Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 217: Vân Lam tông truy tìm thủ phạm

Hai người một nam một nữ ngồi trên bồ đoàn trong một căn phòng đá. Thiếu nữ mặc y phục màu trắng thánh khiết, bàn tay nàng đưa ra, phía trước nàng là một chiếc cổ đỉnh với hình thức kỳ lạ. Khi bàn tay thiếu nữ di chuyển, trong chiếc đỉnh ngọn lửa màu bạch sâm cũng di chuyển theo động tác của nàng. Ở trong dược đỉnh hình thành ba viên đan dược to bằng ngón tay cái, chúng bốc ra mùi hương thơm nhè nhẹ đồng thời màu của nó có màu đỏ giống như máu.

Bên cạnh nàng là một thanh niên mặc y phục màu xanh lam, phía trước hắn là một quả trứng lửa. Phía bên trong quả trứng bao gồm bốn viên đan dược màu máu đang bốc ra mùi hương ngào ngạt. Hai ngón tay thanh niên kẹp lại, hắn gẩy lên một cái. Bốn viên đan dược toàn bộ bay khỏi quả trứng lửa rơi về phía bên trong bình ngọc mà thanh niên đã đựng sẵn.

Hiện giờ, miệng lồ chiếc dược đỉnh cổ kính của thiếu nữ cũng mở ra, nó phun ra ba viên đan dược. Bàn tay trắng nõn mềm mại của thiếu nữ đưa ra, trong tay nàng là một chiếc bình ngọc. Ba viên đan dược rơi thẳng vào chiếc bình ngọc của nàng.

Bàn tay thanh niên phẩy phẩy vài cái, quả trứng của hắn ngay lập tức dần dần tiêu tan trong không khí. Ánh mắt hắn quay về phía thiếu nữ bên cạnh phát hiện được nàng cũng đã kết thúc việc luyện dược của mình. Ngón tay chỏ đưa lên sống mũi của mình gãi gãi nhẹ nhàng, hắn mỉm cười nói: “Tiên Nhi, tốc độ luyện đan của nàng ngày một nhanh hơn. Không sớm thì muộn cũng có ngày vượt qua ta!”

Tiểu Y Tiên hai tay thu lại, thiếu nữ nhẹ nhàng lắc đầu sau đó thở ra một hơi: “Phu quân, không biết bao giờ thiếp mới bắt kịp chàng đây. Cấp bậc linh hôn thiếp bây giờ mới tiến vào được luyện dược sư tứ phẩm mà thôi!” Ánh mắt quét qua thanh niên, nàng cảm thán nói: “Hiện giờ thiếp xem cường độ linh hồn chàng hẳn phải đến luyện dược sư lục phẩm!” Nói đến đây Tiểu Y Tiên có chút hờn dỗi.

Tiêu Sơn lắc đầu, hắn cười khổ nói: “Vậy mà nàng cũng lấy ra so sánh được a! Ta tu luyện đến bốn, năm năm trời nhưng nàng thì sao mới tu luyện có một năm đã đạt đến cấp bậc luyện dược sư tứ phẩm. Tiểu ny tử, nàng không biết điều này chọc tức người khác lắm sao? Nếu như có luyện dược sư nào biết được nàng trong vòng một năm từ không có cấp bậc luyện dược sư trở thành tứ phẩm luyện dược sư, họ còn không tức chết mới là lạ…”

Bĩu môi nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên khinh bỉ nói: “Không phải ngay từ đầu chàng đã luyện chế ra được nhị phẩm đan dược hay sao?” Nói xong, đôi chân thon dài của nàng rời khỏi bồ đoàn, nàng đứng dậy đi về phía chiếc dược đỉnh cổ kính. Bàn tay thon thả mềm mại của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng chạm vào chiếc dược đỉnh đem chiếc dược đỉnh thu vào trong không gian.

Đầu Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc, hắn cười khổ ngẫm nghĩ trong lòng: “Tiểu ny tử này, nói như vậy mà nàng cũng có thể nói được. Bản thân ta vốn do hai linh hồn dung hợp thế nên mới mạnh như vậy. Nàng không thể đem việc này ra so sánh a…” Đôi chân hắn rời khỏi bồ đoàn, hắn tiến về phía Tiểu Y Tiên, từ đằng sau nàng, đôi tay vươn ra đem thiêu nữ ôm vào trong ngực.

Tiểu Y Tiên cảm giác được bàn tay quen thuộc ôm nàng vào trong lòng. Thiếu nữ thỏa mãn tựa vào ngực hắn, chiếc mũi xinh xắn của nàng tham lam hít lấy hơi thở nam tử đang phả ra. Tuy nhiên nàng cũng chỉ có chút khó chịu bởi vì lần nào hắn ôm cũng đều bị cái vật cứng to lớn kia chọc vào mông làm cho nàng rất khó chịu.

Bàn tay thanh niên nhẹ nhàng mơn trớn thân thể Tiểu Y Tiên, thân mình Tiểu Y Tiên hơi run lên nhè nhẹ. Tuy nhiên nàng cũng biết không phải lúc nào hắn cũng muốn ân ái với nàng, hiện giờ chẳng qua chỉ là một chút mơn trớn âu yếm giữa phu thê mà thôi. Ngón tay dài trắng của Tiêu Sơn đem chiếc cằm Tiểu Y Tiên nâng lên, đôi môi đỏ hắn áp lên đôi môi xinh đẹp đỏ hồng như cánh hoa anh đào của Tiểu Y Tiên.

Nhất thời trong chốc lát hai người dây dưa với nhau, hai má Tiểu Y Tiên trở nên hồng hào. Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đem quần xách lên chỉnh lại cây nhục bổng đang muốn ăn thịt Tiểu Y Tiên. Đôi tay lại đem Tiểu Y Tiên kéo sát vào ngực hơn, hắn nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng nói: “Ha, có lẽ chính tính cách không chịu thua ai của nàng khiến cho ta yêu nàng hơn a!” Thổi nhẹ hơi nóng vào tai Tiểu Y Tiên khiến cho lòng Tiểu Y Tiên có chút nhộn nhạo, Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Buổi chiều ta dẫn nàng đi dạo trong thành nhé!”

“A” Tiểu Y Tiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhân bất cứ ở đâu, ở dị giới còn là địa cầu thì các nàng đều yêu thích đi dạo cùng mua sắm. Mặc dù họ đi dạo đồng thời mua những thứ không dùng đến hoặc không mua được gì hì họ vẫn thích đi dạo kiểu này. Tiểu Y Tiên cảm giác được quả thực mình may mắn bởi vì thế giới này dù là cường giả vi tôn nhưng nó vẫn có thiên hướng nam tôn nữ ty nhiều hơn. Một nam nhân có thể lấy được rất nhiều thê tử hơn nữa họ chỉ theo đuổi lực lượng mà không để ý nhiều đến nữ nhân của họ. Đối với những người này thì nữ nhân chẳng qua chỉ là một công cụ tiết dục mà thôi.

Trượng phu của nàng thì khác, bất kể là tu vi tu luyện, khả năng luyện dược, vẻ bề ngoài đều cao hơn so với người khác… Mà dù không có những thứ này thì nàng vẫn yêu hắn, nàng yêu hắn chính là tấm lòng của hắn thực sự biết quan tấm đến nàng. Mặc dù nàng cùng với hắn hay gây sự nhưng chính sự gây sự này khiến cho tình cảm hai người trở nên khăng khít với nhau. Ngoài ra, hắn so với nam nhân khác cũng khác hắn. Hắn cũng theo đuổi tu vi nhưng cũng không bỏ qua nữ nhân của hắn. Mặc dù trong nhu cầu sinh lý hắn có chút bá đạo nhưng hắn cũng không phải duy nhất chỉ chú trọng đến việc đó, hắn còn biết tặng quà, dẫn nàng đi dạo trong thành, kể truyện hay cùng nàng ngắm sao… Đối với nữ nhân hiện đại ở địa cầu thì đó là một việc cực kỳ bình thường nhưng đối với nữ nhân ở hiện đại thì khó mà có được.

Ánh mắt Tiểu Y Tiên phát ra tinh quang, nàng mỉm cười nói: “Thật!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai nói: “Ta từng này tuổi rồi còn có lý do lừa nàng hay sao?” Tiểu Y Tiên bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía hắn. Nàng tuyệt đối không tin bởi vì mỗi khi nói dối là y như rằng hắn nhún nhún vai biểu hiện ra sự chột dạ của mình.

Sau bữa trưa, Tiểu Y Tiên bận bịu với việc trang điểm. Tiêu Sơn thấy vậy thì cười khổ lắc đầu. Phụ nữ a, bất cứ người nào đối với diện mạo của mình đều chăm chút vô cùng, Tiểu Y Tiên cũng không có ngoại lệ. Nàng đem hơn một canh giờ chỉ để trang điểm cho chính mình.

Tiêu Sơn vãn mặc một bộ y phục màu xanh làm để hở ngực, hai tay khoanh trước ngực tựa lưng vào tường chờ đợi. Lúc này, cánh cửa mới mở ra, thân hình một thiếu nữ bước ra ngoài. Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng hồng, hai má phúng phính, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa đào, chiếc mũi thon nhỏ, bộ ngực không lớn nhưng cao ngất. Nàng mặc một bộ y phục màu trắng với những hoa văn màu tím tinh xảo. Chiếc eo thon nhỏ được bó gọn bằng một cái thắt lưng bằng vải, đôi chân thon nhỏ tiêm tế đi một chiếc dày hoa đáng yêu. Nàng búi tóc lên kiểu thiếu phụ đã có trượng phu khiến cho khí chất của nàng ít đi một chút ngây thơ đáng yêu mà thay vào đó là sự thành thục.

Tiểu Y Tiên lắc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, lúc nào ngươi cũng ăn mặc thật quái dị a! Ngươi có thể đổi bộ khác đẹp hơn hay không!?”

Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, hắn chán nản lắc đầu nói: “Tiểu lão bà, nàng nói gì vậy? Ta ăn mặc như vậy không phải đang giúp nàng sao?”

Vẻ mặt Tiểu Y Tiên trở nên mờ mịt, nàng nhìn về phía hắn hỏi: “Giúp thiếp!?”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng vậy! Nếu như ta ăn mặc xấu xí đi cùng nàng sẽ làm cho nàng càng trở nên xinh đẹp hơn sao? Như vậy nàng không thích sao?”

Đầu Tiểu Y Tiên liên tục lắc, nàng tiến tới kéo tay Tiêu Sơn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Không được! Hôm nay thiếp muốn chàng ăn mặc thật đẹp một chút. Lúc nào, chàng cũng ăn mặc quái dị như vậy thật sự là khó coi…” Nói xong Tiểu Y Tiên trực tiếp kéo Tiêu Sơn vào trong phòng. Sau đó hai người bước ra. Tiêu Sơn mặc một bộ y phục khá là sang trọng của tầng lớp cao tầng. Hai hàng lông mày hắn nhíu mày lại, bàn tay đưa lên ngắm nhìn vải vóc mà mình đang mặc.

Tiểu Y Tiên ngắm nhìn về phía Tiêu Sơn một lúc, nàng đi vài vòng quanh hắn rồi sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, phu quân xem ra ngươi mặc y phục còn không xấu a!”

“Cái gì còn là không xấu!” Tiêu Sơn chán nản lắc đầu, ngay sau đó hắn nói: “Phải nói là rất tuấn mỹ mới được…”

“Phì…” Tiểu Y Tiên cười khanh khách sau đó nói: “Phu quân, thật chẳng có ai giống như ngươi tự khen mình cả!”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười hì hì nói: “Chẳng qua mấy tên đó không đủ tự tin thôi! Được rồi…” Bàn tay Tiêu Sơn duỗi thõng xuống, tay kia chỉ về phía tay đang thõng xuống của mình, hắn mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Hey, đi thôi nào tiểu lão bà. Chúng ta cùng đi dạo trong thành chứ hả!” Tiểu Y Tiên thấy vậy tủm tỉm cười nhìn về phía hắn. Đôi chân nhẹ nhàng bước về phía hắn, hai tay nàng ôm lấy cánh tay đang thõng xuống. Tràng cảnh giữa hai người trông cực kỳ thân mật.

Cả hai theo con đường bước ra khỏi căn nhà lớn chuyên dùng tiếp đãi khách của tổng bộ dung binh đoàn Mạc Thiết. Hai người đi ra ngoài khi gặp phải đoàn người dung binh đều được chào hỏi hết sức kính cẩn. Hai người chỉ đạm mạc đáp lại qua loa. Lúc này hai người tiến ra khỏi căn nhà lớn, cả hai phát hiện một thiếu nữ mặc y phục màu trắng đang đứng ở đó hình như đang chờ đợi họ.

Thiếu nữ có làn da trắng hồng mềm mại, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, bộ ngực phát dục khá chuẩn. Hôm nay nàng mặc một thân y phục màu trắng xen kẽ màu xanh lá cây. Tóc được buộc lại một cách gọn gàng. Thân mình của thiếu nữ có chút rụt rè hướng về phía hai người nói: “Thiếu gia, phu nhân…”

Tiêu Sơn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được rồi, Thanh Lân chúng ta cùng đi dạo nào!”

“A” Thiếu nữ Thanh Lân có chút ngạc nhiên sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vâng!”

“Ui…” Tiêu Sơn cảm giác được eo mình bị một lực đạo cực mạnh vặn vẹo theo chiều 360 độ. Ánh mắt quét về phía bên cạnh thì thấy vẻ mặt u oán của Tiểu Y Tiên nhìn về phía hắn. Con mắt nàng mang theo đầy trách móc nhìn về phía hắn.

Bất ngờ, Tiểu Y Tiên mở miệng nói: “Phu quân, chàng nói không phải cùng ta ra ngoài đi dạo sao?”

Tiêu Sơn cười khổ hỏi: “Không phải ta đang cùng ra ngoài đi dạo hay sao!?” Tiểu Y Tiên hừ lạnh một cái sau đó đánh ánh mắt về phía Thanh Lân.

Thanh Lân mặc dù tuổi nhỏ nhưng tâm lý có chút tinh tế, nàng phát hiện được có mùi không đúng vội vàng nói: “Thiếu gia, Thanh Lân đột nhiên phát hiện được mình có việc gấp cần phải hoàn thành. Xin lỗi thiếu gia, hôm nay ta không thể cùng ngài đi dạo trong thành được…” Nói xong, thiếu nữ định xoay người rời đi. Ai ngờ Tiêu Sơn lên tiếng ngăn cản.

Tiêu Sơn thở ra một hơi nói: “Không có gì đặc biệt cả! Ngươi cứ đi cùng với chúng ta coi như chúng ta cảm ơn ngươi đã giúp ta tìm được vị trí dị hỏa đi!”

“A, như vậy…” Thanh Lân chớp chớp đôi mắt màu xanh ngọc bích nhìn về phía Tiểu Y Tiên, khuôn mặt nàng có chút lo lắng.

Tiểu Y Tiên lắc đầu thở dài nói: “Ngươi đi theo phía sau chúng ta đi!”

“A” Vẻ mặt Thanh Lân trở nên ngạc nhiên ngay sau đó nàng gật đầu nói: “Vâng!”

Thanh Lân lẳng lặng theo sau hai người. Tiêu Sơn cùng với Tiểu Y Tiên đi vào trong một ngõ nhỏ. Lúc này không có người hắn đem ba người kia gọi ra. Hắn phân phối ba người này thích ứng với thế giới loài người một chút. Hắn đem một lượng lớn kim tê cho họ để họ muốn mua gì thì mua miến sao đừng có phá hoại cùng sinh sự là được.

Sau khi ba người rời đi, Tiêu Sơn tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên Nhi, thế nào nàng không mang theo Tiểu Long Nữ để cho nàng thăm thú thế giới loài người một chút!?”

Tiểu Y Tiên lắc đầu, nàng đạm mạc nói: “Tiểu Long Nữ đang đánh vào cấp bậc đấu tông thế nên thiếp không có đem cô ấy mang ra!”

Nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Được rồi, vậy chúng ta mặc kệ nàng ta đi!” Nói xong hắn kéo theo Tiểu Y Tiên cùng với Thanh Lân đi mua đồ. Không hổ là nữ nhân, đối với mọi vật đều có hứng thú vô cùng cao. Ban đầu Thanh Lân có chút ngượng ngùng trong việc mua mấy món đồ nhưng được Tiêu Sơn bắt ép phải mua thì nàng mới chọn vài món đồ.

Thành Thạch Mạc cũng khá là lớn ở đây cũng có rất nhiều đặc sản. Mà những đặc sản cùng với những nét văn hóa riêng tượng trưng cho sa mạc. Có khá nhiều các sản phẩm từ tộc xà nhân mà ra. Xem ra có khá nhiều thương nhân len nén giao dịch với tộc xà nhân. Mặc dù tộc xà nhân và loài người vốn có thù hằn cực sâu nhưng tộc xà nhân cùng với loài người có một thứ cùng chung đó chính là lợi ích. Nếu như lợi ích đủ lớn thì ngay cả thù giết phụ mẫu cũng có thể tạm gác lại. Hiển nhiên lợi ích giao dịch với tộc xà nhân không nhỏ, chúng đem một nguồn tài chính khổng lồ cho đế quốc Gia Mã thế nên hoàng tộc cũng chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt coi như việc này không có.

Điều mà Tiêu Sơn phát hiện được không ngờ ở thành thị này cũng chuyên buôn bán tộc xà nhân. Đặc biệt nữ nhân tộc xà nhân được giới thượng lưu cực kỳ ưa thích. Thế nên, nữ nhân tộc xà nhân tuyệt đối là một món hàng cao cấp được rất nhiều người ưa thích. Thanh Lân nhìn về phía mấy nữ nhân tộc xà nhân bị áp bách đem đi bán thì nàng khe khẽ thở dài. Chính nàng tại năm xưa cũng bị mang đi bán nếu như hai vị đoàn trưởng không mua lại nàng thì chắc nàng cũng trở thành món đồ chơi của nam nhân mà thôi.

Tiêu Sơn nhìn về phía cảnh này thì lắc đầu. Hắn biết thế giới vốn là như vậy, nhược nhục cường thực đó chính là chân lý bất biến. Hắn có thể cứu vướt một vài người tộc xà nhân nhưng có thể cứu vướt toàn bộ bọn họ hay sao? Trừ phi hắn có thực lực mạnh mẽ đủ đánh vỡ những nguyên tắc ngầm đã được thiết lập lâu dài ở thế giới này.

Bất chợt có vài tiếng ồn ào làm cho ba người đều nhíu mày lại. Ánh mắt ba người nhìn về phía tiếng ồn. Phía trước là một đoàn người, người cầm đầu là thành chủ thành Thạch Mạc, đi bên cạnh hắn là bốn người khác. Một người trong đó là một nam tử trung tuổi, trên áo bào phục của nam tử có khắc hình mây và kiếm. Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại lẩm bẩm nói: “Là người của Vân Lam tông?”

Thành chủ mặc một thân y phục xa hoa, hắn tuổi cũng tầm trung tuổi, trên khuôn mặt có vài phần uy vũ. Tuy nhiên lúc này, hắn đối với nam tử trung tuổi đang đi bên cạnh cực kỳ cung kính nói: “Chấp sự Vân Phong yên tâm. Ta nhất định sẽ tận lực tìm manh mối. Ta chắc chắn sẽ tìm ra hung thủ giết chết hai vị trưởng lão cùng một vị chấp sự của quý tông…”

Nam tử trung tuổi Vân Phong mỉm cười một cách hòa nhã nói: “Đã là như thế thì làm phiền thành chủ rồi!”

Vẻ mặt thành chủ mỉm cười nói: “Không phiền! Không phiền! Giúp được Vân Lam tông vốn là vinh hạnh của ta.” Nói đến đây hai mắt thành chủ cười híp lại rồi nói: “A, a… dù sao khuyển tử cũng là một đệ tử của Vân Lam tông. Xét cho cùng thì ta cũng có quan hệ sâu xa với Vân Lam tông a! Đến lúc đó khuyển tử còn cần nhờ sự che chở của Vân Lam tông! Đại nhân yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ dán cáo thị trung quanh đây…” Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu cũng không có tiếp tục nói gì.

Tiêu Sơn lắc đầu ngẫm nghĩ: “Không ngờ đã nhanh như vậy rồi! Ngày mai có thể sẽ có ảnh dán đầy tường cho mà coi. Thực sự không muốn động đến Vân Lam tông thì hết lần này đến lần khác các ngươi tìm đến. Nếu như không nể mặt Vân Vận ta đã đem mấy người các ngươi chém chết rồi!”

Bất chợt, ánh mắt của một nam nhân tầm trung tuổi nhìn sang bên cạnh Thanh Lân. Khi hắn trông vào con ngươi màu xanh ngọc bích kia thì thân thể run lên. Hắn cảm giác được linh hồn của mình đều bị hút vào. Cả người hắn tràn đầy mồ hôi, hắn thở ra hồng hộc

Nam nhân trung tuổi tò mò hỏi: “Mặc Lam ngươi làm sao vậy?”

“Không, không có gì…” Nam nhân trung tuổi tên Mặc Lam này lắc đầu sau đó hắn nói: “Ta chẳng qua bị cảm gió!”

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhíu mày lại, hắn xoay người hướng về phía Thanh Lân và Tiểu Y Tiên nói: “Được rồi, chúng tam au rời đi!” Hai thiếu nữ gật đầu ngay sau đó cước bộ rời đi. Thấy được ba người rời đi, Mặc Lam nhỏ giọng nói gì với người bên cạnh hắn. Người này nhẹ nhàng gật đầu sau đó xoay người lùi lại rồi rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất