Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 391: Thất bại! Chết?

Ánh sáng dần dần tản đi. Lập tức mọi người ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xem rốt cuộc lần này thì ai là người thắng, ai là ngừi thua. Mọi người cảm nhận dường như thời gian chậm lại không biết bao nhiêu lần, bởi vì sự tập trung của họ tất cả đều bị thân ảnh trên bầu trời hấp dẫn. Họ thấy được một thân ảnh một nam nhân dùng hai quyền đánh thẳng vào trong quả cầu màu đen do dây xích tạo nên.

Rắc, rắc... Mọi người hoàn toàn không có cách nào tin được nhìn về phía cảnh này. Trên đám dây xích màu đen bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt. Đám dây xích bắt đầu nứt giống như mạng nhện. Một dây xích bị nứt vỡ sau đó nó giống như hiệu ứng dẫn động đem đám dây xích đứt vỡ hàng loạt.

Rắc, rắc... Phựt... Âm thanh nứt vỡ vang lên, đám dây xích căng ra lập tức đứt vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Chúng hình thành những mảnh vụn màu đen bóng loáng bắn tung tóe khắp nơi. Dưới ánh sáng mặt trời thì chúng bắt đầu bốc ra khói đen nhè nhẹ và đang tan ra với tộc độ rất chậm.

Bùm! Một âm thanh vỡ vụn khiến cho mọi người hoàn toàn kinh hãi. Họ thấy được hai cánh tay của người thanh niên nổ tung tóe. Chúng biến thành một đám xương thịt bầy nhầy. Máu thịt bắn tung tóe tạo ra một cơn mưa máu đỏ tươi nho nhỏ từ trên không trung giót xuống phía dưới đất. Hình ảnh bi tráng khiến cho người hít thở không thông.

Mặc dù mọi người không biết được tu vi của họ đã đạt đến bao nhiêu nhưng họ biết rõ được rằng tu vi người thanh niên Tiêu Sơn rõ ràng kém hơn so với đám lão già mặc áo choàng màu đen kia kém hơn nhiều nhưng hắn lại không thua trong khí chiến đấu với lão già mặc áo choàng đen kia.

Phải biết được Tiêu Sơn bất quá chỉ là một người thanh thiếu niên mới mười bảy tuổi mà thôi. Mười bảy tuổi ở tuổi này họ đạt được đấu sư, đại đấu sư đã là vạn hạnh rồi. Nếu như để họ khiêu chiến với một đấu tôn chẳng khác nào châu chấu đá xe. Chỉ cần khí thế của đấu tôn đủ để ép chết họ.

Tuy nhiên thưởng thức đối với họ thuộc về thưởng thức. Họ chỉ cảm giác được đáng tiếc cho một thanh niên thiên tài mà thôi. Nếu không phải phong quang của hắn quá lớn, nếu không phải thân hắn mang bảo vật thì có lẽ hắn không gặp phải cảnh hôm nay. Nếu cho hắn thời gian có lẽ hắn sẽ đi lên cường giả đỉnh cấp của thế giới này nhưng hắn sợ rằng đã không còn có cơ hội này.

Một số người ở nơi này thì lại cảm giác được vui vẻ. Cả đời họ cố gắng nhưng chỉ đạt đến đấu sư có khi là đấu linh là cùng. Không phải họ không cố gắng mà bởi vì tư chất của họ quá kém. Họ không có được nhiều sự hỗ trợ nên thực lực mới như vậy. Vậy mà trước mặt họ lại xuất hiện người như Tiêu Sơn. Khi mà thấy được Tiêu Sơn sắp bị phá hủy thì không hiểu tại sao trong lòng họ lại có cái cảm giác vô cùng sung sướng.

"Hừ..." Từ trong đám dây xích phát ra một âm thanh hừ vô cùng lạnh lẽo và mang theo sự rét lạnh. Mặc dù Tiêu Sơn đã hoàn toàn không còn có lực lượng nhưng đối phương tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Một bàn tay nhăn nheo vọt ra khỏi dây xích đánh ra một chưởng. Chưởng lực tạo ra một đoàn khí đen tạo ra một thủ ấn đánh thẳng lên ngực của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn và nữ vương Mỹ Đỗ Toa hợp thế tạo ra một thể chất người rồng hợp nhất, toàn bộ thương thế được chia đôi. Vốn hai người đã là nỏ hết đà làm sao chịu đựng được chiêu thức này nữa. Chính vì thấy được thủ ấn sắp đánh vào người mình, Tiêu Sơn trực tiếp giải trừ trạng thái hợp thể.

Thân mình nữ vương Mỹ Đỗ Toa biến thành một quang cầu chín máu trực tiếp rời khỏi thân thể của Tiêu Sơn. Thấy được thủ ấn sắp đánh tới thì lập tức quang cầu bay về phía trước ngực hắn, nàng muốn dùng thân hình của mình che chắn cho hắn. Tuy nhiên hắn đã nhanh hơn nàng một bước đưa bàn tay chỉ còn xương trắng nên khẽ chạm vào quang cầu. Quang cầu lập tức biến mất. Thấy quang cầu biến mất thì trên khuôn mặt Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng. Hắn biết được nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã được thu vào bên trong không gian của hắn. Dù nàng không ra được nhưng có lẽ nàng không phải chết. Biết đâu khi hắn chết thì nàng lại tìm ra được phương pháp trốn thoát.

Phanh! Chưởng ấn nện thẳng vào bộ ngực của Tiêu Sơn.

Ụa... Miệng Tiêu Sơn cảm giác được ngọt ngọt. Ngực truyền tới cảm giác đè nén vô cùng đau nhức. Máu từ trong phổi lập tức trào ra khỏi miệng của hắn. Ngay sau đó theo cổ họng trực tiếp phun ra ngoài.

Rắc, rắc... Âm thanh của xương gẫy trực tiếp truyền vào lỗ tai của Tiêu Sơn. Thân mình Tiêu Sơn giống như một viên đạn bắn về phía dưới. Thân hình của hắn giống như một quả thiên thạch nhỏ trực tiếp bắn nhanh xuống dưới nện thẳng lên nền đất đá.

Oanh!

Một tiếng nổ vô cùng lớn phát ra khiến cho mọi người trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Lần này họ chắc chắn rằng Tiêu Sơn bị giết chết đồng thời thân thể sợ rằng bị đánh thành mảnh vụn.

Tiêu Sơn chỉ cảm giác được cả người mình giống như bị một ngọn núi từ trên không trung nện thẳng vào người. Cảm giác áp lực khiến cho xương cốt của hắn toàn bộ vỡ vụn. Hắn còn thấy được xương cốt của mình bị đánh nòi cả ra ngoài. Máu theo nơi đó phún ra bên ngoài. Khắp nơi đều là bụi bặm khiến cho cảnh sắc bị che mờ.

Mặc dù bị thương rất nặng nhưng Tiêu Sơn lại cảm giác được không có chút đau đớn nào. Dường như dây dẫn thần kinh đau đớn của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy. Thiên hà nguyên lực hoàn toàn cạn kiệt, cả tiểu thiên hà giống như ảm đạm không ánh sáng. Chúng chỉ quay với tốc độ rất chậm gần giống như đứng yên. Bụi bặm tản đi để lại thân hình bầy nhầy đầy máu ở trong hố. Một đám bụi bặm phủ lên cái thân xác tàn phá ấy.

"Phu quần!" Tiểu Y Tiên lập tức hốt hoảng phóng về phía Tiêu Sơn. Khi mà ánh sáng lòe lên thì Tiểu Y Tiên dùng tay che mắt của mình lại. Đôi mắt nàng từ từ mở mắt ra thì thấy được thân mình của Tiêu Sơn giống như quả đạn pháo từ trên không trung bắn thẳng xuống phía dưới đất.

Tiểu Y Tiên cảm giác được trời đất tối xầm lại. Nàng thấy được thế giới như sụp đổ. Khi mà tinh thần của nàng khôi phục lại hiện tại thì nàng lập tức phóng về phía trước. Nàng bất chấp tất cả chỉ để thấy được Tiêu Sơn sẽ không sao? Tiêu Sơn sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Đám dây xích lập tức từ trên không trung rơi xuống phía dưới đất, chúng va đập vào những tảng đá phát ra âm thanh leng keng khá lớn. Thân hình thiếu nữ mặc y phục màu trắng từ trên không trung vọt thẳng về phía dưới.

Ánh mắt nàng kinh hãi sau đó từng giọt nước mắt chảy từ đôi mắt của nàng khi thấy được thân hình không còn ra hình người nằm ở trong hố. Thiếu nữ lập tức vọt về phía người thanh niên đang nằm trong hố, bàn tay lập tức đặt trên người của hắn. Ánh sáng từ trên bàn tay của nàng sáng lên chiếu lên cơ thể của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn chỉ cố gắng mở miệng nói nhưng hắn không có cách nào phát ra âm thanh. Ngay cả tinh thần của hắn cũng vô cùng mệt mỏi. Cổ họng hiện giờ của hắn đã bị đánh rách nát, ngay cả phổi cũng bị đánh nát. Hắn chỉ có thể cố gắng giữ thanh tĩnh nhìn chăm chú Tiểu Y Tiên.

Đám dây xích vỡ tung tóe để lộ ra một lão già mặc áo choàng đen rách nát. Toàn thân của lão gầy gò giống như da bọc xương. Thân thể phát ra một lớp khí màu đen mỏng khiến cho lão càng trông giống như một con quái vật. Tại trong lúc này, bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhận ra được lão đã bị thương rất nặng.

Toàn thân rách toác ra, vết thương tên người lão không giống như đao kiếm cắt qua mà giống như từ bên trong bị phá hoại. Chúng đem cơ thịt của lão đánh xé ra từ bên trong. Lượng máu đỏ tươi từ vết thương của lão lập tức chảy ồ ạt ra ngoài. Bàn tay của lão trực tiếp sờ lên ngực của mình, từng hơi thở hồng hộc từ miệng của lão phát ra.

Từ trong không gian trữ vật, lão lập tức lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng của mình. Mặc dù sử dụng đan dược nhưng cũng không có cách nào trị hết thương thế của lão. Sau khi lão uống xong viên đan dược trị thương thì lập tức ánh mắt nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt của lão trở nên âm độc khi nhìn về phía Tiêu Sơn đang nằm trong lòng ngực của Tiểu Y Tiên.

Vừa lúc đó thì lão cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Y Tiên nhìn về phía mình. Khi mà lão thấy được ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Y Tiên thì lập tức hắn cảm giác được vô cùng lạnh lẽo và một cảm giác nguy hiểm trí mạng lan tràn khắp toàn thân. Đây là một loại bản năng giống do lâu ngày rèn luyện nên.

"Hừ..." Một âm thanh hừ lạnh vang lên. Vòng sáng bao phụ xung quanh Vân Lam tông trở nên ảm đạm. Ngay sau đó nó hoàn toàn bị biến mất. Ngay sau đó là một âm thanh vang vọng lên: "Thật nhàm chán, rất nhàm chán đây!"

Nghe được âm thanh này thì lão già lập tức trở nên cung kính chắp tay lại hô lên: "Đại nhân, ngài đã đến!"

Bất chợt trong không khí xuất hiện một cái hắc động. Từ cái hắc động trực tiếp phun ra sáu người khác. Hiển nhiên sáu người này toàn bộ đứng ở trong không trung giống như rất bình thường. Ánh mắt nhìn về phía đám người ở đây. Khi mà ánh mắt của họ quét qua đám người ở đây thì nhất thời đám người trở nên rét lạnh.

Người cầm đầu cũng mặc áo choàng màu đen che kín toàn thân. Toàn bộ đám người ở đây đều mặc áo choàng đen nên chẳng thể phân rõ được ai với ai. Có lẽ muốn phân rõ đám người này chỉ có thể xác định họ thông qua thân hình và giọng nói mà thôi. Hơi thở của họ có lẽ cũng có chút khác nhau nhưng tràn đầy âm lãnh khiến cho người ta có cảm giác rét run.

Thấy được sáu người này thì lập tức lão già mặc áo choàng đen rách rưới cung kính mở miệng nói: "Cung nghênh các vị đại nhân!"

Người cầm đầu lập tức mở miệng nói: "Ừ... trận đấu không tệ. Mặc dù trận đấu có chút nhàm chán đây. Không nghĩ tới một tiểu tử mới có mười bảy tuổi lại có thể khiêu chiến một đấu tôn đây. Thật sự không tệ chút nào!" Ánh mắt của người cầm đầu lập tức tràn đầy thường thức nhìn về phía Tiêu Sơn.

Thấy được sáu người xuất hiện thì trong lòng Tiểu Y Tiên nổi sóng. Nàng không nghĩ tới lấp sau lưng của người này còn có nhiều người như vậy. Nếu như xuất hiện ba người thì có lẽ nàng vẫn còn có một cơ hội trốn thoát nhưng xem ra sáu người thì đám người bọn nàng không có một cơ hội sống. Tiểu Y Tiên sử dụng nhiều nhất chỉ là ba lần mà thôi. Mà chỉ cần bất cứ người nào trong bọn họ còn sống chắc chắn đám người Tiểu Y Tiên sẽ bị người giết chết.

Nhạn Lạc Thiên cùng với người nam nhân mặc áo choàng đen tạm thời ngừng chiến bởi vì thấy được sự xuất hiện của sáu người ở đây. Ánh mắt họ đồng thời nhìn lên phía trên trời. Hiển nhiên Nhạn Lạc Thiên chỉ nhìn lên, trong sâu mắt hắn xuất hiện sự kinh hãi nhưng sau đó hắn lại trở lại bình thường.

Vậy mà khiến cho đám người ở đây giật mình, người mặc áo choàng màu đen vừa mở miệng khen ngợi xong thì lập tức vung tay lên. Một đám khí màu đen trực tiếp chia ra làm bốn cỗ, một cỗ đánh thẳng về phía Tiêu Sơn, một cỗ đánh thẳng về phía đám người Tiểu Long Nữ và Hải Ba Đông, một cỗ đảnh thẳng về phía Nhạn Lạc Thiên, một cỗ đánh về phía Vân Lam tông. Bốn cỗ khí mạnh mẽ khiến cho cả không gian rung động và lắc lắc kịch liệt.

Nhạn Lạc Thiên chỉ cảm giác được không gian của mình bị cầm cố rất chặt. Cho dù hắn có làm cách gì đi nữa cũng không có cách nào di chuyển. Con mắt của hắn mở lớn, hắn hô lên cực lớn: "Không phải các ngươi..."

Tuy nhiên Nhạn Lạc Thiên còn chưa có hô lên được một câu thì lập tức bị đám khí màu đen bắn thẳng vào người. Cả thân thể của Nhạn Lạc Thiên giống như bị một cái máy nghiền bột đánh lên. Thân thể của hắn bị tản mạn thành một đám bụi phấn màu đỏ. Sau đó đám bụi phấn bị tiêu tán thành một đám không khí.

Trong lòng hắn vô cùng hối hận, tại sao hắn lại nhận lời hứa giúp đỡ những người đó. Hắn muốn có được Tiểu Y Tiên nên hắn mới tham lam, hắn nghĩ chỉ cần Tiêu Sơn chết như vậy hắn có thể đánh động Tiểu Y Tiên nhưng vì cái gì đám người này lại giết hắn. Không phải mọi người bàn bạc nhau rất tốt để hắn đưa hướng công kích đến Vân Lam tông, đem mọi việc diễn thành một vở kịch thật tốt sao. Tại sao họ lại giết hắn, dường như giết hắn không có bất cứ lợi ích gì đi.

Lão già Hải Ba Đông cũng cực kỳ kinh hãi nhìn về phía cảnh này. Hắn không nghĩ ra được mình lại phải chết như vậy. Đám khí màu đen mang theo sự rung động về không gian cực kỳ mạnh mẽ trực tiếp bao phủ lấy Hải Ba Đông cùng với Tiểu Long Nữ. Vậy mà trước khi bị cỗ khí màu đen bá đạo này bao phủ thì trên miệng Hải Ba Đông xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng và một hơi thở dài.

Cả Vân Lam tông trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này, ngay cả Vân Sơn cũng hoàn toàn trơ mắt nhìn về phía đám khí màu đen bắn về phía mình. Hắn không nghĩ tới mình liên kết với Hồn Điện lại gặp phải một ngày như vậy. Tại sao tất cả tông môn trung quanh nơi này không gặp phải tình trạng này nhưng tông môn hắn lại gặp phải tình trạng như này. Hắn thật sự rất hận a, hận tại sao mình vô lực như vậy đứng trước nơi này không có cách nào bảo vệ được đệ tử trong tông môn.

Một số đệ tử và trưởng lão trong môn lập tức hô lên: "Không, chạy mau..." Hiển nhiên họ chỉ kịp hô lên mà thôi. Chưởng lực do người mặc áo choàng đen kia đánh ra há là một đám thực lực yếu ớt như họ có thể tránh thoát. Trong mắt người mặc áo choàng màu đen kia thì đám người Vân Lam tông chỉ giống như con kiến hôi, phất tay có thể diệt.

Đám khí bắn ra với tốc độ quá nhanh, khi mà Tiểu Y Tiên vừa phản ứng lại kịp thì cảm giác được toàn thân mình giống như đeo lên một cái dây khóa không có cách nào di chuyển nửa phần. Nàng ngẩng đầu lên trời nhìn thấy được đám khí màu đen đang áp thẳng về phía thân mình của hai người.

Hai hàm răng Tiểu Y Tiên cắn lại một cái. Nàng hối hận lúc trước vì sao không trực tiếp sử dụng năng lực của mình đem ba người trôn cùng. Biết đâu khi đó nàng sử dụng năng lực này có thể ép cho đám người rời đi hoặc nếu không dọa lui được họ cũng đem ba người trôn cùng như vậy hai phu thê coi như không có thiệt thòi. Ánh mắt Tiểu Y Tiên chỉ thấy được đám khí màu đen bắn ra càng ngày càng gần với mình và Tiêu Sơn.

Khi mà Tiểu Y Tiên cúi đầu thấy được ánh mắt Tiêu Sơn đang chăm chú nhìn về phía mình hỏi: "Nàng có hối hận hay không? Ta không mang lại cho nàng bất cứ điều gì cả còn hại cả tính mạng nàng nữa?"

"Thiết không hôi hận... Mà có hội hận giờ cũng không còn kịp..." Trên khuôn mặt Tiểu Y Tiên xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng đạp lại ánh nhìn của hắn. Tiêu Sơn cũng nhìn về phía nàng với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất