Tự Cẩm

Chương 642: Sau đó

Tề Vương phi sợ tới mức thần trí thất thường, trong lúc nhất thời người tới cửa an ủi đếm không hết, trước cổng lớn Tề Vương phủ có thể nói là ngựa xe như nước.

Mấy vị Vương gia đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện huynh đệ tình thâm ( xem náo nhiệt), sôi nổi mang theo Vương phi tới cửa.

Tề Vương mới ứng phó Tần Vương rời đi không bao lâu, đã nghe hạ nhân bẩm báo nói Lỗ Vương cùng Thục Vương tới, chỉ đành phải lên tinh thần đón khách.

“Tứ ca, nghe nói Tứ tẩu gặp ngựa nổi điên bị sợ hãi, bây giờ thế nào rồi?” Lỗ Vương vừa thấy mặt liền vội vàng hỏi.

Lỗ Vương phi đứng ở bên cạnh Lỗ Vương, khóe miệng giần giật.

Nàng còn chưa hỏi cái gì đâu, Vương gia một tiểu thúc đã nóng vội như vậy làm gì?

Tề Vương cau mày, thoạt nhìn rất lo lắng: “ Chỉ là khiếp sợ quá độ, không nhận ra người.”

Ánh mắt Lỗ Vương sáng ngời: “ Không nhận ra người?”

Tề Vương im lặng trong chớp mắt.

Hai mắt lão Ngũ phát sáng là có ý gì?

Lúc này Thục Vương mở miệng: “Đúng vậy, Tứ ca, Tứ tẩu rốt cuộc thế nào rồi? Có tiện để nội tử vào thăm không?”

Nếu như nói Tề Vương đối với Lỗ Vương có một sự bất đắc dĩ và nhẫn nhịn như khi đối mặt với một tên ngốc, thì với Thục Vương lại cảnh giác hơn nhiều.

Thái Tử vừa chết, ở trong mắt hắn trong mấy vị hoàng tử còn lại, Thục Vương có uy hiếp lớn nhất.

Mẫu phi của Thục Vương là Trang phi, thân phận không thấp hơn Hiền phi, thậm chí còn được Cảnh Minh Đế sủng ái hơn một ít, mà ngoại tổ phụ của Thục Vương là tế tửu Quốc Tử Giám, học trò trải khắp thiên hạ.

Huống chi, so sánh với Tứ tử Tề Vương, Cảnh Minh Đế rõ ràng càng thích Lục tử Thục Vương hơn.

Đối với điểm này, trong lòng Tề Vương rất rõ ràng.

Hai vợ chồng lão Lục là tới đây chê cười hắn?

Trong lòng Tề Vương rất bực bội, trên mặt lại không đổi sắc, thở dài nói: “Đa tạ Lục đệ và Lục đệ muội quan tâm, chỉ là Tứ tẩu của các ngươi khiếp sợ quá độ, vừa thấy người ngoài là hoảng sợ bất an, trước mắt cần được tĩnh dưỡng……”

“Như vậy à, vậy Tứ ca chăm sóc Tứ tẩu cho tốt đi, chúng ta sẽ không quấy rầy Tứ tẩu.” Thục Vương mỉm cười nói.

Lỗ Vương phi và Thục Vương phi đều không có hứng thú nói chuyện, kế tiếp chính là ba huynh đệ nói chuyện tào lao, Lỗ Vương rốt cuộc nhịn không được dò hỏi: “Tứ tẩu thật sự chỉ quyên 400 lượng tiền hương khói, mà Thất đệ muội quyên 1800 lượng?”

Sắc mặt Tề Vương lập tức đen thui.

Thục Vương cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hắn biết tính tình lão Ngũ nghĩ sao nói vậy, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là " nghĩ sao nói vậy " như thế này, đây là giáp mặt đánh mặt lão Tứ rồi còn gì.

Có điều mặt này đánh rất hay, hắn vui vẻ xem náo nhiệt.

“Tứ ca?” Thấy Tề Vương đen mặt không trả lời, Lỗ Vương mặt ngây thơ như nai tơ gọi nhắc.

Hí hí hí, hắn chờ cơ hội trả thù này lâu lắm rồi.

Lão Tứ nhất quán giả nhân giả nghĩa, chỉ sợ lúc này đã quên mất chuyện khi còn nhỏ hắn làm bể kệ đựng bút của phụ hoàng, kết quả để hắn cõng nồi rồi nhỉ?

Lỗ Vương nhớ lại lúc đó hắn cố gắng giải thích không phải là mình làm, mà Tề Vương cũng cố hết sức giải thích không phải Ngũ đệ làm, kết quả cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng là hắn làm, cơn uất nghẹn này quả thực làm hắn cả đời khó quên.

Đừng tưởng rằng hắn ngốc, hắn không phạm sai lầm lại gánh tội cho người phạm sai lầm, cho dù đối phương thể hiện giống người tốt cỡ nào, thì đều con mẹ nó không phải người tốt!

Lỗ Vương ở trong lòng yên lặng xào lại món nợ ngày xửa ngày xưa.

Tề Vương thật sự không còn nhớ chút việc cỏn con này, nhìn gương mặt của Lỗ Vương, có loại xúc động muốn hành hung đối phương.

Nhưng không có biện pháp, vẫn phải nhịn.

Lý thị mới phạm tội xong, lúc này mà hắn lại làm ra chuyện ẩu đả huynh đệ, thì ấn tượng của hắn ở trong lòng phụ hoàng sẽ càng kém hơn.

Từ từ, vì sao hắn lại dùng chữ “Càng” này?

Tề Vương thầm nói một tiếng xui xẻo, trầm mặt nói: “ Chuyện giữa phụ nhân, ta không có hỏi nhiều.”

Lỗ Vương lắc đầu: “Chậc chậc, Tứ tẩu đúng là rất biết cách sống.”

Tề Vương rốt cuộc không thể nhịn được nữa đuổi người: “Ta còn muốn đến chỗ Tứ tẩu ngươi xem sao ——”

Lỗ Vương thấy tốt thì thu, cười nói: “ Vậy chúng ta trở về thôi. Lục đệ, các ngươi thì sao?”

Thục Vương giật giật khóe miệng, nói: “Tứ ca, huynh mau đi xem Tứ tẩu đi, chúng ta cũng về đây.”

Náo nhiệt xem xong rồi, không đi còn ở lại ăn cơm sao?

Hai đôi vợ chồng thong thả ung dung rời khỏi Tề Vương phủ.

Lỗ Vương đi chưa được mấy bước đã dừng lại, chần chờ hỏi: “Muốn đi thăm Thất đệ muội không?”

Lỗ Vương phi nhướng mày: “Ta với Lục đệ muội đi thăm là được rồi.”

Lỗ Vương còn chưa kịp phản ứng, Thục Vương đã cười nói: “Cũng phải, Thất đệ trước mắt không ở trong phủ, chúng ta đi có nhiều bất tiện.”

Lỗ Vương phi liếc Lỗ Vương một cái, cùng Thục Vương phi tới Yến Vương phủ.

Giờ này A Man đang mặt mày hớn hở kể lại cảnh ngộ kinh tâm động phách lần này, nha hoàn bà tử vây quanh một vòng bên người.

Tiểu nha hoàn nâng cằm nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Các ngươi biết Hoàng Thượng trông như thế nào sao?”

Mọi người đồng thời lắc đầu.

“Ta biết!” A Man đắc ý miêu tả bộ dạng của Cảnh Minh Đế.

Một tiểu nha hoàn mặt đầy sùng bái nói: “A Man tỷ, tỷ cũng thật lợi hại, được nhìn thấy cả Hoàng Thượng.”

Vài tiểu nha hoàn cũng phụ họa theo: “Phải đó, Hoàng Thượng chính là người tôn quý nhất Đại Chu ta, A Man tỷ thật sự là có bản lĩnh á ——”

A Man bĩu môi, cười nói: “Ta nào có bản lĩnh gì, còn không phải bởi vì đi theo chủ tử chúng ta, lúc này mới có cơ hội nhìn thấy thiên nhan. Cho nên sau này các ngươi phải tận tâm làm việc cho Vương phi vào, may ra mới có cơ hội có được vận may.”

A Xảo mới bước ra một chân muốn ngăn cản A Man khoác lác nghe xong lời này liền cười lắc đầu, nuốt lời nhắc nhở xuống bụng.

“Đúng rồi, cả tên của Hoàng Thượng ta cũng biết nữa đó!”

Lời này của A Man nhất thời làm mọi người kinh ngạc kêu lên, vẫn là một nha hoàn vội vàng chạy tới bẩm báo nói Lỗ Vương phi với Thục Vương phi tới, lúc này các nha hoàn bà tử mới chưa đã thèm mà giải tán.

Niềm vui vì giải quyết được  mục tiêu của Khương Tự cũng không duy trì được bao lâu.

Huynh trưởng chết, trượng phu đi xa, những thống khổ cùng nỗi nhớ nhung mới là lâu dài.

Gặp Lỗ Vương phi với Thục Vương phi xong chưa được bao lâu, Khương Tự lại nhận được thư của Đông Bình Bá phủ đưa tới.

Thư là Khương Y chấp bút, đều là lo lắng cho tình cảnh nàng gặp phải, hỏi nàng ngày mai có tiện về nhà hay không.

Khương Tự thấy thế dứt khoát hồi thiệp, quyết định về Bá phủ một chuyến.

Đông Bình Bá phủ bên này vừa nhận được hồi đáp của Khương Tự, đã sớm phái quản sự chờ ở ngoài cổng, vừa thấy Khương Tự tới, lập tức mời người vào Từ Tâm Đường.

“Tự Nhi, con không sao chứ?” Khương An Thành nhìn thấy Khương Tự liền quan sát kỹ lưỡng, thấy nữ nhi không giống bị thương, sắc mặt tái nhợt mới tốt hơn chút.

Vừa mới mất đi nhi tử, nếu tiểu nữ nhi lại xảy ra chuyện, ông thật sự không thể nào gắng gượng tiếp được nữa.

Khương Tự nhìn phụ thân gầy đi không ít, khóe mắt cay cay: “Con không có việc gì, để ngài lo lắng rồi.”

“Lo lắng tính là gì, người không có việc gì là tốt rồi.”

Phùng lão phu nhân mở miệng phá vỡ hình ảnh cha con tình thâm: “Vương phi, đang yên đang lành sao lại gặp ngựa nổi điên?”

Sắc mặt Khương Tự nhạt đi: “Tổ mẫu hỏi như vậy thật khó xử cho con, loại chuyện ngoài ý này muốn cháu gái nói ra lý do thế nào bây giờ?”

Tuy Phùng lão phu nhân nhìn ra Khương Tự không vui, nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Ta nghe nói ở trước mặt hoàng thượng ngươi còn chống đối Tề Vương? Vương phi, Tề Vương dù sao cũng là huynh trưởng của Vương gia, sau này ngươi vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Khương Tự cong môi cười lạnh.

Huynh trưởng của A Cẩn? Tổ mẫu rõ ràng nhận định Tề Vương là người có khả năng kế thừa đại thống nhất, sợ nàng đắc tội Hoàng Thượng tương lai, rồi sẽ làm liên lụy Bá phủ đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất