Chương 6
Ngày Giang Bán Nguyệt đại hôn.
Ngày hôm đó, ma tộc náo nhiệt tưng bừng. Nhưng thị nữ được lệnh canh giữ ta lại bĩu môi không cam lòng.
"Nếu không phải vì ngươi, ta cũng đã được xem Ma Tôn thành thân rồi!”
"Đồ đàn bà độc ác như ngươi, đúng là công dã tràng. Cố ý hại thánh nữ bị hủy dung, nhưng không ngờ chính vì thánh nữ bị ngươi hủy dung, Tôn thượng mới hứa cưới nàng.”
"Nếu không phải vì ngươi, có lẽ Tôn thượng đã không thành thân với thánh nữ, mà còn có thể để ý đến chúng ta."
Ta không để ý đến nàng ta.
Thị nữ đến gần:
"Ngươi trang điểm làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tham gia hôn lễ của Ma Tôn đại nhân sao? Đừng quên, mặt của thánh nữ là do ngươi hủy hoại. Thật là tự tìm xui xẻo!"
Bên ngoài náo nhiệt, chỉ có Ma cung giam cầm ta là lạnh lẽo.
Mặt trời dần lặn.
Ta hít sâu rồi thở ra hơi đục cuối cùng. Thanh kiếm Thiên Địa Hàn Sương đã có thể hóa hình trên tay trái ta.
Sau những ngày tháng rèn luyện, dù tay trái không linh hoạt bằng tay phải, nhưng cũng đủ dùng.
Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của một người đàn ông lạ mặt:
"Hôm nay Ma Tôn và thánh nữ đại hôn, mời cô nương Đường đến cùng chia sẻ niềm vui."
Thị nữ kinh ngạc: "Không phải đã qua giờ bái đường rồi sao? Bây giờ còn chia sẻ niềm vui gì nữa?"
Tên thị vệ bên ngoài đáp: "Là Ma Tôn đại nhân đích thân căn dặn, thuộc hạ không rõ."
Bên ngoài chính điện, ma binh đứng gác tầng tầng lớp lớp.
Bên trong điện, nến đỏ được thắp khắp nơi.
Nến chảy như máu.
Ta đẩy cửa bước vào.
Một tiếng "cạch" vang lên, một giọng nữ yểu điệu cất tiếng: "Ngươi đến rồi."
Ta ngước mắt, thánh nữ Bạch Ô Trầm đang mặc hỷ phục ngồi cùng Giang Bán Nguyệt trên ghế chủ vị trong điện.
Giang Bán Nguyệt ngồi thẳng, mặt không biểu cảm. Còn Bạch Ô Trầm thì đeo khăn che mặt ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt toát lên vẻ quyến rũ không thể tả.
Ta chỉ vào Giang Bán Nguyệt, người đang nhìn chằm chằm, không có chút linh khí nào, nói: "Hạ độc? Hay là thuật rối?"
Bạch Ô Trầm lập tức thu lại nụ cười. Vài giây sau, nàng ta khẽ nói: "Thật vô vị. Ban đầu ta còn muốn dùng hắn để chọc tức ngươi."
Nàng ta đứng dậy, vỗ vỗ tay: "Nhắc mới nhớ, ta có thể thành hôn với Tôn thượng, là nhờ có ngươi đấy."
Ta bất động thanh sắc quan sát Giang Bán Nguyệt.
Bạch Ô Trầm đi đến bên cạnh ta, một mùi hương thoang thoảng quấn quanh mũi ta.
Nàng ta nhìn chằm chằm ta, ngón tay bóp lấy má ta:
"Đường Lê, ngươi thật sự nên chết đi. Viên Tuyết Nhan Tử vạn năm trong tay hắn, ta khóc lóc ỉ ôi, xin hắn bao nhiêu ngày, hắn cũng không cho ta, hóa ra lại cho ngươi.”
"Đàn ông thật là tiện, ngươi hại hắn thành ra thế này rồi, hắn vẫn yêu ngươi."
Ta lắc đầu: "Hắn hận ta."
Bạch Ô Trầm cười lạnh: "Ngươi nói ba mươi ba roi đó à? Đừng tưởng ta ngu. Đó chẳng qua là thủ đoạn hắn dùng để bảo toàn mạng sống cho ngươi thôi. Bằng không, ngươi nghĩ hôm đó ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi đó sao? Đám ma tộc đó hận không thể lăng trì, róc xương lột da ngươi.”
"Ngươi đoán xem tại sao ngươi lại hồi phục nhanh như vậy? Là hắn đã đưa Tuyết Nhan Tử vạn năm cho ngươi. Thật khiến người ta đau lòng, ta vì hắn làm nhiều như vậy, cũng có chút tình nghĩa với hắn, cuối cùng lại không bằng ngươi.
"Không còn cách nào khác, ta đành phải ra tay trước. Ta đã hạ Cổ mất trí vào hắn. Chỉ có như vậy hắn mới ngoan ngoãn."
Ta cắt lời nàng ta: "Ngươi muốn giết hắn, thao túng hắn, thì liên quan gì đến ta?"
Bạch Ô Trầm cười rạng rỡ, ngón tay bóp chặt má ta: "Mặt ta đã thành ra thế này, đương nhiên là phải lột mặt ngươi ra, đổi cho ta. Hắn không phải rất thích khuôn mặt này của ngươi sao? Ta sẽ bắt hắn tự tay lột nó xuống cho ta."
Im lặng vài giây, ta bật cười.
"Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, ngươi căn bản không yêu Giang Bán Nguyệt, chẳng qua là sợ sự việc bại lộ thôi."
Bạch Ô Trầm hỏi: "Bại lộ chuyện gì?"
Ta cười lạnh: "Bại lộ chuyện năm đó chính ngươi đã lấy đi tình yêu của ta, phải không?
"Ta đã thắc mắc tại sao lại có người giống ta như đúc.”
"Gương yêu."
Sắc mặt Bạch Ô Trầm thay đổi.
Ta vẫn luôn không thể hiểu ra, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Ô Trầm, ta nhớ lại Gương yêu được ghi chép trong cổ tịch.
Ta vốn dĩ là người lạnh lùng bạc tình, nhưng sau đó nhiều người nói với ta rằng đại sư tỷ là người dịu dàng, kiên nhẫn.
Khi Giang Bán Nguyệt mới chớm yêu, hắn nói hắn yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nói khi đó ta cười, đưa cho hắn một cái bánh bao, không ghét bỏ hắn dơ bẩn, vỗ lưng dỗ dành, bảo hắn ăn từ từ.
Hắn nói chưa từng thấy người nào dịu dàng như ta.
Nhưng ta không thể nhớ vì sao mình lại cứu hắn, ta cũng không nhớ những chuyện đã qua.
Cho đến ngày hôm nay, ta cuối cùng cũng đã biết.
Ta không nên là một người như vậy.
Đại sư tỷ của tiên môn chính phái, được mọi người yêu mến, đáng lẽ phải là người yêu thương đồng môn, có tấm lòng rộng lượng.
Nếu vì ghen tị với thiên phú của sư đệ mà ra tay hãm hại, thì có khác gì tà đạo?
Năm xưa, ta từng cùng sư phụ đến một bí cảnh trong động quỷ để tìm hài cốt và pháp khí của tiên nhân thất lạc.
Đây là nhiệm vụ của tông môn, không thể từ chối. Sư phụ dẫn ta vào hang ổ của lũ ma đầy rẫy hiểm nguy.
Tu vi của sư phụ cao thâm, thần chắn giết thần, Phật chắn giết Phật. Ông nói với ta, chờ khi ông lên làm Tông chủ, ta sẽ là đại đệ tử nhập môn của ông.
Ông âu yếm xoa đầu ta: "Đường Lê, con mạnh hơn bất kỳ nam tử nào, con phải tin vào chính mình."
Nhưng không ngờ, chúng ta đã đụng phải Gương yêu.
Gương yêu không có hình dạng, nhưng có thể hóa ra tâm ma, mê hoặc người tự giết lẫn nhau.
Ta tận mắt chứng kiến sư phụ vì bảo vệ ta khỏi sự mê hoặc của Gương yêu mà tự hủy kinh mạch, thổ huyết mà chết.
Trước khi chết, ông còn bảo ta chạy trốn.
Ta điên cuồng muốn báo thù cho sư phụ. Gương yêu mỉm cười nhìn ta, điểm một ngón tay lên trán ta, một luồng ánh sáng vàng rời khỏi cơ thể ta.
Ta không cảm thấy gì, nhưng Gương yêu trong gương lại dần biến thành hình dạng của ta, phá vỡ tấm gương mà thoát ra ngoài.
Ta ôm xác sư phụ, không thể đuổi theo nó.
Ta nghĩ Gương yêu đã trốn thoát, nhưng lại không nhận ra bản thân mình đã bắt đầu thay đổi.
Ta bắt đầu khao khát trở nên mạnh mẽ. Nếu không phải vì ta, sư phụ đã không phải chết thảm.
Sư phụ sắp lên làm chưởng môn, rõ ràng có vết thương, nhưng vẫn bị ép nhận nhiệm vụ ở động quỷ.
Và ta phải trơ mắt nhìn di vật của sư phụ bị các trưởng lão đệ tử khác chia nhau.
Đồ của sư phụ ta, ta không giữ lại được một món nào.
Lại còn bị mọi người chỉ trích, nói là hộ sư không hết lòng.
Đồng thời, trên đỉnh Cô Vụ lại xuất hiện một thiên tài xuất thế - Giang Bán Nguyệt.
Mọi người đều quên mất Thanh Huy Tông đã mất đi một vị trưởng lão đức cao vọng trọng, chỉ nhớ đến một thiên tài Giang Bán Nguyệt.
Lòng hận thù đã che mờ mắt ta, cũng khiến ta quên đi ban đầu.
Đến tận bây giờ ta mới hiểu ra.
Thứ mà Gương yêu trong động quỷ năm đó lấy đi của ta là tình yêu.
Và cũng vì tình yêu, thế gian có thêm một ta nữa. Đó chính là Gương yêu trước mặt - Bạch Ô Trầm.