗ Vương phủ, Lỗ Vương cười đến ngã trái ngã phải: “Ha ha ha, lão Thất tên ngốc này, lần này ta coi ngươi chết thế nào! Hừ, hại ta vô tội bị phụ hoàng quở trách, còn đoạt nữ nhân ta nhìn trúng, lần này cũng nên đến phiên ngươi xui xẻo rồi.”

Đông Cung nghe được tiếng gió tuy rằng chậm hơn chút, nhưng Thái Tử cũng thần thanh khí sảng, cắn răng nói: “Lão Thất cái đồ hỗn trướng, hại ta vô tội bị phụ hoàng quở trách, còn cưới nữ tử nghe nói xinh đẹp nhất kinh thành, lúc này đây cũng nên đến phiên hắn xui xẻo rồi.”

Chúng hoàng tử không hẹn mà cùng suy nghĩ: Đúng thế, cũng nên đến phiên lão Thất xui xẻo rồi.

Cảnh Minh Đế mặt vô biểu tình nghe vài tên ngôn quan nước miếng bay tứ tung công kích Yến Vương, mày càng nhăn càng chặt.

Con dê con Lão Thất tuy rằng nên đánh, nhưng hôm qua người dị tộc ám sát Trạng Nguyên lang đến tột cùng tình huống như thế nào còn chưa có tiến triển, một đám chính sự không làm chỉ nhìn chằm chằm ba cái việc nhảm nhí hạt mè hạt lạc, chẳng lẽ ăn no quá rồi rửng mỡ?

“Một khi đã thế, vậy liền nhốt Yến Vương vào thiên lao đi.” 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất