Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 103: Vân Chi? Vân Vận

Thiếu nữ mặc một thân quần áo màu trắng nhìn thấy thiếu niên ngất đi hốt hoảng chạy đến, nàng có chút lo lắng nhìn về phía trước. Trên lưng của con Lam Ưng một nữ nhân mặc một thân bạch y có chút bẩn thỉu, toàn thân nàng ướt sũng. Mi mục như hoạ, dùng từ băng cơ ngọc cốt để hình dung nàng tựa hồ cũng không quá. Dung mạo của nàng toát lên nét cao quý vốn có. Chỉ thấy dưới cái cổ ngọc, năm dấu trảo kinh khủng in lên bộ ngực, máu tươi thấm đỏ y phục. Nàng trong hôn mê lông mày đen có hơi nhíu lại, một nét đau đớn mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt. Mặc dù bộ dáng như vậy không hề phù hợp với khí chất của nàng, song lại có vẻ đau đớn động lòng người.

Tiểu Y Tiên thầm mắng: “Tên hỗn đản này lại còn mang về một nữ nhân xinh đẹp như vậy!” Thiếu nữ không có nhiều lời lúc này nhanh chóng đem hai người đặt xuống phía dưới.

Thiếu nữ ưu tiên cứu trị hiển nhiên là phu quân của nàng rồi. Thiếu nữ xem thương thế của thiếu niên thì hoàn toàn kinh hãi. Chân của hắn bị thương đến biến dạng. Trên một bên chân, trong hai ống xương có một ống xương gãy, Tiểu Y Tiên kinh hãi không dứt.

Sau đó nàng nhanh chóng xem xét toàn thân thương thế của hắn. Đó chính là toàn bộ xương ngực có đến hơn một nửa gẫy nát. Phía xương cột sống cũng gấy nát nốt. Nàng chưa từng thấy người nào gẫy nhiều như vậy còn có thể sống sót. Nếu không phải công pháp biến thái của hắn thì hắn đã chết lâu rồi.

Tiểu Y Tiên khuôn mặt cực độ lo lắng. Nàng bắt đầu đặt hắn nằm xuống phía dưới đất. Khi thân thể của Tiêu Sơn bị di chuyển, đôi lông mày của hắn cau lại. Mặc dù hắn đã bất tỉnh nhưng đau đớn khiến cho đôi lông mày của hắn không thể không cau lại. Tiểu Y Tiên tức giận mắng: “Tên hỗn đản, đi đâu mà để thương thế như thế này!?”

Nàng nhanh chóng dùng bàn tay xoa bóp chỉnh đống xương gẫy nhanh chóng trở lại vị trí của chúng. Trong khi chỉnh đôi lông mày của thiếu niên cau lại, vẻ mặt tỏ ra nhăn nhó nhưng hắn cũng không có tỉnh lại. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng đưa bàn tay lên trên đó thi triển ngọc cốt thuật. Từ bàn tay nàng một đám sương mù màu trắng rơi lên vết thương. Từng đợt khí tức sinh mạng ôn nhuận bắt đầu chữa trị nơi xương bị bẻ gẫy của Tiêu Sơn.

Nếu như có thể nhìn một chút thì có thể thấy được xương cốt của hắn lấy tốc độ kinh người đang liền lại. Hoàn toàn chỉ trong chưa đầy một phút chỗ xương này đã nối liền lại. Tiểu Y Tiên cũng cảm nhận được từ vết thương của hắn có một dòng chảy sinh mạng nhỏ vô hình vô chất trong cơ thể lại lớn hơn vài lần, mênh mông không thôi lưu chuyển khắp nơi khiến cho thân thể Tiểu Y Tiên lại được trải qua một lẩn tẩy rửa nữa. Mơ hồ, dòng chảy sinh mạng nhỏ bé không thể nắm lấy kia chuyển hóa thành từng điểm sương mù xanh biếc chảy trong cơ thể Tiểu Y Tiên.

Mấy thuật này nàng đều đã học tập thành thạo bởi vì tên gia hỏa này lần nào mà chả gẫy xương với chả gẫy tay, nhưng chưa lần nào thương thế của hắn nặng như thế. Ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị xương gẫy đâm vào quả thực nặng đến nỗi không có chỗ nào toàn vẹn nếu là người khác chắc chắn đã tử vong lâu rồi.

Thiếu nữ dùng đến vài loại pháp thuật khiến thương thế của hắn nhanh chóng khôi phục. Tu vi của nàng nhanh chóng tăng trưởng thêm một chút. Tốc độ tăng trưởng này quả thực vô cùng đáng sợ. Càng ngày nàng càng cảm khái với công pháp biến thái loại này. Công pháp này chính là nghịch thiên quả không sai, chữa thương tăng lên tu vi của người khác. Nắm giữ sáng tạo, xảo đoạt thiên công.

Sau khi chữa trị xong cho Tiêu Sơn, nàng khoanh chân lại bắt đầu điều tức. Chân nguyên lực của nàng đã hao hết muốn điều tức thoáng một phen. Sau hơn nửa ngày nàng mới mở ra đôi mắt. Đôi mắt của Tiểu Y Tiên hấp háy, nàng tiến về phía nữ nhân mặc quần áo trắng ở phía trước. Bàn tay của nàng động tới nữ nhân kia thì hai tròng mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, nữ nhân này kinh ngạc nhìn về phía trước.

Tiểu Y Tiên thấy vậy bình thản đạm mạc lên tiếng nói: “Ngươi đã tỉnh!”

Nữ nhân nhìn quanh thấy được một thiếu niên tuấn mỹ có mái tóc bạch kim, nàng cùng với hắn cùng với một thiếu nữ xinh đẹp ở trong một sơn cốc. Phía trước có một căn nhà tranh hơn nữa còn có một con Lam Ưng khá lớn. Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên nàng có cảm giác quen quen.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía thiếu niên đang mê man lên tiếng hỏi: “Ngươi quen biết phu quân của ta sao!?”

“Ách…” Nữ nhân xinh đẹp mà thần bí lắc lắc đầu nói: “Không có quen biết! Không biết hắn ra sao!?”

Tiểu Y Tiên bình đạm trả lời, nhưng trong con mắt của nàng nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp mang theo đề phòng. Nữ nhân thần bí này rõ ràng thấy được ánh mắt địch ý của thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi này. Tiểu Y Tiên bình đám nói: “Hắn vì cứu cô bị thương khá nặng!”

Nữ nhân thần bí nghe thấy vậy, khuôn mặt tỏ ra ách náy, nàng hỏi: “Vậy hắn bây giờ?”

Tiểu Y Tiên cười đáp nói: “Yên tâm, hắn không có việc gì! Chỉ sau một ngày sẽ tỉnh lại!” Tiểu Y Tiên tiến sát về phía nữ nhân thần bí nói: “Đúng rồi cô mau cởi bỏ y phục ta muốn vì cô mà chữa thương!”

Nữ nhân thần bí nghe thấy vậy tò mò hỏi: “Cô là y sư!?” Thiếu nữ nhàn nhạt gật đầu với nàng. Nữ nhân thân bí mà xinh đẹp chuẩn bị tự mình động thủ thì lại phát hiện toàn thân bị lâm vào trạng thái cứng đờ. Thân thể hơi giãy dụa, nữ nhân thần bí chậm rãi nhắm mắt, một lát sau mở ra, cắn răng thấp giọng nói: “Gia hoả đáng chết, cư nhiên lại có phong ấn thuật.” Cố gắng một lần nữa, nữ nhân thần bí đành bất đắc dĩ đình chỉ giãy dụa vô vị, quay đầu đi.

Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu thở dài nói: “Vẫn là ta đến đi!” Nữ tử thần bí nghe thấy vậy gật đầu nhưng nàng len lén nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiểu Y Tiên cười cười lắc lắc đầu nói: “Yên tâm không có nửa ngày hắn không có tỉnh dậy được đâu!?”

Nữ nhân thần bí thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu. Dù sao hai bên đều là nữ nhân cũng không có ngại gì. Tiểu Y Tiên tiến tới giúp nàng nhẹ nhàng xé mở một đoạn y phục trên bộ ngực nữ nhân. Kéo đám y phục trắng thuần ra, chỉ thấy này phía dưới lại còn có một kiện nội giáp màu lam nhạt, trên nội giáp lưu quang lưu chuyển như sóng gợn, hiển nhiên không phải là vật bình thường. Trên bề mặt giáp có năm đạo trảo ấn khá sâu, máu tươi từ trong trảo ấn nhè nhẹ chảy ra.

Tiểu Y Tiên bình tĩnh nói: “Ta cần cởi áo giáp của cô như vậy mới có thể chữa thương được!”

Nữ nhân thần bí nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cô vẫn là giúp ta cởi đi!”

Thiếu nữ mỉm cười một cách hòa ái. Nàng nhẹ nhàng cởi từng bộ phận nội giáp ra. Chậm rãi tháo mở y phục đến chỗ cái eo nhỏ nhắn của nữ tử, lúc này mới mơ hồ chạm đến khuy kim loại của nội giáp, nhẹ nhàng đem tháo ra. Cởi đến cái khuy cuối cùng, Tiêu Y Tiên đem bộ nội giáp nhanh chóng đặt sang một bên. Tiểu Y Tiên có chút ngơ ngẩn nhìn thân thể của nàng.

Một làn da trắng mềm mại đàn hồi, eo thon nhỏ mịn màng, trức ngực một đôi hung khí cao ngất so với nàng to hơn nhiều. Ở giữa bộ ngực là khe rãnh sâu hun hút như muốn hấp diêm bất cứ ánh mắt của nam nhân này. Thấy được ánh mắt tò mò của Tiểu Y Tiên, mặc dù là nữ, da thịt trắng như tuyết của nữ cường giả thần bí này từ từ nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy rất nhỏ.

Tiểu Y Tiên thầm mắng trong lòng: “Thảo nào tên hỗn đản kia liều mình như vậy hóa ra là bị sắc dụ. Hừ, hừ…” thiếu nữ liếc nhìn về phía thiếu niên đằng nằm im ắng tại trên đất.

Tiểu Y Tiên nhìn về phía nữ nhân thần bí nói: “Ta muốn trị thương!” Trong giọng nói của thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi này nặng mùi thuốc súng. Nữ nhân thần bí thấy được Tiểu Y Tiên nói như vậy có vài phần kinh ngạc bởi vì trong tay của nàng không có bất cứ lọ thuốc nào cùng với bông gạc. Vậy thì thiếu nữ như thế nào mà chữa thương đây.

Nhưng để cho nữ nhân thần bí một trận hít thở kinh hãi đó chính là hành động của thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi này. Đây là lần đầu tiên mà nàng cảm nhận được chuyện thần kỳ đến như vậy. Thiếu nữ dùng bàn tay đặt trên miệng vết thương, sau đó một đoàn sương mù rơi vào vết thương của nàng. Nữ nhân thần bí cảm giác được cả người có một nguồn năng lượng vô hình chảy qua sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm. Cả người nàng giống như ngâm trong một suối nước nóng.

Con mắt của nữ tử thần bí mở to khi nhìn thấy được vết thương của nàng bằng mắt thường đang từ từ khép lại. Vết thương nặng của nàng muốn điều tức thoáng một chút thì không có năm bữa nửa tháng là không thể nào. Nhưng hiện nay thế nào? Thiếu nữ này chỉ đặt tay trên miệng vết thương của nàng, sau đó từ tay của thiếu nữ phun ra lớp khí nhàn nhạt như mưa xuân phủ lên vết thương thì vết thương của nàng nhanh chóng liền lại với tốc độ kinh khủng.

Đến khi vết thương hoàn toàn lành lại thì nữ nhân thần bí hoàn toàn kinh hãi. Nàng nhưng không ngờ được rằng một màn chữa thương thần kỳ lại nhanh chóng như vậy. Nếu như không phải trên đó vẫn lưu trữ trên làn da của nàng một chút dấu vết thì nàng đã không nhận ra. Trên vết thương rõ ràng làn da của nàng đã khôi phục hoàn toàn hơn nữa ở đó còn trở nên trắng hơn và hồng hào hơn so với làn da của nàng một chút. Tinh mắt nhìn kỹ một chút mới có thể nhận ra.

Tiểu Y Tiên vỗ vỗ tay lên tiếng nói: “Xong rồi!”

Nữ nhân thần bí từ sự kinh ngạc giật mình tỉnh lại, nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại...: “Cảm ơn!”

Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn ta! Là phu quân của ta cứu cô trở về nếu như cô muốn cảm ơn hắn vậy chờ hắn trở lại còn nữa…” Thiếu nữ nhìn về phía nữ nhân thần bí nói: “Trong người cô có một loại năng lượng cực lớn ngăn chặn đấu khí của cô vận chuyển ta hiện giờ không có cách nào cởi bỏ thật sự xin lỗi!?”

Nữ nhân thần bí mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Không sao!? Ta có thể tự mình phá bỏ nó!”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy mỉm cười một cách hòa ái. Nàng tiến về phía Tiêu Sơn nhanh chóng bế hắn lên. Dù sao thân nàng vốn là trúc cơ sơ kỳ nếu như vậy mà không bế được một nam nhân thì là một chuyện hoàn toàn kỳ lạ. Thiếu nữ đưa tay lên bế Tiêu Sơn giống như bế kiểu công chúa đưa vào trong căn nhà tranh. Nếu như Tiêu Sơn hắn tỉnh dậy không biết có xấu hổ mà chết hay không?

Tiểu Y Tiên rõ ràng không vui khi có một nữ nhân xinh đẹp như vậy được Tiêu Sơn cứu về. Thiếu nữ đặt hắn xuống giường mắng một tiếng: “Tiểu hỗn đản, khốn kiếp!” Nhưng nàng cũng không làm gì nhiều dư thừa nhanh chóng lấy một chiếc khăn sạch sau đó đi ra ngoài kiếm chút nước lại vì hắn mà lau người. Nhìn thân thể của thiếu niên bị thương nặng nề như vậy nàng vừa đau xót lại vừa tức giận. Thiếu nữ vừa lau người vừa thầm mắng nhỏ: “Đáng kiếp!”

Nếu như Tiêu Sơn nghe được điều này hắn sẽ hô lên: “Oan ức quá, ta chỉ muốn làm người tốt một chút thôi mà!”

Do nữ nhân thần bí toàn bộ y phục đã hỏng mất Tiểu Y Tiên đành mang y phục cho nàng mặc. Do vóc dáng của hai người sai biệt một chút nên người của nữ nhân thần bí kia mặc khá là trật. Nàng mặc một thân quần áo của Tiểu Y Tiên hơn nữa còn mặc một cái váy dài nhưng vẫn để lộ ra một đoạn từ bàn chân đến cổ chân. Đặc biệt là chiếc áo, do đôi hung khí quá lớn khiến cho bộ ngực của nàng bắt đầu căng lên khá to lớn. May mắn là Tiểu Y Tiên lấy ra một loại áo lót đặc biệt nàng chưa mặc bao giờ hơn nữa còn dùng một loại dây buộc giúp nàng mặc vào. Quả thực loại áo này nàng chưa mặc bao giờ nhưng nghe nói là sản phẩm của Đặc Thước Nhĩ gia tộc bán ra. Chỉ là nàng mặc nó có chút xấu hổ nên chưa bao giờ dám thử. Lần này không ngờ thiếu nữ lại đưa cho nàng. Nữ nhân thần bí bất chi bất giác đánh nhận mệnh.

Sau khi thay một thân quần áo màu trắng của Tiểu Y Tiên mặc dù có chút trật trội nhưng không thể không nói nữ nhân thần bí này khá là xinh đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, làn da trắng hồng hào, ngũ ngoan tinh mỹ phát ra một cỗ khí chất cao quý, eo thon nhỏ hiện lên những đường cong mê người trước ngực một đôi hung khí cao ngất. Nàng tỏa ra khí chất vừa cao quý vừa thánh thiện.

Trời đã trở vè tối, một nữ nhân ngồi ở bàn ăn bằng đá, mái tóc nàng búi lên nhìn về phía thiếu nữ đang bận rộn nấu ăn. Nữ nhân thần bí đột nhiên lên tiếng hỏi: “Muội muội, có hai người ở cùng với nhau trong sơn cốc này hay sao!?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu, bàn tay ngọc của nàng cầm vài cây nấm để vào trong nồi canh. Nàng bất chi bất giác đáp lại: “Trước kia chỉ có một mình ta thi thoảng đến nơi này! Sau đó hắn đến cùng với ta…”

Sau một hồi thời gian hai người nói chuyện với nhau tình cảm của hai người trở nên khá hơn một chút. Nữ nhân thần bí tò mò hỏi: “Muội muội, ta còn chưa biết tên của muội muội, không biết tên của muội là gì!?”

Tiểu Y Tiên thấy vậy hơi ngẩn ra sau đó bình thản mỉm cười nói: “Tên của ta là Tiêu Tiên Nhi…” Nàng dùng cái họ của Tiêu Sơn, dùng tên của nàng mà hắn hay gọi làm tên gọi. Thiếu nữ quay đầu về phía nữ nhân thần bí, nàng khom gối, trong tay cầm một cái thìa lớn hỏi: “Được rồi tỷ tỷ, ngươi tên gì!?”

“Vân Chi.” Đôi mắt đẹp hơi loé lên một chút, nữ nhân thần bí lại cười nói. Sau đó Vân Chi nhìn về phía Tiểu Y Tiên bình thản mỉm cười: “Muội muội ta có thể gọi muội một tiếng Tiên Nhi hay không!?”

Tiểu Y Tiên đáp lại bình thản nói: “Không sao!”

Vân Chi nhấp nháy đôi mắt đẹp, nàng nhìn về phía căn nhà tranh kia tò mò hỏi: “Tiên Nhi muội muội, ta còn chưa biết tên phu quân của muội đây!?”

“Tên của hắn sao!?” Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy hơi ngẩn ra. Dù sao đối với một người xa lạ đưa ra tên thật của mình không phải là ý hay. Bởi vì người ta có thể dựa theo tên thật của mình dò ra được thực hư về thân phận của mình cho dù tên mình có nhiều người trùng đi nữa. Tiểu Y Tiên đáp lại: “Hắn ư? Hắn tên là Onii-chan!”

“Onii-chan!?” Nữ tử Vân Chi thầm hỏi. Miệng của nàng lẩm bẩm đầu hơi cúi xuống sau đó lên tiếng nói: “Cái tên này thực sự khó nghe!”

Tiểu Y Tiên lúc này mới nấu xong món ăn sau đó nàng để thức ăn nên bàn đá. Sau khi các món ăn được đưa lên hết. Tiểu Y Tiên mới lấy ra một cái bát sau đó múc lên một bát canh súp cho Vân Chi. Cầm lấy bát canh súp, đôi môi đỏ mọng của Vân Chi khẽ nhúc nhích, tư thái chậm rãi ưu nhã. Đột nhiên Vân Chi tò mò hỏi: “Tiên Nhi, muội là một y sư!?”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên mỉm cười không có phản bác: “Ân, đúng vậy, ta là một y sư!” Dù sao thân phận của nàng hiển nhiên là một y sư còn kèm theo một luyện dược sư. Nếu như nữ nhân thần bí này đã nhận định nàng là một y sư vậy nàng cũng đồng ý dù sao thủ thuật thần kỳ kia của nàng cũng thực sự quá thần kỳ đi.

“Nga.” Khẽ gật gật đầu, sau đó Vân Chi rơi vào trầm ngâm tiếp tục dò hỏi: “Tiên Nhi muội muội, ta thấy y thuật của muội thật là thần kỳ. Ta có chút tò mò không biết vị y sư nào có thể dạy ra muội muội một người như vậy!?” Nghe thấy vậy hai mắt của Tiểu Y Tiên khe khẽ nhíu lại, khuôn mặt tỏ ra không vui. Vân Chi nghe thấy vậy đáp: “nếu như muội muội không thấy tiện có thể không trả lời!?”

Tiểu Y Tiên hòa ái mỉm cười sau đó đáp: “Đây chẳng qua là bí thuật của gia tộc cũng không có gì ghê gớm!”

Nghe thấy vậy Vân Chi không cho là đúng, rõ ràng có thể làm cho vết thương nhanh chóng liền lại trong nháy mắt, Ngay cả một luyện dược sư thiên tài luyện ra đan dược cũng không thể nào làm được như thế chứ đừng nói làm trong nháy mắt như Tiểu Y Tiên. Cho dù làm được thì sao như vậy trong cơ thể sẽ dư một lượng độc đan nhỏ, trong khi Vân Chi được Tiểu Y Tiên cứu giúp nàng không những không làm cho cơ thể của nàng xuất hiện độc đam mà giống như được tẩy rửa một lần tạp chất khiến cho cơ thể của nàng trở nên thoải mái hơn.

Y sư, cũng là một loại có thể coi như luyện dược sư, bất quá địa vị so với luyện dược sư kém hơn rất nhiều, dù sao bọn họ cũng không thể chính thức luyện ra đan dược mà chỉ có thể sử dụng một ít hỏa diễm bình đem dược liệu phối chế cùng một chỗ tạo ra hiểu quả trị liệu cho người, bất quá này so với đan dược của luyện dược sư lại kém hơn rất nhiều, cho nên mỗi một y sư đều mang giấc mộng trở thành một luyện dược sư, bất quá rất nhiều người cuối cùng cả đời cũng khó có thể bước vào cánh cửa kia, duyên cớ chủ yếu chính là bởi vì thiên phú bản thân cộng thêm không có người dẫn dắt.

Nghĩ đến về y sư thì Vân Chi khẽ liếm vết mỡ trên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười nói: “Ta có bằng hữu là một vị luyện dược sư đang ở Gia Mã đế quốc chờ ta hoàn thành sự tình nơi này, nếu muội nguyện ý, ta có thể giới thiệu muội cho hắn.” Hiển nhiên Vân Chi đã nhìn trúng khả năng đặc biệt của nàng muốn lôi kéo nàng về với thế lực của nàng.

Nghe vậy, Tiêu Y Tiên sửng sốt, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương mà lắc đầu: “Đa tạ, bất quá ta nghĩ hay là quên đi, ta đã có sư phụ.”

Nghe thấy Tiêu Y Tiên không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng hiện lên nét kinh ngạc. Sự giới thiệu của mình, không ngờ lại bị người trong cuộc cự tuyệt? Đây chính là nhiều năm như vậy mới gặp lần đầu. Lúc này, Vân Chi cơ hồ có chút xúc động muốn hỏi một câu: Ngươi biết ta muốn giới thiệu ngươi cho ai chứ?

Song xúc động cũng chỉ thoáng loé qua trong lòng. Bằng vào định lực cùng thân phận của Vân Chi, tự nhiên sẽ không đương tràng hỏi những lời như thế mà chỉ là mang theo một chút ý vị không hiểu chậm rãi gật gật đầu. Vân Chi vẫn còn chưa có ý định từ bỏ sau đó nói tiếp: “Vị sư phụ của muội có phải hay không chỉ dạy cho muội y thuật!?”

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên nhíu mày sau đó gật đầu nói: “Ân!”

Vân Chi nghe thấy thế mỉm cười nói: “nếu như vậy muội sao không bái vị luyện dược sư mà ta giới thiệu cho muội như vậy chẳng phải muội có thể trở thành một vị luyện dược sư hay sao? Tính ra như vậy muội cũng không phải là phản bội sư môn!” Mặc dù không nhìn rõ được chân thật tu vi của Tiểu Y Tiên, nhưng Vân Chi vẫn biết được Tiểu Y Tiên là có tu vi đấy, có lẽ Tiểu Y Tiên dùng một loại công pháp giúp che đấy khí tức nào đó.

Tiểu Y Tiên hòa ái mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ, ta tạm thời vẫn chưa có ý định này! Nếu như ta có ý định này nhất định sẽ tìm đến tỷ tỷ!”

Nghe thấy vậy Vân Chi nhẹ nhàng gật đầu bất chợt trong tay của Vân Chi xuất hiện thêm một cái lệnh bài màu bạch ngọc. Trên đó có khắc hình đám mây cùng với một thanh kiếm đưa cho thiếu nữ nói: “Muội muội, nếu như muội muốn bái một vị luyện dược sư làm thầy hãy cầm lấy tín vật này đến dưới chân núi Vân Lam tông tìm ta!”

Nghe được những lời này Tiểu Y Tiên có chút nghi hoặc nhưng vẫn cầm lấy cái lệnh bài này nhanh chóng thu vào tay áo mỉm cười hòa ái nói: “Cảm ơn tỷ tỷ!”

Két!

Cánh cửa từ từ mở ra. Một thiếu niên với cái ngực trần trắng nõn hiển thị đầy cơ bắp rắn chắc bước ra ngoài. Hắn thấy được bên cạnh đống lửa, trên cái bàn đá kia đặt một đám thức ăn. Hai vị mỹ nữ đang ngồi ăn với nhau. Bởi vì hắn bước ra mà toàn bộ mọi người đều nhìn về phía hắn. Nữ nhân thần bí nhìn về phía thiếu niên tuấn mỹ có chút ngây ngẩn. Thiếu niên tuấn mỹ nhẹ nhàng vuốt tóc ngược lên mỉm cười nhìn về phía hai người nói: “Tiên nhi! Ha…” Hắn quay về phía nữ nhân thần bí tò mò hỏi: “Cô…”

Tiểu Y Tiên thấy vậy ngây ngẩn người: “Phu quân!” Nàng vội vàng chạy đến nhẹ nhàng ôm lấy hắn thật chặt.

Đôi môi của nữ nhân thần bí chớp chớp động, nàng mỉm cười một nụ cười phong hoa tuyết nguyệt đối với Tiêu Sơn làm cho Tiêu Sơn thoáng thất thần. Nữ nhân lên tiếng nói: “Cảm ơn ngươi Onii-chan, tên của ta là Vân Chi. Cảm ơn ngươi đã cứu ta…”

Thấy nàng gọi hắn là Onii-chan hắn sớm mở to con mắt nhìn về phía nữ nhân thần bí mà xinh đẹp này. Con mắt của hắn sớm muốn nòi ra ngoài. Tiểu Y Tiên hứ nhẹ một tiếng sau đó bên eo của hắn vặn vẹo 360 độ. Nàng biết ngay mà, nàng muốn thử xem khi hắn được nữ nhân kia gọi bằng cái tên Onii-chan xem có cảm giác gì. Thấy được con mắt của hắn sớm muốn nòi ra ngoài. Rõ ràng con mắt dâm tà kia giống như muốn lột toàn bộ y phục của người ta vậy.

Tiêu Sơn bị nàng vặn vẹo eo 360 độ thì khuôn mặt hơi tỏ ra méo mó. Hắn mỉm cười nói: “Tên ta không phải là Onii-chan chẳng qua cái tên này là tên thân mật giữa thê tử của ta nàng mới gọi như vậy mà thôi!?”

Nghe thấy vậy nữ nhân thần bí mà xinh đẹp hai má ửng đỏ. Thì ra cái tên thân mật Onii-chan chính là Tiểu Y Tiên dùng để gọi tên hắn, chính là một cái tên yêu thương mà hai người dành cho nhau. Hiển nhiên khi nàng gọi hắn bằng cái tên như vậy thì chẳng khác nào… Hai má của nữ nhân thần bí kia hơi ửng đỏ. Nàng nói: “Vậy tên của ngươi là gì!?”

Thiếu niên thấy vậy ho khan lên tiếng nói: “Tên của ta có một chữ quân. Còn họ sao, họ ta là phu!”

Nghe thấy vậy nữ nhân thần bí khe khẽ lẩm bẩm nói: “Phu quân!?” Sau đó nàng giật mình nhìn về phía thiếu niên. Nàng rõ ràng thiếu niên này đang ăn đậu hủ chiếm tiện nghi của nàng.

Đột nhiên Tiêu Sơn cảm giác được eo mình đau nhói giống như có cái gì đó đang mạnh mẽ đâm thọt. Hắn xoay đầu lại thì thấy bộ mặt giận dữ của Tiểu Y Tiên đang nhìn hắn. Mắt của nàng đang bốc lửa, mùi phun phì phì ra khói. Rõ ràng nàng đang cực độ tức giận. Tiêu Sơn ho khan nói: “Đùa thôi, tên của ta là Dược Sơn…”

Thiếu niên thở dài cố gắng đánh trống lảng, hắn mỉm cười chép miệng nói: “Tiên Nhi, hôm nay mấy món này thật ngon a!”

“Hứ” Tiểu Y Tiên giận dỗi, sau đó tiến về phía trước ngồi xuống bàn sau đó kéo lấy bát canh mà hắn đang ăn. Nàng bình thản mỉm cười với Tiêu Sơn nói: “A, a,… Phu quân ta cứ tưởng ngươi ngày mai mới tỉnh dậy nên ta quên mất không nấu phần ngươi rồi!” Ánh mắt của nàng như muốn giết người nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn đầu to như cái đầu, cái trán đầy hắc tuyến. Dù sao hắn chỉ có trêu trọc một chút không ngờ lại dẫm phải cái tình cảnh này. Cái này thực sự quá đáng, quá đáng quá rồi. Nữ tử thần bí tên là Vân Chi thấy vậy đẩy ra bát canh nói: “Ta ăn no rồi, ta cũng không muốn ăn tiếp!”

Đột nhiên hai người hô lên: “Không cần!” Thiếu nữ cùng với thiếu niên hai người kỳ dị nhìn nhau. Thiếu niên đứng dậy nhún nhún vai cười nói: “Được rồi, hai người ăn trước đi! Nửa tiếng sau ta sẽ trở lại…” Nói xong hắn tiến về phía con suối nhỏ trong sơn cốc.

Vân Chi nhìn về phía cảnh này có chút kỳ quặc. Nàng rõ ràng thấy được hắn vừa rồi cố ý trêu trọc nàng nhưng ngại bởi vì có mặt thiếu nữ ở đây mà không có tiếp tục thôi. Tiểu Y Tiên thừa biết hắn sẽ đi làm gì thầm mắng: “Tên hỗn đản đáng chết!” Thiếu nữ đột nhiên hướng về phía Vân Chi nói: “Vân Chi tỷ tỷ chúng ta ngừng ăn ở đây đi!?”

Nghe thấy vậy Vân Chi ngẩn người không hiểu nói: “Tại sao!?”

Tiểu Y Tiên cười híp mắt nói: “Lát nữa sẽ có người mang thức ăn ngon đến đây!?”

Vân Chi nhấm nháp bát canh súp của Tiểu Y Tiên hỏi: “Ngon hơn muội làm sao!?”

Tiểu Y Tiên nghe thấy vậy thở dài phụng phịu nói: “Ngon hơn của ta nhiều!” Cứ nghĩ đến tên phu quân kia cái gì cũng biết, cái gì cũng tốt. Mặc dù hắn có chút hoang dâm nhưng nàng vẫn chịu được nhưng cái tính chăng hoa của hắn quả thực nàng không chịu được. Thiếu nữ nhìn về phía nữ nhân thần bí mà xinh đẹp này quả thực làm cho nàng nghi kỵ.

Nữ tử thần bí nghe thấy thế hơn nữa thấy được ánh mắt khó chịu của thiếu nữ làm cho nàng có chút bối rồi cùng ngượng ngùng.

Tiểu Y Tiên thầm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không để cho tiểu gia hỏa kia muốn làm gì thì làm. Dù hắn có rất mạnh mẽ đi nữa. Có lẽ mỗi ngày miệng, bộ ngực, nơi tư mật cùng với hoa của của nàng sẽ bị sưng đỏ vì hắn chơi quá độ, quá mạnh mẽ nhưng nàng vẫn tuyệt đối không muốn… không muốn hắn sẽ kiếm thêm cho nàng một hảo tỷ tỷ hay một hảo muội muội nào đó. Dù sao ở nhà đã có một vị tỷ tỷ chưa biết mặt rồi nàng không muốn sẽ có thêm một vị tỷ tỷ nào nữa.

Đúng như lời Tiểu Y Tiên nói ra, ngay sau đó một thiếu niên mặc một thân áo bào lam, mái tóc của hắn phất phơ trong gió, tinh thần sáng lạn trở lại với một cái khay khá lớn. Trong khay đó chính là một bát canh rắn khá lớn cùng với nhiều thứ khác. Mùi hương dược liệu dâng lên nhẹ nhẹ cùng với mùi hương của canh rắn thơm phức.

Tiểu Y Tiên vội vàng dọn dẹp sạch bàn đá. Tiêu Sơn nhanh chóng đặt mấy món đó lên, Tiểu Y Tiên mỉm cười phất phất tay. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía nàng, trong con mắt của hắn tràn ngập tình yêu, hắn lắc lắc đầu nói: “Tiểu ny tử này!”

Mọi món ăn đã dọn đầy lên bàn, Tiêu Sơn vỗ vỗ tay nói: “Mọi người ăn đi!” Nói xong hắn nhanh chóng cầm đũa gắp cho Tiểu Y Tiên một miếng thịt. Nữ tử Vân Chi nhìn được mấy món thịt rắn đang nấu với một đống thảo dược thì nàng có chút tò mò. Nàng chưa thấy kiểu này bao giờ thực sự các loại dược liệu vô cùng cuồng bạo nếu như không có luyện dược sư làm co dược tính ôn hòa ăn vào ngay lập tức sẽ bị năng lượng cuồng bạo đánh tan nát.

Vân Chi nhíu mày khi nhìn thấy hai người ăn một cách ngon lành hơn nữa còn bắt đầu hướng về phía nàng dục lên tiếng. Vân Chi lúc này không nhịn được gắp lấy một miếng thịt rắn bỏ vào miệng. Đó là cảm giác ngon ngọt nhưng không béo. Một mùi hương thơm kỳ dị của dược thảo lan tràn khắp toàn thân. Vân Chi cảm giác nước miếng của mình tuôn ra không ngừng, nàng nhanh chóng gắp thêm một miếng khác.

Nhìn bộ dạng ăn của Vân Chi từ nho nhã biến thành vội vã Tiêu Sơn cười khổ lắc đầu trong lòng. Vân Chi cầm lấy mấy cây dược thảo ăn vào làm cho nàng kinh ngạc rõ ràng khi nó vào bụng khiến cho dược lực phát tán ra toàn thân. Toàn thân nàng cảm giác vô cùng thư thái, dược lực ôn hòa vô cùng. Con mắt của nữ nhân Vân Chi nhìn chăm chú về phía Tiêu Sơn hỏi: “Mấy món này là ngươi nấu!?”

Tiêu Sơn đang đưa đũa cầm lấy một miếng thịt tò mò hỏi: “Đúng vậy! Cô làm sao vậy!?”

Nữ nhân thần bí nghe thấy vậy kinh hãi hỏi: “Ngươi làm sao mà làm được!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày, đôi lông mày hấp háy lên xuống, hắn nghĩ đến có lẽ hắn dùng thuốc nấu với thức ăn. Hắn quên mất một điều hôm nay là có người lạ ở đây. Bất quá hắn hàm hồ qua loa nói: “Độc môn bí truyền!” Lần này hắn thực sự hành động ngu xuẩn trước người lạ lại thể hiển ra năng lực của một dược thiện sư. Nếu không cẩn thận hắn có lẽ sẽ tạo ra họa sát thân. Dù sao thất phu vô tội hoài bích có tội (người thì vô tội nhưng người mang ngọc lại có tội).

Vân Chi thấy vậy cũng không tiếp tục hỏi. Bất chợt nàng thấy được ánh mắt chứa đấy sát khí của Tiểu Y Tiên nhìn về phía mình lóe lên trong phút chốc. Thấy vậy Vân Chi hơi nhíu mày lại nhưng không có tiếp tục nói, nàng bắt đầu cặm cụi vào ăn.

Tiêu Sơn lên tiếng hỏi: “Đúng rồi cô làm sao mà bị thương còn bị thương nặng như vậy!? Rõ ràng do một loại ma thú họ mèo tấn công. Dựa vào vết thương của cô con ma thú tấn công cô không nhỏ đi…”

Nghe thấy vậy Vân Chi giật mình nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn phẩy phẩy tay nói: “Nếu như cô không muốn nói thì thôi!”

Vân Chi thở dài đặt đũa xuống sau đó bình thản nói: “Không có gì!? Nếu như hai người muốn nghe mà nói…” Nói đến đây Vân Chi nói ra đợt này mạo hiểm chiến đấu với tử tinh dực sư vương muốn lấy tử linh tinh. Dù sao nàng được hai người cứu mạng, rõ ràng hai người này cũng không phải xấu nàng cũng nói rõ ràng lý do nàng đến đây hy vọng có thể nhận được giúp đỡ của họ.

Tiêu Sơn nghe thấy vậy nói: “Thì ra cô là một cường giả đấu hoàng bị trúng phong ấn của tử tinh dực sư vương…” Tiêu Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đúng rồi có phải cô dùng kiếm đúng không!?”

Nghe thấy vậy nữ nhân thần bí Vân Chi gật đầu, nàng cũng không phản đối có lẽ nàng nghĩ hắn nhìn thấy mình cầm trong tay cây kiếm lúc hắn cứu mình ra. Dù rằng cây kiếm lúc này đã mất. Nhưng câu tiếp theo của hắn lại làm cho nàng có chút giật mình, hắn hỏi: “Thuộc tính đấu khí của cô là phong hệ!”

Nghe thấy vậy Vân Chi hỏi: “Làm sao ngươi biết!”

Tiêu Sơn trầm ngâm sau đó lẩm bẩm nói: “Cô nói cô tên là Vân Chi phải không!?” Nghe thấy thế Tiểu Y Tiên nhíu mày tại sao hôm nay phu quân mình lại nói nhiều như vậy. Thấy được nữ tử kia gật đầu xác nhận. Tiêu Sơn thở dài nói: “Tôi nghĩ tên thật của cô là Vận Vận thì đúng hơn. Vân Vận tông chủ của Vân Lam tông mới chính xác!”

Nghe thấy vậy nữ tử gọi là Vân Chi kia hoàn toàn kinh ngạc nói: “ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết ta là Vân Vận!” Thiếu nữ ngẩy ngẩn người. Ngay cả Tiểu Y Tiên cũng rơi vào kinh ngạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất