Từ Đấu La Bắt Đầu Nghịch Thiên Thành Thần

Chương 38: Ta muốn tới Giang Thần trước mộ phần sám hối

Chương 38: Ta muốn tới Giang Thần trước mộ phần sám hối
"Cùng lắm thì kẻ đó có thực lực thế nào, ta với Đường Tam đều là Hồn Sư cấp 11, chẳng lẽ lại phải sợ hắn sao?", Tiểu Vũ bất mãn nói.
"Nghe nói người đó đã là Đại Hồn Sư rồi.", Vương Thánh mặt trắng bệch, nếu để người đó đến, e là cả bọn sẽ không tránh được một trận đòn đau.
"Thật hả?", Tiểu Vũ biến sắc mặt, vội vàng nói: "Đường Tam, chúng ta đi mau thôi, Đại Hồn Sư chúng ta chắc chắn không đánh lại được."
"Ha ha, bây giờ mới sợ hả? Muộn rồi, ngoan ngoãn làm con thỏ cưng của ta đi."
Một tiếng cười lớn truyền đến, Tiêu Trần Vũ hay còn gọi là đại ca Tiêu vừa mới bỏ đi đã quay lại, đằng sau hắn còn có hai người, một người cao gần bằng hắn là Kinh Vô Mệnh, còn người kia chính là Giang Thần.
"Đại ca Kinh, chính là lũ công đọc sinh không có mắt này, dám mạo phạm chúng ta, ngài cho chúng nó biết tay đi ạ.", đại ca Tiêu không ngừng khúm núm trước mặt Kinh Vô Mệnh.
Vừa nãy thuộc hạ của hắn đều bị Đường Tam đánh bại, ngay cả bản thân hắn cũng bị ăn một trận đòn, nếu là trước kia, hắn đã sớm chịu thua, nhưng bây giờ hắn có chỗ dựa, đại ca này vô tình quen biết được chắc chắn sẽ khiến đám công đọc sinh đáng ghét kia sợ khiếp vía.
Nhất là con thỏ loli kia, nghĩ đến sau này có thể ôm vào lòng trêu đùa, tim hắn lại bắt đầu rạo rực.
Tiểu Vũ sắc mặt vô cùng khó coi, nàng phát hiện nàng căn bản không nhìn thấu thực lực của Kinh Vô Mệnh, chỉ có thể cảm nhận được sự thâm sâu khó lường, vì vậy rất có thể đối phương thật sự là một tên Đại Hồn Sư.
Tuy nàng rất thắc mắc sao Giang Thần lại đi cùng người kia, nhưng bây giờ, tránh chiến đấu không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất.
Thấy Kinh Vô Mệnh không động thủ, ngược lại dường như đang xin ý kiến đứa trẻ bên cạnh, đại ca Tiêu lấy làm lạ.
"Đại ca Kinh, hai đứa trẻ đó vừa mới đột phá Hồn Sư thôi, ngài phất tay một cái là giải quyết được.", đại ca Tiêu thúc giục.
Kinh Vô Mệnh cuối cùng cũng quay người nhìn hắn, không nói gì, trực tiếp giáng một cái tát.
Một cái tát với lực mạnh mẽ, trực tiếp khiến Tiêu Trần Vũ bay ngang ra ngoài, máu lẫn răng phun ra, khi ngã xuống đất một bên mặt sưng tấy lên nhanh chóng, người thì ngất lịm đi.
Đám người đang ồn ào lập tức im bặt, đám tiểu đệ của Tiêu Trần Vũ đều sững sờ.
Kinh Vô Mệnh đây là làm gì vậy?
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Kinh Vô Mệnh cùng đứa trẻ bên cạnh đi về phía đám công đọc sinh.
"Giang Thần, thì ra ngươi quen biết người kia, sao vừa nãy không nói sớm một tiếng, hại ta lo lắng vô ích.", Tiểu Vũ than phiền.
Nói xong, nàng tò mò nhìn Kinh Vô Mệnh với đôi mắt đáng yêu, thầm nghĩ trong lòng: "Người này cũng không lớn lắm, vậy mà đã là Đại Hồn Sư rồi, con người tu luyện dễ dàng đến thế sao?"
"Chúng ta đi thôi.", Giang Thần nói.
Vốn đang rất e sợ Kinh Vô Mệnh, Vương Thánh lúc này cũng vui vẻ trở lại, gào lớn: "Sau này xem ai còn dám bắt nạt công đọc sinh chúng ta nữa?"
Dưới ánh mắt vô cùng xấu hổ của đám chính thức sinh, nhóm công đọc sinh đều vênh váo tự đắc rời đi.
Sau khi trở về học viện, Đường Tam cáo từ, vội vàng rời đi, nói muốn đến Võ Hồn Điện để tiến hành chứng nhận thăng cấp Hồn Sư.
Giang Thần lắc đầu, lần này Đường Tam đến đó, người giúp hắn chứng nhận có thể vẫn là Mã Tu Nặc, nhưng người tiếp đón hắn lại không còn là Tố Vân Đào.
Mà Mã Tu Nặc này, cũng không hả hê được bao lâu.
Giang Thần nói với Kinh Vô Mệnh: "Làm việc theo kế hoạch của ta, đi thôi."
Kinh Vô Mệnh cung kính đáp lời, bước nhanh rời đi.
Tiểu Vũ và Vương Thánh cùng một đám công đọc sinh đều kinh ngạc mở to mắt, gương mặt không thể tin được.
"Giang Thần, sao người kia lại gọi ngươi là thiếu gia? Hắn là một Đại Hồn Sư mà.", Tiểu Vũ nhịn không được hỏi.
Giang Thần hơi bất đắc dĩ, xem ra mình vô tình bại lộ rồi.
"Ừ... lộ bài, thật ra ta là phú nhị đại."
"Làm sao có thể? Đường Tam nói ngươi với hắn cùng một làng.", Tiểu Vũ rõ ràng không tin.
"Không tin ngươi có thể đi hỏi Đường Tam, hắn biết ta là phú nhị đại.", Giang Thần nói chuyện không cần phải nháp.
Bởi vì Đường Tam biết Kinh Vô Mệnh cũng là một Cương Thi, cho nên chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật của Giang Thần.
...
Lúc này, trong nhà Tố Vân Đào, Tố Vân Đào dịu dàng vuốt ve Ti Ti trong lòng, cảm động nói: "Ti Ti, em đối xử với anh thật tốt, anh muốn cả đời đối xử tốt với em."
Ti Ti ôm lấy thân thể cường tráng của Tố Vân Đào, nghe tim anh đập, mặt mày hạnh phúc nói: "Vân Đào, trước kia em làm nhiều chuyện ngốc nghếch như vậy, mà anh còn tha thứ cho em. Gặp được anh, là hạnh phúc lớn nhất đời em."
Tố Vân Đào nghe vậy càng dùng sức ôm chặt Ti Ti, dường như muốn hai người hoàn toàn hòa vào nhau.
"Vân Đào, anh không biết đâu, lão già Mã Tu Nặc tâm địa quá độc ác, hắn sợ anh sẽ tranh giành vị trí điện chủ với hắn, vậy mà lại đoạn tiền đồ của anh, cố ý hại chết đứa trẻ ở Thánh Hồn thôn giác tỉnh."
"Cái gì?", Tố Vân Đào đột nhiên ngồi dậy, mặt đầy kinh ngạc.
"Em nói là Giang Thần?", hắn run giọng hỏi, cái chết của Giang Thần lúc đó khiến hắn suy sụp mấy ngày, sao hắn có thể không ấn tượng sâu sắc được chứ.
Ti Ti gật đầu: "Chính là đứa trẻ đó, Mã Tu Nặc không biết dùng thủ đoạn gì sát hại đứa bé đó, còn bắt em nói dối anh, nói em tận mắt thấy đứa bé đó chết rồi, thật ra lúc đó em căn bản không có đi Thánh Hồn thôn."
Tố Vân Đào ngây người, bỗng nhiên ôm đầu khóc rống lên, "Đều tại anh, đều tại anh, nếu anh không giao bản báo cáo đó cho Mã Tu Nặc, đứa bé đó sẽ không phải chết. Là anh hại chết hắn."
Ti Ti đau lòng ôm lấy đầu Tố Vân Đào, an ủi: "Thật ra không trách anh, phải trách tên chó già đó quá độc ác, hắn tất nhiên sẽ gặp báo ứng."
Tố Vân Đào đột nhiên đi xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo xong, "Không được, anh phải đi Thánh Hồn thôn một chuyến, dù sao cũng là anh hại chết Giang Thần, nói gì anh cũng phải đến trước mộ hắn viếng một chút, cho người nhà hắn một khoản bồi thường."
Nói xong, hắn tìm ra tiền tiết kiệm của mình, mang theo không ít Kim Hồn tệ.
"Em đi cùng anh.", Ti Ti cũng xuống giường.
"Không cần, em ở nhà đợi anh về là được."
"Vậy anh đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
Ra khỏi nhà xong, Tố Vân Đào ngay cả xe ngựa cũng không cần, chạy thẳng đến cổng thành.
Hắn vội vàng muốn đến Thánh Hồn thôn, sám hối trước mộ Giang Thần, còn có ông nội Giang Thần là lão Kiệt Khắc, hắn cũng muốn an ủi một chút.
Tiễn Tố Vân Đào đi xong, Ti Ti vừa định lên lầu, ngay khoảnh khắc nàng quay người, một bóng người đột nhiên nhảy từ tường rào ngoài vào.
Đây là một thiếu niên mặc áo đen, cao gần 1m7, mặt mũi bình thường, sắc mặt hơi lạnh nhạt.
"Ngươi là ai?", Ti Ti nhịn không được lùi lại mấy bước, cảnh giác hỏi, đồng thời nàng đã ngầm điều động Hồn Lực, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hồi Võ Hồn.
Kinh Vô Mệnh nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Cô nương Ti Ti, ngươi không cần căng thẳng, ta không có ác ý."
"Không có ác ý ngươi sẽ trực tiếp xông vào nhà ta?", Ti Ti cười lạnh.
Kinh Vô Mệnh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: "Ngươi có muốn tìm Mã Tu Nặc báo thù không? Ta có cách để hắn sống không bằng chết!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất