Chương 35: Thái độ chuyển biến
Tí Tí tiến đến đầu tiên là nhà của Tố Vân Đào.
Tố Vân Đào đã làm việc ở Võ Hồn Điện nhiều năm, cũng có chút tiền tích cóp, mua một căn nhà ở trung tâm thành phố Nặc Đinh.
Tí Tí từng đến đó vài lần. Nếu bây giờ Tố Vân Đào chưa về nhà, cô sẽ phải tìm anh trên khắp thành phố Nặc Đinh.
Nhà của Tố Vân Đào là một căn nhà nhỏ độc lập. Tí Tí vừa đến nơi, đã thấy cổng chính của sân đã bị phá tan.
"Quả nhiên là ở đây." Lòng cô vui mừng.
Tí Tí đi lên lầu, thoáng cái đã thấy Tố Vân Đào đang điên cuồng uống rượu.
"Vân Đào!" Cô gọi một tiếng.
Tố Vân Đào bỗng quay đầu lại, hai mắt đầy tơ máu, nỗi bi thương tột cùng đó khiến tim Tí Tí không khỏi run lên.
"Cô tìm tôi làm gì? Sao không đi tìm lão già chó đó, tiếp tục vui vẻ của cô đi?" Tố Vân Đào tự mình uống rượu, nhìn Tí Tí bằng ánh mắt không còn nhiệt huyết mà vô cùng thờ ơ.
Tí Tí chạy thẳng đến, ôm lấy cánh tay Tố Vân Đào, "Vân Đào, thật ra em có nỗi khổ tâm."
Lần đầu tiên đối mặt với hành động thân mật như vậy của Tí Tí, Tố Vân Đào trở nên dửng dưng, trái tim anh đã chết.
"Vân Đào, em lớn lên ở khu ổ chuột từ nhỏ, chịu đủ sự nghèo khổ, em chỉ muốn sống tốt hơn một chút thôi." Tí Tí nức nở nói.
"Cho nên cô đi dụ dỗ hắn?" Tố Vân Đào lạnh lùng nói.
"Hắn hứa sẽ cho em lên làm điện chủ. Thật ra trong lòng em vẫn thích anh mà. Mỗi lần ở bên hắn, lòng em đều âm thầm rơi lệ, cảm thấy có lỗi với anh. Nhưng trở thành điện chủ là giấc mơ của em, em không thể không chấp nhận hành động cầm thú của hắn."
"Vân Đào, hứa với em đừng lan truyền chuyện này được không? Em thật sự rất yêu anh, nếu không phải chuyện điện chủ, em đã sớm đồng ý lời theo đuổi của anh rồi. Anh hãy giúp em lần này đi, chờ em làm điện chủ xong, em sẽ đá lão già Mã Tu Nặc đó đi, em sẽ cho anh làm Đại chấp sự, chúng ta sẽ song túc song phi, Võ Hồn Điện thành phố Nặc Đinh sẽ là của chúng ta."
Tí Tí nói một cách dễ thương, câu cuối cùng đó không phải giả, cô thật sự đã từng có ý nghĩ đó.
Tố Vân Đào không uống rượu nữa, trầm mặc ngồi đó, còn Tí Tí thì tựa vào vai anh, không ngừng nức nở.
Nhìn Tí Tí khóc như mưa, lòng anh thở dài, tình cảm bao năm sao có thể dứt bỏ trong một sớm một chiều được? Anh vẫn yêu Tí Tí tha thiết.
Anh đẩy Tí Tí ra, lạnh lùng nói: "Cô đi đi, từ nay về sau chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa. Tôi cũng sẽ không kể chuyện của cô ra."
"Vân Đào, cảm ơn anh đã giúp em." Tí Tí cảm động, mừng đến bật khóc. Cô không nghĩ Tố Vân Đào thực sự sẽ giúp cô.
Giây phút này, cô cảm thấy có thứ gì đó trong lòng vỡ vụn, tình yêu dành cho Tố Vân Đào trào ra, càng lúc càng đậm.
Tố Vân Đào nét mặt đắng chát.
Tôi dành thanh xuân bao năm cho em.
Đổi lại một câu "cảm ơn anh đã giúp em."
Giúp em tiêu sái và mạo hiểm.
Giúp tôi bầu trời xanh biển rộng.
Hắn hứa em non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt.
Tôi chỉ có một câu "không hối hận giúp em."
Giúp em hôm nay và ngày mai.
Giúp dưới mặt tôi cái mùa hè.
...
Tố Vân Đào phất phất tay, lạnh lẽo nói: "Cô đi đi..."
Chữ "đi" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Tí Tí đã tựa sát vào.
"Ô... Ô..."
Tố Vân Đào không nói nên lời, mắt anh trợn to, máu sôi sùng sục, gần như muốn lấn át lý trí của anh.
Có lẽ vì Võ Hồn, hơn hai mươi tuổi anh chưa từng yêu đương lần nào, chuyện này vẫn là lần đầu.
Sự cám dỗ mạnh mẽ như thế, bảo anh phải làm sao chống lại?
Anh dùng chút lý trí còn sót lại, muốn đẩy Tí Tí ra. Lý trí bảo anh, không thể tiếp tục nữa.
Nhưng không đợi anh dùng sức, Tí Tí lại có hành động tiếp theo.
Đồng tử Tố Vân Đào đột nhiên mở rộng, nhìn nụ cười gần trong gang tấc, anh triệt để luân hãm...
...
Một giờ sau, Tí Tí hài lòng đi ra.
Lúc này nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời, sự u ám trong lòng tan biến. Mười mấy năm qua, chưa bao giờ cô được vui vẻ như ngày hôm nay.
Cuối cùng cô đã nhìn rõ nội tâm mình, hóa ra cô vẫn rất thích Tố Vân Đào, chỉ là luôn bị dã tâm của mình che lấp.
"Mã Tu Nặc, cái lão già chó nhà ngươi, cút đi."
"Sau khi lựa chọn, cũng là lúc ngươi phải trả giá đắt..."
Lúc này, trên mái nhà phía sau Tí Tí, có một con chim nhỏ màu đen. Con chim nhỏ mắt đờ đẫn, đột nhiên bay lên, vỗ cánh, bay về phía học viện Nặc Đinh.
Giang Thần thu ánh mắt lại, hít một hơi, "Đúng là Đào ca, cái này cũng có thể tha thứ. Còn có Tí Tí đáng thương, cô ta còn không biết Mã Tu Nặc đã ăn chắc cô ta rồi."
Khi anh thở dài, Kinh Vô Mệnh trở về. Vừa vào khu rừng nhỏ, anh ta đã thấy Giang Thần.
"Thiếu gia, tin tức lớn đây, Tố Vân Đào phát điên rồi."
Giang Thần phất tay, "Tôi biết rồi."
Đúng lúc này, một con chim nhỏ màu đen bay tới, đậu trên vai Giang Thần. Giang Thần dịu dàng vuốt ve nó vài cái.
"Nó chính là mắt của tôi. Sau này cậu không cần đến Võ Hồn Điện nữa, dành thêm thời gian tu luyện đi."
"Thiếu gia, ngài không cần tôi nữa sao? Tôi có thể tiếp tục giúp ngài." Kinh Vô Mệnh lo lắng nói.
Giang Thần cười ôn hòa, "Không, trong mắt tôi, việc tu luyện của cậu quan trọng hơn việc giám sát Mã Tu Nặc trước kia. Tôi đã biết Võ Hồn Điện ở đâu, sau này tôi sẽ tự mình giám sát. Cậu hãy tu luyện thật tốt, sau này chắc chắn sẽ cần cậu giúp đỡ."
"Được." Kinh Vô Mệnh không dám phản kháng mệnh lệnh của Giang Thần, chỉ có thể đồng ý.
Ngay sau đó anh ta lại mở lời: "Thiếu gia, ngài có thể cho cô Tí Tí một con đường sống không? Tôi thấy cô ấy bị lừa, cũng thật đáng thương."
Giang Thần vô cùng ngạc nhiên nhìn Kinh Vô Mệnh, "Cậu không phải là kẻ giết người không chớp mắt sao? Sao lại thấy một cô gái đáng thương?"
"Tôi... Tôi... Chỉ là cảm thấy cô ấy có chút đáng thương." Kinh Vô Mệnh đỏ mặt cúi đầu.
"Cũng phải, dù sao cô ta đã dạy cậu hơn hai tháng nhập môn." Giang Thần cười nói, khiến mặt Kinh Vô Mệnh càng đỏ hơn.
"Yên tâm đi, cô ta chẳng qua là một người phụ nữ tham lam và ngu ngốc thôi, tôi hứa với cậu sẽ không giết cô ta."
"Cảm ơn thiếu gia." Kinh Vô Mệnh biết ơn nói.
"Ừm, cậu tu luyện đi, tôi đi ăn cơm." Giang Thần nói rồi đi ra ngoài.
Kinh Vô Mệnh tiễn Giang Thần đi rồi, mới bắt đầu tu luyện.
"Haiz, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa tôi đói đến phát hoảng." Giang Thần thở dài.
Anh đột nhiên có chút ghen tị với Kinh Vô Mệnh, không cần ăn cơm, uống một lần máu là có thể cầm cự vài ngày, hơn nữa còn giúp công lực tăng trưởng.
Có điều anh lại lập tức lắc đầu. Thật ra anh cũng có thể hút máu, hơn nữa hút máu cũng rất cám dỗ, chỉ có điều tư tưởng kiếp trước khiến anh cảm thấy đây là chuyện thương thiên hại lý.
Tuy mùi máu tươi cũng rất ngon, nhưng món ăn ngon cũng không tệ, trong trường hợp có lựa chọn, anh thà chọn cuộc sống của người bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, anh lại tiếp tục vào rừng cây tu luyện. Quyền pháp và thân pháp kỳ dị đó khiến Kinh Vô Mệnh cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại không dám hỏi.
Thời gian thoáng chốc lại qua hai ngày...