Từ Đấu La Bắt Đầu Nghịch Thiên Thành Thần

Chương 2: Thiên khí chi tử?

Chương 2: Thiên khí chi tử?
Về đến nhà, Giang Thần cất kĩ một con cá, rồi cầm con còn lại đi tới nhà trưởng thôn, ông Jack.
Nói ra thì, ông Jack vẫn là ân nhân cứu mạng của hắn. Hắn nhớ ngày đó mình cũng ở cùng ông Jack, cho đến khi hắn ba tuổi, bắt đầu tu luyện công pháp tà ác kia, người cả thôn đều coi hắn là ôn thần.
Ngay cả ông Jack cũng không chịu nổi hắn, thỉnh thoảng lại lâm bệnh nặng. Cho đến về sau, ông Jack không thể chịu đựng được nữa, bèn cho Giang Thần một căn nhà nhỏ hẻo lánh nhất để hắn ở một mình.
Giang Thần biết mình mang tới độc hại cho dân làng, nên hắn không oán hận sự tẩy chay của họ.
Từ khi hắn tu luyện thành công, năng lực đại tăng, học được cách săn bắt. Hắn từng bắt được không ít con mồi đưa cho dân làng, nhưng đều bị họ vô tình từ chối.
Sự sợ hãi của dân làng đối với hắn đã đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng được. Họ không những không dám đến gần Giang Thần mà ngay cả con mồi hắn đưa tới cũng không dám nhận, sợ lại vì thế mà nhiễm phải vận rủi.
Đối với hắn, chỉ có ông Jack và nhà Đường Tam là không sợ hãi.
Mỗi lần bắt được mồi ngon, hắn đều sẽ mang biếu ông Jack một ít. Ông Jack cũng rất vui mừng trước hành động của Giang Thần.
Dọc đường, bất cứ ai gặp Giang Thần, dù là phụ nữ ra ngoài giặt quần áo, đàn ông vác nông cụ chuẩn bị đi làm, hay lũ trẻ vừa thức dậy tụ tập chơi đùa, tất cả đều hoảng sợ tránh đi, sợ sẽ bị nhiễm vận rủi.
"Hắn chính là kẻ gây họa, sao chổi!" Các bà, các cô xúm lại xì xào.
Thậm chí có một vài đứa trẻ cầm đá ném từ xa, nhưng làm sao chúng có thể ném trúng Giang Thần.
Giang Thần đột nhiên quay đầu, vờ muốn lao vào, nhất thời dọa một đám trẻ con la hét như chim muông, hoảng sợ chạy tán loạn.
"Ha ha, có tí gan đấy mà đòi gây sự với ta sao?" Giang Thần lắc đầu cười một tiếng. Thường ngày dọa lũ trẻ con không biết trời cao đất rộng này, ngược lại cũng coi là một niềm vui.
Nhà ông Jack nằm ở gần trung tâm thôn, không bao lâu sau, Giang Thần đã tới nơi này.
Lúc này, mặt trời mới mọc đã lên cao, ông Jack quả là biết hưởng thụ, sáng sớm đã kê một chiếc ghế tre, nằm nghiêng trong sân sưởi nắng.
"Ông Jack ơi!" Giang Thần gọi từ xa.
Nghe thấy tiếng Giang Thần, toàn thân ông Jack run lên một cái rất nhỏ, rồi lập tức đứng dậy, chạy như bay ra cổng, nhanh nhẹn khóa cửa lại. Cả quá trình diễn ra trôi chảy, hoàn toàn không giống một ông già hơn sáu mươi tuổi có thể làm được.
Sau khi đóng cửa lại, ông lùi lại mấy bước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thần đã sớm không còn kinh ngạc về chuyện này, trong lòng cũng không tức giận. Hắn bước nhanh tới, dừng lại trước cổng.
"Ông Jack, cháu mang cá đến cho ông này."
"Ừm, Tiểu Thần đúng là một đứa trẻ ngoan. Cháu cứ treo cá ở cửa đi, lát nữa ông tự lấy vào là được." Ông Jack đứng cách cổng năm mét, không dám đến quá gần.
Giang Thần thành thạo treo cá lên chốt cửa, nhìn ngôi nhà lớn mà hắn từng ở ba năm, ánh mắt có chút hoài niệm.
Khi hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh khóc đòi ăn trong tã lót, ông Jack đã nhặt hắn về và nuôi hắn ba năm.
Nghe nói hắn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, năm đó bị người ta bỏ ở bên ngoài thành Nặc Đinh. Khi ông Jack nhặt được hắn, hắn gầy như que củi, cơ thể chỉ bằng một con chuột, hơi thở thoi thóp.
Ông Jack đã từng nghĩ Giang Thần không thể sống nổi, không ngờ hắn lại ngoan cường sống sót.
Hơn nữa, nghe những người dân kia kể lại, ngày ông Jack nhặt hắn về, trên không toàn thôn mây đen dày đặc, sấm sét gầm gào, giống như Thiên Thần đang tức giận, dọa sợ rất nhiều người.
Cho nên sau này, khi Giang Thần tu luyện công pháp tà ác kia, đồng thời gây tai họa cho rất nhiều người, dân làng đã liên kết sự tà ác của hắn với sấm sét ngày đó, cho rằng hắn là một người bị trời ghét, cho nên mới ngay cả trời cao cũng tức giận.
Giang Thần tự nhiên không tin những lời truyền thuyết này. Hắn đang yên đang lành, chỉ là một đứa trẻ, làm sao lại bị trời giận cơ chứ?
...
Treo cá lên cửa xong, Giang Thần quay người định rời đi, nhưng lại nhớ ra một chuyện đặc biệt quan trọng.
"Ông Jack, Tố Vân Đào khi nào đến ạ?"
"Nói với cháu bao nhiêu lần rồi, phải lễ phép một chút. Phải gọi là đại nhân Tố Vân Đào, biết không?" Ông Jack khiển trách.
Ngay sau đó, ông lại nói: "Đại nhân Tố Vân Đào sẽ đến thôn chúng ta vào ngày kia. Đến lúc đó, cháu cũng tới tham gia buổi thức tỉnh cùng."
Giang Thần nhất thời cảm thấy không thích hợp, nghi ngờ nói: "Ông ơi, có phải ông quên cháu rồi không? Nếu hôm nay cháu không hỏi, có phải ông không định nói cho cháu biết ngày kia cũng là lễ thức tỉnh rồi không?"
Ông Jack ho khan vài tiếng để che giấu sự bối rối của mình, "Già rồi, có hơi đãng trí."
Giang Thần hơi cạn lời, "Thôi được, vậy cháu về trước đây, ngày kia cháu sẽ tham gia lễ thức tỉnh đúng giờ."
"Đi đi, đi đi." Ông Jack liên tục vẫy tay.
Đợi Giang Thần đi rồi, ông Jack nhanh chóng mở cửa lớn, vui vẻ cầm con cá lớn vào.
"Năm đó quả nhiên ta không nhìn nhầm người mà. Tiểu Thần đúng là một đứa trẻ ngoan." Giang Thần thỉnh thoảng lại mang những món ăn dân dã bổ dưỡng này tới cho ông, khiến ông cảm thấy việc nhặt Giang Thần về ngày xưa là một quyết định vô cùng sáng suốt.
Giang Thần đã đi xa, nhưng tai hắn vẫn giật giật, nghe thấy ông Jack lẩm bẩm. Trên gương mặt hơi đẹp trai của hắn không khỏi hiện lên một tia ý cười.
Đing đương... Đing đương... Đing đương...
Từng tràng tiếng rèn sắt truyền đến, Giang Thần dừng bước, ánh mắt nhìn về phía đầu thôn.
Ở đó có ba gian nhà gạch mộc đơn sơ, trên nóc căn nhà chính có treo một tấm biển gỗ, trên đó vẽ một chiếc búa đơn sơ.
Giang Thần biết đó là nhà Đường Tam. Lúc này, chắc là Đường Tam đang luyện tập rèn sắt, phải biết rằng chưa đến buổi trưa, gã thợ rèn lôi thôi Đường Hạo sẽ không thức dậy.
Hắn chưa từng tới gần nơi đó. Hắn là người duy nhất trong thôn này biết nội tình của Đường Hạo. Đây chính là một Phong Hào Đấu La mạnh mẽ đến rối tinh rối mù cơ mà, vừa bước vào cảnh giới Phong Hào Đấu La đã có thể đánh bại một đám Phong Hào Đấu La của Võ Hồn Điện, còn đánh cho Giáo Hoàng đời trước trọng thương.
Nếu Đường Hạo cũng giống như những người dân kia coi hắn là một tai họa, một búa đánh chết hắn, thì đúng là oan uổng.
Về đến nhà, Giang Thần ăn con cá kia xong, liền ngủ một giấc thật say. Đây là thói quen của hắn, ban ngày không nên tu luyện, ngoài ăn và ngủ ra, hắn thường ở trong phòng.
Mãi đến chạng vạng, hắn mới chậm rãi tỉnh lại. Sau khi làm xong bữa tối, hắn nhẹ nhàng nhảy vọt lên mái nhà, chờ đợi đêm xuống.
Cuối cùng, mặt trời chìm xuống dưới núi lớn, ánh trăng trong sáng cũng ló đầu ra từ một bên trời. Lại là một đêm tuyệt đẹp buông xuống khắp nơi.
Giang Thần bắt đầu tu luyện với ánh trăng vừa lên. Cùng với sự vận chuyển của công pháp, từng tia từng sợi ánh trăng khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ trên trời ào ạt xuống, được hắn hấp thụ vào trong cơ thể.
Đồng tử của hắn trong nháy mắt đen như mực. Móng tay ban đầu đã cắt tỉa nhanh chóng dài ra, dài hơn một tấc. Móng tay đen nhánh, mũi nhọn vô cùng sắc bén.
Hai chiếc răng nanh trắng toát mọc dài ra một cách kỳ lạ, chui ra từ đôi môi khép chặt của hắn, khiến gương mặt hơi đẹp trai kia lại thêm vài phần đáng yêu.
Một luồng khí đen dường như đến từ Cửu U Địa Ngục từ trong cơ thể hắn phát ra, lượn lờ xung quanh cơ thể. Cơ thể nhỏ bé ẩn hiện trong khí đen, có chút âm u và đáng sợ.
Hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, toàn thân Giang Thần thư thái, đắm chìm trong tu luyện...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất