Chương 173: Đậu Đậu Không Quá Hai Giây
Ngọn lửa trên thân đao rực cháy hừng hực, vô cùng mãnh liệt.
Nhưng, ngọn lửa ấy không phải Tống Thư Hàng kích phát.
Hỏa Diễm Đao Pháp được vị Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng dạy trong mơ nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế thì đã là đại đạo chí giản, mọi thứ đều quy về một mối. Nhát đao được chém ra tuy đơn giản, lại có thể thiêu cháy vạn vật trong thế gian, không có gì là không thiêu đốt được!
Dù thiên phú của Tống Thư Hàng được nhân lên gấp trăm lần, thì cũng chẳng thể học được đao pháp ấy khi mới nhìn một lần, luyện một lần.
Hơn nữa, trước đó, hắn chưa từng tiếp xúc với đao pháp, cầm bảo đao Bá Toái trong tay thì cũng chỉ chém lung tung mà thôi. Hơn nữa, để kích phát ngọn lửa trên thân đao thì chí ít cũng phải đợi đến cảnh giới nhị phẩm, để khí huyết trong cơ thể hóa thành chân khí mới được.
Bấy giờ, nhát đao của hắn có thể vung lửa là nhờ chiếc nhẫn đồng cổ xưa trên tay hắn.
Trên nhẫn có khắc đòn tấn công hỏa hệ nhị phẩm Hỏa Diễm Đao. Đây là đòn tấn công mà chủ nhân của chiếc nhẫn, Lý Thiên Tố, cố tình thêm vào.
Thực ra, Hỏa Diễm Đao Pháp tầm thường này không giúp người đã ngưng tụ kim đan như Lý Thiên Tố ra tăng sức chiến đấu. Hắn giữ đao pháp này lại, là bởi nỗi hoài niệm của hắn dành cho ân sư Xích Tiêu Tử. Ngoài ra, nó còn phản ánh khát vọng của Lý Thiên Tố.
Ngày ấy, trước khi Xích Tiêu Tử và Lý Thiên Tố ly biệt, hắn đột nhiên lấy nhành cây làm đao, rồi chém ra Hỏa Diễm Đao Pháp. Hình ảnh ngọn lửa rợp trời, rồi cây đại thụ cháy thành than trong nháy mắt đã khắc sâu vào tâm trí Lý Thiên Tố.
Đương nhiên, khi thực lực của Lý Thiên Tố dần tăng lên, hắn tìm cách chuyển hóa Hỏa Diễm Đao Pháp thành pháp thuật tấn công, khắc vào chiếc nhẫn đồng cổ xưa của mình. Chỉ cần chủ của chiếc nhẫn mô phỏng theo chiêu thức của Hỏa Diệm Đao Pháp, thì pháp thuật trên nhẫn sẽ được kích hoạt, từ đó, người sử dụng có thể thi triển một chiêu Hỏa Diễm Đao Pháp.
Ban nãy... Khi Tống Thư Hàng xoay người đỡ đòn, hắn đã mô phỏng theo chiêu thức của Hỏa Diễm Đao Pháp, cùng lúc ấy, khí huyết trong tâm khiếu, nhãn khiếu cũng sôi trào nên đã kích hoạt pháp thuật trên chiếc nhẫn đồng!
Dù không mang khí thế ngùn ngụt như Xích Tiêu Tử ở trong mơ, ngọn lửa trên thân đao cũng không phải là thứ có thể thiêu rụi mọi thứ, nhưng dù vậy, chiêu Hỏa Diễm Đao Pháp này vẫn có sức mạnh của đòn tấn công toàn lực của tu sĩ nhị phẩm.
Ngọn lửa hừng hực trên thân đao hóa thành sóng nhiệt, chém về kẻ địch!
Quỳ Hòa tu sĩ chỉ thấy sóng nhiệt ập tới trước mặt, nhưng hắn không thể tránh né! Thanh Phong Gia Tốc trên người khiến hắn lao nhanh quá, muốn phanh cũng không phanh nổi!
Thế nên mới bảo, chạy quá tốc độ là một việc vô cùng nguy hiểm.
Cứ thế, một kẻ không thể kiểm soát tốc độ như hắn, liền lao thẳng về phía sóng nhiệt đang ập tới.
Giữa ngọn lửa, hiện lên ánh đao sắc bén.
Cơ thể đô con của Quỳ Hoa tu sĩ thiếu chút nữa thì bị chém làm đôi, ngọn lửa vô tình nuốt chửng lấy hắn...
Kết thúc rồi!
Tinh thần của Tống Thư Hàng bị sử dụng quá độ, hắn chỉ thấy đầu váng mắt hoa.
Bấy giờ, Đậu Đậu bỗng nhiên nhảy loáng tới bên Quỳ Hoa tu sĩ, nó vươn móng vuốt mò mò cơ thể kẻ này.
Hai bình sứ nhỏ, một bùa hộ mệnh hình dây chuyền được Đậu Đậu đào ra.
Sau đó, cơ thể của Quỳ Hoa tu sĩ liền bị Hỏa Diễm Đao Pháp thiêu rụi, chẳng còn giữ lại bộ phận nào.
Ánh mắt Đậu Đậu lộ ý cười, nó vứt ba thứ vừa mò được cho Tống Thư Hàng:
- Cho ngươi đó, chiến lợi phẩm. Bị đốt cháy thì tiếc lắm.
Chiếc bình sứ mang phong cách Trung Quốc đựng khí huyết đan, chất lượng không tệ.
Mà cái bùa hộ mệnh kia, chính là pháp khí cấp thấp - Thanh Phong Gia Tốc, mà Quỳ Hoa tu sĩ vừa sử dụng. Nếu dùng đúng cách, sẽ có được hiệu quả thần kỳ.
Tống Thư Hàng ngồi phệt xuống đất, đón lấy ba món đồ nọ rồi thở hổn hển.
“Nhãn khiếu thiên phú” đã xài hết tinh thần lực của hắn, mà đoạn cuối, hắn còn kích hoạt hỏa diễm đao pháp trong nhẫn, thành thử, tinh lực của hắn đã bị vét cạn.
- Hộc... Đậu Đậu, chúng ta về thôi? - Tống Thư Hàng nhìn về phía Đậu Đậu, cười nói.
Bấy giờ, từ trong góc bỗng nhiên có một bóng người thong thả bước tới:
- Ha ha ha ha, quả là một trận chiến hấp dẫn.
Đó là một trong những cấp dưới của đàn chủ, nhất phẩm nhị khiếu, từng trúng "Kim cương trụ cột quyền pháp nhị" của Tống Thư Hàng rồi ngã sấp xuống đất. Hẳn kẻ này có phương pháp gì giúp phòng ngự, nên không bị thương nhiều lắm.
Nhưng nãy giờ, hắn vẫn nằm giả chết trên nền, đợi đến khi Quỳ Hoa tu sĩ bị đánh bại, Tống Thư Hàng kiệt sức, thì mới đứng dậy.
Hai tay hắn, mỗi bên cầm một thanh đao không cán, hắn nhe răng cười với Tống Thư Hàng, kỳ ngộ ngay trước mắt đây rồi, chỉ cần hủy hoại tứ chi của Thư Sơn Áp Lực Đại, rồi đem hắn về Vô Cực Ma Tông là mình sẽ có cơ hội gia nhập vào Vô Cực Ma Tông. Đến khi ấy, con đường tu hành của mình có thể đẩy nhanh, mình sẽ tiến được một bước nữa!
Không chừng, mình có thể trở thành cường giả mạnh hơn cả đàn chủ ngày xưa.
Thấy cấp dưới của đàn chủ xuất hiện, Tống Thư Hàng thoáng thở dài:
- Mình đúng là còn non nớt quá, lần sau, nhất định phải xem xét cẩn thận những kẻ địch đã ngã xuống.
Cấp dưới của đàn chủ cười ha hả:
- Tiếc rằng ngươi chẳng còn lần sau nào đâu.
Trong lúc nói vậy, hắn quăng lưỡi đao không cán về phía Tống Thư Hàng, hòng hủy hoại tứ chi hắn.
- Kinh nghiệm cần tích lũy từ từ, lần sau cẩn thận là được.- Bỗng có một giọng nói đáp lại từ trong hư vô.
Chính là tiếng của Đậu Đậu.
Sau đó, Đậu Đậu tao nhã tiến lên, che trước mặt Tống Thư Hàng rồi hiện yêu thân, nó hóa thành một con đại yêu khuyển dài chừng năm mét.
Keng keng keng keng.
Lưỡi dao sắc bén đâm vào người nó, đến một sợi lông cũng chẳng cắt nổi. Giống như vài hạt bụi từ không khí rơi vào, chẳng đem lại chút cảm giác.
Gió nhẹ phe phất, Đậu Đậu cỡ lớn của hiện lại nom vô cùng bảnh chọe.
Cấp dưới của đàn chủ trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn con chó Bắc Kinh dài hơn năm mét trước mắt!
Yêu thú!
Sao yêu thú lại xuất hiện ở nơi này?
Hắn chưa kịp nghĩ nhiều hơn, Đậu Đậu đã há mồm, một ngọn lửa yêu màu xanh phun ra từ miệng nó, chùm lên người hắn, thiêu cấp dưới của đàn chủ thành tro.
Năm tên cấp dưới đang nằm trên nền đất còn lại cũng không may mắn tránh khỏi. Đậu Đậu quẳng cho mỗi kẻ một luồng yêu hỏa màu xanh, quét sạch thi thể.
Không ngờ, đến cuối vẫn phải nhờ Đậu Đậu giúp sức, may mà mình dắt Đậu Đậu theo. Tống Thư Hàng nghĩ thầm
- Đi thôi, về nhà.- Đậu Đậu kéo Tống Thư Hàng và túi sách của hắn lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống lưng mình.
Nó nhảy vút rồi bay lên trời. Sương mù che phủ nó và Tống Thư Hàng, khiến họ hoàn toàn biến mất.
Đậu Đậu bắt đầu tung bước trên không, bộ lông mềm mại khiến cơ thể Tống Thư Hàng chìm xuống.
Hắn yếu ớt ghé vào lưng của Đậu Đậu.
- Ha, nằm lên lưng Đậu Đậu rồi mới biết, người Đậu Đậu mềm quá, thích thật đấy.- Tống Thư Hàng cười gian, hắn cọ cọ lưng Đậu Đậu.
Dù là chiếc giường mêm mại, thoải mái thế nào thì cũng chẳng bằng lưng của Đậu Đậu.
-...- Đậu Đậu ngừng một chút rồi bảo, - Nói trước cho ngươi biết, ta là giống đực. Nếu ngươi muốn được như mấy nam chính trên phim hay trên truyền hình, khao khát một chuyện tình giữa người và thú thì ta không phải đối tượng phù hợp đâu. Chi bằng, ta giới thiệu cho ngươi mấy nàng mèo nhé? Nàng chó thì còn lâu, ta không thể để ngươi nhúng chàm giống loài của mình được.
Tống thư hàng:
Tu Chân Liêu Thiên Quần
Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết
truyen5xu.com