Tự Cẩm

Chương 707: Quyết tâm

Úc Cẩn vẫn luôn nhìn Chân Hành, thấy đối phương nắm chặt nắm tay, hơi hơi nhướng mày.

Ha hả, lại còn muốn đánh nhau với hắn?

Quả nhiên tiểu tử này tặc tâm không chết!

Luận đọc sách, hắn không so được với điềm lành này; luận đánh nhau, tiểu tử này xách giày cho hắn cũng không xứng! Lúc hắn xách đao giết người, tiểu tử này chỉ sợ còn đang khóc nhè đấy.

“Ta nhớ Chân huynh vào Nội các làm việc nhỉ?” Úc Cẩn làm lơ cảm xúc căng thẳng của đối phương, cười tủm tỉm hỏi.

Làm việc ở Nội các cũng không chỉ có nhóm các lão, mà còn có người làm việc vặt.

Đương nhiên, người trẻ tuổi có thể làm việc ở Nội các ở trong mắt thế nhân là tiền đồ vô lượng, tương lai sớm muộn gì cũng nhập Các.

Chân Hành chính là một trong những người được xem trọng nhất.

Nhưng lời này từ trong miệng Úc Cẩn nói ra, không hiểu sao làm người nghe thấy thật khó chịu.

Chân Hành âm thầm hít vào một hơi, nhắc nhở chính mình bình tĩnh.

Đánh một trận kỳ thật không có gì, người trẻ tuổi nào mà không đánh nhau, nhưng đánh thua mất mặt nha.

Hắn đã nhìn ra, Yến Vương đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, hắn trừ phi choáng váng mới cho đối phương như ý.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chân Hành khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, mỉm cười hành lễ với Úc Cẩn và Khương Tự: “Gặp qua Vương gia, gặp qua Vương phi, ở chỗ này tình cờ gặp hiền phu thê thật là làm ta cảm thấy vinh hạnh.”

“Chân thế huynh khách khí.” Khương Tự gật đầu thăm hỏi.

Úc Cẩn thấy đối phương lạnh nhạt như thế, nhất thời không tiện vô cớ gây rối, tiếc nuối nói: “Xác thật là khéo. Chân huynh, tiểu vương còn muốn mang Vương phi đi dạo cửa hàng trang sức, liền đi trước một bước.”

Chân Hành mỉm cười gật đầu: “Vương gia, Vương phi đi thong thả.”

Mắt thấy Úc Cẩn cùng Khương Tự nắm tay đi xa, Chân Hành mới yên lặng quay đầu lại nhìn, thở dài khe khẽ không thể nghe thấy.

Lần gặp mặt ngẫu nhiên hôm nay, thật đúng là làm người ta phiền muộn mà.

Cũng may Chân Hành không phải người câu nệ chuốc khổ, rất nhanh liền vứt tia buồn bã ra sau đầu, vào nhà uống rượu tiếp.

Úc Cẩn kéo Khương Tự ngồi lên xe ngựa, mặt liền đen, căm giận nói: “Tiểu tử thúi tặc tâm không chết, còn giảo hoạt như hồ ly, quả nhiên là nhi tử của Chân lão nhân.”

Khương Tự bất đắc dĩ vỗ vỗ hắn: “Chàng lại ăn dấm cái gì, đều là chuyện đã bao lâu rồi……”

Ánh mắt Úc Cẩn tối sầm, tới gần Khương Tự: “Có chuyện gì?”

Khương Tự cứng họng.

Hình như không cẩn thận nói lỡ miệng.

Trong mắt số ít người biết Chân gia đã từng cầu thân với Bá phủ, thì chỉ biết là Chân Thế Thành vừa ý đứa con dâu là nàng, mà Chân Hành có lẽ cũng rất vừa lòng với nàng, nhưng bọn họ có quen biết sơ thì chỉ có hai người rõ ràng.

Cũng bởi vậy, Khương Tự cũng biết tâm ý của Chân Hành.

Khương Tự tuy không cẩn thận lộ ra chút tiếng gió, lại không thẹn với lương tâm, liếc trắng Úc Cẩn một cái nói: “Có thể có chuyện gì, còn không phải là lúc trước Chân thế bá cầu thân với phụ thân ta sao. Sự tình đều đã qua lâu như vậy chàng còn ăn dấm, cũng không sợ Chân công tử người ta chê cười ——”

Úc Cẩn ghé lại gần, hung tợn nói: “Còn mở miệng một tiếng Chân công tử, Chân thế huynh, nàng còn kêu, ta liền lấy râu đâm nàng!”

Hắn nói xong liền nhào lên, dùng cằm hung hăng cà cà mặt Khương Tự.

Khương Tự vừa ngứa vừa đau, vội trốn sang bên cạnh, thuận tay xách lỗ tai đối phương, thuần thục véo một vòng.

Úc Cẩn hít hà một hơi, tức khắc thành thật.

Khương Tự sửa lại búi tóc hơi loạn, liếc xéo hắn một cái.

Úc Cẩn duỗi tay cầm lấy chén trà trên bàn, rót trà uống hai ngụm, lại thả chén trà xuống: “A Tự, ta nói với nàng, tiểu tử kia thật sự tặc tâm không chết với nàng. Nàng cho rằng ta ăn dấm? Căn bản không phải có chuyện như vậy, ta là người tùy tiện ăn bậy dấm sao?”

Khương Tự ha hả cười cười.

“Nếu hắn vô tâm với nàng, vì sao đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình?” Úc Cẩn nói xong vại dấm trong lòng lại nổi lên, “Hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt tuyệt đối là hắn cố ý chế tạo ……”

Khương Tự bất đắc dĩ thở dài: “Sau đó thì sao, chàng muốn lôi người ta ra đánh một trận?”

Úc Cẩn sờ sờ mũi, hậm hực nói: “Đây không phải đối phương quá xảo trá, chưa cho cơ hội sao.”

Nếu bây giờ hắn còn chưa cưới A Tự, phát hiện có một tình địch như vậy, còn không đến trước mặt phụ hoàng bóng gió để cho tiểu tử kia làm phò mã. Hiện tại coi như xong, cho tiểu tử một cơ hội cùng cô nương khác lưỡng tình tương duyệt.

Tiểu phu thê cười đùa đủ rồi, Yến Vương phủ cũng tới.

Hai người vào Dục Hợp Uyển, thay quần áo, rửa tay rửa mặt, quây quần quanh bếp lò nhỏ thống khoái ăn thịt, sau đó súc miệng, ủ ở trong phòng nói đến chuyện từng người.

Khương Tự phủng một ly trà đặc, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, bắt đầu nói lại tình huống dò hỏi được từ chỗ Phùng lão phu nhân: “Ta mới biết được bà ngoại cùng Thái Hậu là bạn thân, bọn họ hẳn là còn có một bằng hữu nữa là nữ tử Nam Cương. Ta nghĩ nữ tử Nam Cương này là người Ô Miêu, nói không chừng chính là bà ngoại A Tang ……”

Úc Cẩn có phần ngoài ý muốn: “Thế mà còn có đoạn quá khứ này?”

Khương Tự gật đầu: “ Rất ngạc nhiên đúng không? Ta là ngoại tôn nữ ruột thịt của bà ngoại, nhiều năm như vậy chưa từng thấy bà ngoại với Thái Hậu qua lại gì, nếu không phải hôm nay cố ý đi hỏi tổ mẫu, sao cũng không ngờ được bọn họ trước kia là quan hệ như vậy.”

Úc Cẩn lại hỏi một ít chi tiết, trầm ngâm một lát, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “A Tự, nàng có phát hiện có một người rất mấu chốt không?”

Ánh mắt Khương Tự hơi lóe: “Chàng là nói —— Thái Hậu?”

Úc Cẩn gật đầu: “Không sai, chính là Thái Hậu. Lúc trước Đóa ma ma là người của Từ Ninh Cung, mà người mà bà ngoại A Tang có quan hệ ở Đại Chu chỉ có hai người, một người là bà ngoại nàng, một người khác chính là Thái Hậu. Rõ ràng, trên người Thái Hậu có một bí mật rất lớn.”

Khi một chuyện cũ sương mù dày đặc liên tục liên quan đến một người, không bị thân phận đối phương mê hoặc, cho dù đó là nê Bồ Tát, thì khi đánh vỡ bùn đất bên trong chắc chắn sẽ có gì đó.

Suy nghĩ của Úc Cẩn rất mộc mạc, lại cũng đủ nhạy bén.

“ Nguyên nhân quan hệ của Thái Hậu với Nghi Ninh Hầu lão phu nhân chuyển xấu, rất có thể chính là chìa khóa cởi bỏ bí mật.”

Khương Tự buồn rầu xoa mi: “Ta cũng nghĩ như vậy, vấn đề là bà ngoại đối với chuyện cũ luôn tránh mà không nói ——”

Úc Cẩn vỗ vỗ tay Khương Tự, không chút do dự nói: “A Tự, chuyện này mấu chốt vẫn là ở trên người bà ngoại nàng.”

Thấy Khương Tự nhìn hắn, Úc Cẩn cười cười: “Từ trong miệng Nghi Ninh Hầu lão phu nhân kiểu gì cũng sẽ dễ hỏi ra hơn từ trong miệng Thái Hậu.”

Thái Hậu rất được Cảnh Minh Đế kính trọng, đừng nói ép hỏi Thái Hậu, Thái Hậu hơi phát hiện bọn họ có ý tưởng gì thôi, mượn Hoàng Thượng xử lý hai người dễ như trở bàn tay.

Thái Hậu bên kia tạm thời không nên rút dây động rừng.

“Đã qua nhiều năm như vậy, chân tướng không vội nhất thời. Về sau chúng ta chạy đến  Nghi Ninh Hầu phủ nhiều một chút, nàng hãy phát huy bản lĩnh da mặt dày cọ rồi cọ. Dù sao mình là tiểu bối, làm nũng chơi xấu không mất mặt……” Úc Cẩn chia sẻ kinh nghiệm với tức phụ.

Khương Tự trừng hắn một cái, gằn từng chữ hỏi: “Cái gì gọi ta phát huy bản lĩnh da mặt dày?”

Nàng da mặt dày chỗ nào!

Úc Cẩn tự biết lỡ lời, cười gượng nói sang chuyện khác: “Ta hôm nay tiến cung cũng có thu hoạch.”

“ Thu hoạch gì?”

“Chính thức trở mặt với Hiền phi, để bà ta bớt nằm mơ.”

Khương Tự khóe miệng hơi co rút.

Đây là thu hoạch sao? Đây rõ ràng là gặp rắc rối!

Chỉ thấy Úc Cẩn dùng sức xoa mặt một phen, nghiêm túc nói: “A Tự, ta không muốn kéo dài nữa, ta phải dùng tốc độ nhanh nhất lên làm Thái Tử!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất