Tu Chân Thế Giới

Chương 495: Trực giác

Cột sáng màu vàng giữa thiên địa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đang co rút về giữa.

Càng ngày cột sáng càng ngắn, màu sắc của cột sáng càng ngày càng đậm, kim quang chói mắt dần biến thành màu đỏ sậm của vàng ròng.

Toàn bộ quá trìn diễn ra trong khoảng một canh giờ, cuối cùng cột sáng đã co rút thành một quang cầu.

Một thái dương màu đỏ sậm như vàng ròng treo giữa màn đêm.

Toàn bộ Vân Hải giới bỗng im lìm.

----------------------------

"Thái Dương thần điện…" Lê Thứ nhìn bầu trời, thì thào nói.

Bọn họ đứng rất gần, giống như đang ở trong hoả lò vậy, cảm thấy được uy thế kinh khủng của quang cầu. Từng luồng sóng khí nóng rực không ngừng toả ra từ quang cầu, nhiệt độ trong không khí tăng nhanh, trở nên vô cùng nóng nực, cảnh vật trước mắt đang vặn vẹo biến ảo. Cây cỏ trên mặt đất đang dần héo rũ, biển mây liên miên không dứt cũng bị sóng khí nóng rực quét sạch không còn gì, có thể mơ hồ nhìn thấy một góc của Thái Dương thần điện lộ ra.

Một thần điện từ mấy vạn năm trước trải qua tuế nguyệt bị hao mòn, vậy mà lại có thể toát ra uy thế kinh khủng như thế, vậy lúc vào thời đỉnh cao thì còn cường đại cỡ nào!

Trong giây lát, Lê Thứ giật mình thất thần.

Thân trưởng lão không nói gì, trên mặt lộ vẻ tán thán. Hắn đã là Nguyên Anh kỳ, trong tứ cảnh thiên có thể tiến vào tầng cao nhất, nhãn giới so với Lê Thứ thì cao hơn rất nhiều, hắn càng hiểu rõ ý tứ của cảnh tượng trước mắt.

Trong mắt hắn hiện lên một khát khao vô cùng nóng bỏng!

Những người bên cạnh Lữ Chấn đều há hốc mồm, không thể tin được mặt trời đỏ sậm trên bầu trời, ngây ra như phỗng.

Bỗng, Thân trưởng lão trầm giọng nói: "Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, động tĩnh do Thái Dương thần điện gây ra quá lớn, chỉ sợ kẻ có tâm đã đoán ra được, đến lúc đó sẽ xảy ra tranh đấu đấy!"

Câu nói của Thân trưởng lão kéo mất người Lê Thứ từ tình trạng thất thần bình thường trở lại, vội vàng đồng thanh nói: "Vâng!"

Thân trưởng lão nhìn kĩ một góc lộ ra của Thái Dương thần điện, sau đó xoay người biến mất.

Một lần nữa Lê Thứ nhìn lại mặt trời trên cao, đã bình thường trở lại nên hắn không khỏi nhíu mày. Bọn họ thông qua suy tính mới biết được thời gian Thái Dương thần điện mở ra, nhưng trăm triệu lần không nghĩ ra Thái Dương thần điện là mở ra sớm như vậy, cảnh tượng rõ ràng như vậy đã khiến khó khăn của bọn họ tăng lên rất nhiều.

Bất luận là hắn hay là Thân trưởng lão đều không thể nghĩ tới, cảnh tượng trước mắt cùng việc thần điện mở ra không có chút quan hệ nào!

Mà đã có người đoạt trước…

"Đẹp! Thật đẹp!" Trung niên nam tử với vẻ mặt si mê nhìn quang cầu giống như thái dương đang lơ lửng trên bầu trời.

Thích khách Mặt Nạ không nói gì, bên ngoài mặt nạ trắng bệch đầy yêu dị kia lúc này như bị phủ bới một lớp màu vàng.

"Ai da, phiền to rồi!" Đột nhiên trung niên nam tử thét lên đầy kinh hãi: "Động tĩnh lớn như vậy, chỉ có quỷ mới không biết thần điện đang mở ra! Xong rồi! Vốn ta định thừa dịp người khác chưa kịp làm gì mà lẻn vào, thần không hay quỷ không biết tìm kiếm vật kia. Giờ thì còn tìm cái gì nữa!"

Thích khách Mặt Nạ không nói gì.

Trung niên nam tử lẩm bẩm như cha mẹ vừa chết.

Thích khách Mặt nạ đột nhiên mở miệng: "Có người."

"Có người?" Trung niên nam tử sửng sốt, bỗng quay ngoắt lại, tinh quang trong mắt hiện lên: "Ngươi nói có người? Có người lẻn vào đó?"

"Ừ."

"Chết tiệt!" Hai tay trung niên nam tử ôm lấy đầu, nhịn không được chửi ầm lên: "Hỗn đản!"

Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới thứ gì đó, sự tức giận trên mặt biến thành mây khói, đầy đắc ý nói: "Ồ! Không có khả năng! Phòng hộ của Thái Dương thần điện này cực mạnh, không phải là thứ mà sức mạnh con người có thể phá được. Trừ phi là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, còn lại không có khả năng đột phá tầng phòng hộ này. Hắc, ta đã tìm người tính toán qua, toàn bộ bộ lạc Thái Dương sớm đã diệt vong, ngay cả chân lông cũng không lưu lại."

Thích khách Mặt Nạ không phản bác lại, im lặng.

Thấy thế, trung niên nam tử lộ vẻ do dự, hắn biết rõ thích khách Mặt Nạ không phải kẻ thuận miệng nói linh tinh, hắn hỏi thăm dò: "Sao ngươi biết rõ bên trong có người?"

Thích khách Mặt Nạ giống như con rối lãnh đạm phun ra hai chữ: "Trực giác."

Tâm trí trung niên nam tử giống như bị mây đen che phủ vậy.

Trực giác chết tiệt!

Trực giác của tên gia hoả này đến giờ đều rất chuẩn!

Tả Mạc dần tỉnh lại.

Hắn phát hiện bản thân đang dựa vào thạch bích, xung quanh mọi thứ vẫn như cũ.

Lẽ nào vừa rồi mình nằm mơ?

Tả Mạc lắc lắc đầu, tất cả những gì phát sinh trong mông đều rất rõ ràng. Hăn hơi do dự rồi bắt đầu kiểm tra thân thể mình.

Thanh đằng huyền thuỷ an tĩnh ẩn dấu trong cơ thể hắn giống như sủng vật. Bên trong đan điền hắn, không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một thái dương nho nhỏ.

Thái dương rất nhỏ, toả ra quang mang nhu hoà, thật nhu hoà ấm áp, những dòng ấm áp này chạy theo kinh mạc hắn đi tới từng nơi trong cơ thể, cả người hắn ấm lên, thoải mái không nói nên lời.

Ba lực lượng vốn dây dưa ở cùng một chỗ rát khó phân biệt lúc này đã dung hợp cùng một chỗ, hình thành nên một lực lượng mà hắn vô cùng xa lạ.

Một luồng ý niệm với vô số tin tức khiến Tả Mạc hiểu ra mọi thứ.

Không thể cưỡng lại, hai hàng nhiệt lệ từ mắt Tả Mạc chảy xuôi xuống.

Thanh Lâm đại ca…

Đó không phải là mộng!

Tả Mạc gạt nước mắt, quỳ trên đất, mặt hướng thạch dập đầu ba cái. Tả Mạc không bi thương quá độ, không phải do sinh ra trong thời hỗn loạn mà hắn coi thường sinh mệnh. Mà đó là do ý niệm Thanh Lâm đại ca lưu lại trong đầu hắn, đó là sự giải thoát, trút bỏ được gánh nặng. Kết cục như vậy chính là thứ Thanh Lâm đại ca muốn, cũng là sự lựa chọn của Thanh Lâm đại ca.

Tả Mạc có thể làm chính là hoàn thành nguyện vọng của đại ca. Trong lòng hắn thầm đưa ra quyết định, bất luận như thế nào hắn cũng phải tới được cố hương của đại ca.

Trong thứ hải, Bồ yêu và Vệ trầm mặc không nói.

Thật lâu Vệ mới cảm khái nói: "Trong lịch sử, bộ lạc Thanh Đằng cũng là một bộ lạc rất cường đại. Một thân thần lực của Thanh Lâm sâu không thể lường, chỉ sợ năm đó cũng là một phương cường giả, không ngờ lại bị giam giữ trong thần điện mấy vạn năm."

Bồ yêu từng bị giam dữ trong Trấn Yêu tháp mấy ngàn năm nên hiểu rõ cảm giác bị dày vò đầy tuyệt vọng này. Mấy vạn năm bị giam gữ trong thần điện bị phong bế ngăn cách với bên ngoài, không đánh mất thần trí đã khiến kẻ xưa nay vốn mắt cao hơn trán Bồ yêu cảm thấy bội phục.

Thực lực cao tới đâu cũng không thể chống lại sức mạnh của thời gian. Những cao thủ bị vây khốn trong cấm chế, ảo cảnh chết đi không phải do sức mạnh của cấm chế, ảo cảnh mà bị chết dưới sức mạnh của thời gian.

Cô đơn, tuyệt vọng, những thứ đó rất dễ sinh ra tâm ma, tâm ma suốt đời, thần trí dần bị tâm ma thay thế, biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.

Vệ cảm khái rồi đột nhiên cười: "Phúc duyên của tiểu tử này thật thâm hậu."

"Đó là công lao của chúng ta." Bồ yêu không biết hổ thẹn vơ hết công vào mình, nếu lúc này Tả Mạc ở đây khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.

"Cũng có lý!" Vệ đồng ý rồi lại nói: "Nhưng đây là phúc hay là hoạ thì không thể nói được."

"Cái gì?" Huyết đồng của Bồ yêu khẽ nhíu lại, hoả diễm xung quanh nhất thời bị kiềm hãm.

"Thần lực tuy biến mất đã lâu chỉ sợ vẫn có người nhận ra." Vệ nói tiếp: "Nhìn trên người hắn kìa, thanh đằng huyền thuỷ, thái dương tinh loại, hai loại chí bảo ngay cả ngươi và nhìn thấy cũng muốn dành lấy, huống hồ là những kẻ khác? Bất luận đại môn phải nào cũng sẽ điên cuồng cướp đoạt."

"Giết tất." Huyết quang trong mắt Bồ yêu chợt loé lên rồi biến mất, thản nhiên nói."

"
Nào đơn giản như vậy? Ngươi và ta bây giờ làm sao có thể trực tiếp động thủ được!" Vệ than thở.

Bồ yêu cười nhạt: "
Ngươi coi thường tiểu tử này rồi! Đừng tưởng hắn là bùn đất chỉ dính được lên tường, hắn rất ngoan cố đó, hừ hừ!"

Vệ cười nói: "
Nói cũng phải, tiểu tử này bình thường đần độn nhưng vào thời khắc mấu chốt thì vẫn có thể chịu đựng được. Hơn nữa vô cùng tinh ranh, muốn chiếm tiện nghi của hắn quả là không dễ dàng gì."

"
Không phải lo lắng thay cho hắn." Bồ yêu không thèm để ý nói, sau đó đổi giọng: "Ngươi đối với thần lực có hứng thú không?"

Vệ nhoẻn miệng cười: "
Làm như thế nào?"

"
Nghiên cứu thôi!"

"
Rất hợp ý ta!"

Hai người ăn ý nhìn nhau.

Ý niệm mà Thanh Lâm đại ca lưu lại chứa đựng rất nhiều tin tức.

Hắn đã điều động toàn bộ sức mạnh của Thái Dương thần điện để giúp Tả Mạc tu luyện thành thần lực, đồng thời mở ra một tia phong ấn của thái dương tinh loại khiến Tả Mạc có thể sử dụng được sức mạnh của nó. Điều này không làm thương tổn gì tới Tả Mạc. Đây không thể coi là đã luyện hoá hoàn toàn thái dương tinh loại nhưng đó là cực hạn mà thanh đằng có thể làm được.

Trừ điều đó ra, thì việc luyện hoá như thế nào và tác dụng của thanh đằng huyền thuỷ là gì đều nói rất rõ ràng. Còn đem "Thanh Đằng" của bộ lạc Thanh Đằng lưu lại cho Tả Mạc, nhưng Thanh Lâm cũng nói, Tả Mạc không thích hợp tu luyện loại công pháp này, chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.

Trong đó trọng yếu nhất đối với Tả Mạc chính là giới thiệu vô cùng rõ ràng về Thái Dương thần điện, cách tiến nhập Thái Dương thần điện, phá giải trận pháp, vị trí của các pháp bảo.

Mượn sức mạnh của Thái Dương thần điện, ba lực của Tả Mạc hợp nhất luyện thành thần lực. Lại thêm ảnh hưởng của thái dương tinh loại, thần lực của hắn có thuộc tính phi thưởng rõ ràng, phi thường thích hợp để tu luyện công pháp của bộ lạc Thái Dương.

Thanh Lâm dặn dò rất kĩ Tả Mạc nhất định phải tìm được công pháp của bộ lạc Thái Dương, đồng thời chỉ ra mấy chỗ có khả năng là nơi ẩn dấu công pháp của bộ lạc Thái Dương.

Đến khi tiêu hoá được toàn bộ những tin tức này thì Tả Mạc mới đứng dậy.

Linh lực thần thức và ma thể trong người quả nhiên đều biến mất, thay vào đó là một loại sức mạnh kì dị.

Đây là thần lực sao?

Tả Mạc hiếu kì quan sát sức mạnh hoàn toàn xa lạ này, nếu so sánh với linh lực, thần thức và ma thể thì thần lực vô cùng khác. Bất luận là linh lực, thần thức hay ma thể đều có đường riêng để vận hàng. Linh lực dựa theo kinh mạch, thần thức lấy mi tâm làm tâm, ma thể theo cơ nhục mà vận hành.

Nhưng thần lực thì lại khác xa, nó có mặt ở khắp nơi không có mục đích, len lỏi khắp mọi chỗ trong cơ thể Tả Mạc, hoàn toàn không có qui luật.

Hơn nữa thần lực khiến Tả Mạc cảm giác giống như một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không giống như ba lực lượng kia vô cùng rõ ràng. Không biết có phải do quá xa lạ hay không mà Tả Mạc cảm thấy vô cùng khó khăn trong việc khống chế thần lực, không giống như ba lực lượng kia chỉ như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Dù cho linh lực là lực lượng yếu nhất trong ba lực thì khống chế nó cũng dễ dàng hơn so với thần lực.

Hỗn độn, bất minh, phiêu hốt, đây là cảm giác của Tả Mạc đối với thần lực. Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kì quặc, không ai thích cảm giác không thể khống chế được sức mạnh của mình cả.

Trong giới tu giả lưu truyền một câu nói, thực lực của một tu giả như nào không nằm ở việc hắn có nhiều hay ít lực lượng, nó nằm ở chỗ hắn có thể khống chế nhiều hay ít lực lượng.

Quang điểm này rất được Tả Mạc ủng hộ.

Nhưng cái này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng kì quặc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất