Chương 4: Tố Vân Đào thất vọng
Tố Vân Đào hét lớn một tiếng, vận dụng Hồn Lực trong cơ thể, như Sư tử điên cuồng gầm rống, ngay lập tức trấn áp các thôn dân ở cổng làng.
Các thôn dân nhìn Tố Vân Đào đang nổi giận, trong lòng vô cùng sợ hãi, ngây người đứng tại chỗ, luống cuống chân tay, không dám cất tiếng, cả thế giới đều yên tĩnh trở lại.
Bảy đứa trẻ trong căn nhà gỗ sợ đến nép vào nhau, run lẩy bẩy nhìn Tố Vân Đào với vẻ mặt giận dữ.
Hồn Sư đại nhân của Võ Hồn Điện nổi giận, vậy phải làm sao bây giờ?
Tố Vân Đào nhìn những thôn dân ngây người đứng tại chỗ vẫn chưa tránh ra, vẻ bất mãn trên mặt càng sâu, định tiếp tục quát lớn, đúng lúc này, tiếng gầm gừ của lão Jack vang lên.
“Đều đần ra đấy làm gì? Hồn Sư đại nhân bảo các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?”
Lão Jack kéo Đường Tam vội vàng đi tới, như một con sư tử già đang nổi giận, suýt chút nữa lấy cây gậy trong tay ra quất mấy người kia.
Mấy người kia vội vàng tránh ra, không dám mạo phạm uy nghiêm của lão Jack.
Lão Jack tiếp tục quát lớn: “Các ngươi hồ đồ rồi à? Nếu Hồn Sư đại nhân tức giận, ai sẽ thức tỉnh cho con em của chúng ta? Tố Vân Đào đại nhân là nhân vật vĩ đại nhất, biết không?”
Mấy người kia bừng tỉnh lại, vội vàng hô lớn: “Tố Vân Đào đại nhân, chúng tôi biết lỗi rồi.”
Sắc mặt Tố Vân Đào dịu lại, có chút hài lòng với lời tâng bốc của lão Jack, ôn tồn nói: “Bảo lũ trẻ vào đi, thời gian của ta khá gấp.”
Nhưng vẫn có người lấy dũng khí nói: “Trưởng thôn, Giang Thần cậu ấy…”
Lão Jack giận dữ lườm hắn một cái, không để ý tới, trực tiếp nói với Giang Thần: “Tiểu Thần, đi vào, nhớ giữ khoảng cách an toàn nhé.”
“Không vấn đề!” Giang Thần sải bước đi vào, nụ cười tươi tắn.
Cái gọi là khoảng cách an toàn chính là cách những người khác không được nhỏ hơn năm mét, như vậy mọi người sẽ không cần lo lắng bị khí tức của cậu ta làm hại.
“Các ngươi đều đợi ở bên ngoài.” Lão Jack phân phó một tiếng, nắm tay Đường Tam đi vào.
Cánh cửa lớn của Võ Hồn Điện đóng sầm lại, chỉ còn lại người lớn trong thôn ở bên ngoài chờ đợi.
“Tố Vân Đào đại nhân, lần này làm phiền ngài rồi.” Lão Jack đứng bên cạnh Tố Vân Đào cung kính nói.
Tố Vân Đào rất hài lòng với thái độ của lão Jack, “Bắt đầu ngay thôi, các con xếp thành một hàng.”
Theo lời của hắn, bảy đứa trẻ chen nhau xếp thành hàng ở phía trước, Đường Tam bất đắc dĩ bị đẩy ra phía sau, còn phía sau cậu chính là Giang Thần.
Vì có tư tưởng của người trưởng thành, những năm này Đường Tam căn bản không chơi được với những đứa trẻ này, bị tất cả đứa trẻ gạt ra cũng là chuyện bình thường.
Giang Thần thì càng không cần phải nói, rất thức thời đứng cuối cùng, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào phía trên cánh cửa gỗ, dáng vẻ có chút lười biếng.
Lão Jack chú ý tới dáng vẻ của Giang Thần, nhất thời tức đến râu dựng lên, nháy mắt với Giang Thần, Giang Thần bất đắc dĩ, đành phải đứng thẳng người.
Mà ở cách cậu năm mét, Đường Tam liên tục quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Thần, dường như sợ Giang Thần lại đột nhiên nhào tới, cho cậu một “đòn chí mạng”.
Thấy dáng vẻ cảnh giác của Đường Tam, Giang Thần có chút buồn cười, nhất thời giơ hai móng vuốt lên khuôn mặt trắng nõn, hé miệng, lộ ra hai chiếc răng mèo đáng yêu, vẻ mê mị nhìn chằm chằm Đường Tam.
Đường Tam toàn thân run lên, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Giang Thần nữa.
Tố Vân Đào thấy bọn trẻ đã xếp hàng xong, sau đó mở miệng nói: “Ta gọi Tố Vân Đào, Đại Hồn Sư cấp 26, là người dẫn đường của các con. Tiếp theo ta sẽ thức tỉnh Võ Hồn cho các con, khi ta phóng thích Võ Hồn sẽ có chút đáng sợ, nhưng xin các con đừng sợ hãi! Đừng sợ hãi! Đừng sợ hãi!”
Chuyện quan trọng nói ba lần, Tố Vân Đào cũng rất bất đắc dĩ, thường xuyên sẽ có đứa trẻ sợ hãi bỏ chạy, nghiêm trọng ảnh hưởng tốc độ làm việc của hắn.
Nói xong, hắn theo túi công cụ của mình lấy ra công cụ thức tỉnh Võ Hồn, đó là sáu viên đá đen nhánh cùng một quả cầu thủy tinh màu xanh lam.
Sau khi sắp xếp sáu viên đá màu đen thành một trận pháp lục mang tinh, hắn ra hiệu đứa bé đầu tiên bước vào.
“Nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, không có mệnh lệnh của ta không được mở mắt ra.”
“Độc Lang, chiếm hữu!” Tố Vân Đào trong ánh mắt kinh hãi của nhiều đứa trẻ đã hoàn thành biến thân, toàn thân lông dài bay lượn, dáng người bành trướng, quần áo đều bị căng đến sắp rách ra.
Giang Thần tò mò nhìn Tố Vân Đào biến thân, lúc này Tố Vân Đào ngoại trừ khuôn mặt tuấn tú kia ra, những chỗ còn lại không hề khác gì với Người Sói trong phim phương Tây ở kiếp trước của Giang Thần.
Ngoại trừ Giang Thần và Đường Tam, những đứa trẻ còn lại sợ đến run lẩy bẩy, đứa bé đầu tiên gấp gáp nhắm chặt hai mắt, ngược lại không nhìn thấy dáng vẻ khủng khiếp của Tố Vân Đào.
Tố Vân Đào rất hài lòng, chỉ cần đứa bé đầu tiên có thể thuận lợi thức tỉnh, như vậy những đứa bé phía sau cũng sẽ không sợ hãi.
Động tác trên tay của hắn không dừng lại, kích hoạt trận pháp trên đất, nhất thời một cái lồng màu vàng bao phủ đứa bé kia.
Vô số điểm sáng màu vàng óng theo hòn đá màu đen bay ra, tiến vào thân thể của cậu bé, làm cho thân thể đang run rẩy vì căng thẳng kia bình tĩnh lại.
“Đưa tay phải của con ra.” Tố Vân Đào ôn hòa nói.
Cậu bé vô thức đưa tay phải ra, nhất thời một chiếc lưỡi hái từ từ ngưng tụ.
Tố Vân Đào có chút thất vọng, lưỡi hái tuy cũng có thể dùng để công kích, nhưng hắn vẫn chưa nghe nói qua có Hồn Sư lưỡi hái cường đại, loại Võ Hồn này chỉ có thể dùng để làm ruộng.
Hắn cầm lấy cầu thủy tinh để kiểm tra Hồn Lực của đứa trẻ này, kết quả càng làm hắn thất vọng, một tia Hồn Lực cũng không có, đại biểu cho đứa bé này cũng không thể tu luyện.
Liên tiếp sáu đứa trẻ được thức tỉnh, đều là một số nông cụ Võ Hồn, làm Tố Vân Đào thất vọng tột độ.
Cô bé trước mặt Đường Tam ngược lại có chút khác biệt, thức tỉnh một gốc Lam Ngân Thảo.
“Võ Hồn của con là phế Võ Hồn, không có bất kỳ năng lực nào, Lam Ngân Thảo là Võ Hồn phế nhất Đấu La Đại Lục.” Theo lời của Tố Vân Đào vang lên, hai mắt cô bé kia ngấn lệ, oà lên khóc.
Tố Vân Đào nắm tay cô bé đo thử một chút, quả nhiên, cô gái này vẫn là không có một tia Hồn Lực.
Cuối cùng cũng đến lượt Đường Tam, không cần Tố Vân Đào nói, cậu đã đứng trong trận pháp.
“Đường Tam, cố lên!” Giang Thần ở phía sau hô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tam ngưng trọng gật đầu, bảy người phía trước đều không có một ai thức tỉnh ra Võ Hồn có thể tu luyện, cái này khiến một trái tim của cậu chìm xuống đáy cốc.
Thì ra, muốn trở thành một Hồn Sư thật sự rất khó.
Tố Vân Đào lần nữa kích phát trận pháp, tay phải Đường Tam thuận lợi ngưng tụ ra Võ Hồn, đó là một gốc Lam Ngân Thảo nhẹ nhàng đung đưa.
Vốn là nhìn thấy trong trận pháp tuôn ra điểm sáng màu vàng óng còn nhiều hơn tất cả đứa trẻ trước đó cộng lại, Tố Vân Đào đã mừng như điên, thế mà sự xuất hiện Võ Hồn của Đường Tam lại dội cho hắn một chậu nước lạnh.
Tâm trạng vui mừng biến mất, Tố Vân Đào trở nên mặt không biểu cảm, hờ hững phất tay nói: “Phế Võ Hồn, người kế tiếp.”
Ở một bên nhìn lão Jack cả trái tim đã nguội lạnh, khuôn mặt tang thương cực kỳ thất vọng, năm nay, quả nhiên vẫn là không được.
“Chú, ngài vẫn chưa giúp cháu kiểm tra Hồn Lực?” Đường Tam nhắc nhở.
Tố Vân Đào thản nhiên nói: “Không cần đo, của con là phế Võ Hồn, không có khả năng có Hồn Lực.”
“Ngài cứ để cháu thử một chút đi.” Đường Tam kiên trì nói.
Giang Thần cũng nói: “Hồn Sư đại nhân, giúp cậu ấy đo một cái đi, không tốn bao nhiêu thời gian của ngài đâu.”
“Được rồi.” Tố Vân Đào quay đầu, cầm lấy cầu thủy tinh thờ ơ đi tới trước mặt Đường Tam.
Nhìn thấy dáng vẻ không quan trọng của Tố Vân Đào, Giang Thần thầm cười trong lòng, lát nữa Hồn Lực của Đường Tam bảo đảm sẽ dọa chết Đào ca...