Chương 42: Thần cấp Võ Hồn?
Lúc này, tại Võ Hồn thành, cơ cấu thống trị tối cao của Võ Hồn Điện, bên trong Giáo hoàng điện.
Một nữ tử ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, nàng mặc trường bào màu đen nạm vàng tinh xảo, đầu đội Cửu Khúc Tử Kim Quan, trong tay cầm một cây quyền trượng khảm nạm vô số bảo thạch.
Làn da trắng nõn, dung nhan gần như hoàn hảo, trên người tỏa ra khí tức thần thánh cao quý vô hình, chỉ cần ngồi đó cũng đủ khiến người ta nhịn không được nảy sinh ý muốn quỳ lạy.
Nàng chính là Giáo hoàng đương nhiệm của Võ Hồn Điện, Bỉ Bỉ Đông, được mệnh danh là người lãnh đạo mạnh nhất từ trước tới nay của Võ Hồn Điện, với tu vi thâm bất khả trắc.
Bên trong đại điện chỉ có một mình nàng, tuy trên người tỏa ra khí chất uy nghiêm, nhưng lúc này giữa vầng trán của nàng lại có một nỗi u sầu nhàn nhạt.
Nỗi u sầu của nàng không phải vì sự kiện Mã Tu Nặc gần đây, tuy Mã Tu Nặc đã làm mất mặt Võ Hồn Điện, nhưng sự kiện này vẫn rất dễ giải quyết.
Mỗi khi trời tối người yên, hoặc khi chỉ có một mình, nàng luôn không kiềm chế được mà nhớ lại một số chuyện cũ năm xưa.
Người lão sư mà nàng tôn kính nhất, vào một ngày nọ đột nhiên biến thành một cầm thú, vô tình chiếm đoạt nàng.
Còn có người đàn ông mà nàng yêu sâu đậm nhất, dưới sự ép buộc của sư phụ nàng đã rời khỏi Võ Hồn Điện, cuối cùng, khi nàng thoát khỏi ma chưởng muốn tìm lại người đàn ông đó, lại phát hiện đối phương đã yêu một cô gái khác...
Và chính nàng, cũng vì bị lão sư chiếm đoạt mà sinh ra một đứa con lẽ ra không nên xuất hiện trên thế gian này.
Tuy trong lòng yêu thương đứa con gái sâu đậm, nhưng mỗi lần trông thấy con gái, nàng luôn nhịn không được nghĩ tới người lão sư cầm thú kia, những kinh nghiệm đau khổ đó khiến nàng không cách nào đối diện bình thường với con gái của mình.
Nửa đời của nàng sống quá đỗi đau khổ, dù cho hiện tại nàng đã thân là Giáo hoàng, nhưng vẫn không cách nào quên được những kinh nghiệm bi thảm của chính mình.
Đúng lúc này, ngoài đại điện có tiếng bước chân tới gần, nỗi u sầu trên hai hàng lông mày của Bỉ Bỉ Đông biến mất, cả người trở nên uy nghiêm hơn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đó một thiếu nữ bước vào.
Nàng có mái tóc dài màu đen, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, trông chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhưng vóc dáng đã phát triển vô cùng đầy đặn, đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn, chiều cao đã đạt tới 1m7.
Khi tiến lại gần, vòng eo nhẹ lay động, một lực mị hoặc vô hình tỏa ra.
Nàng đi thẳng tới trước mặt Bỉ Bỉ Đông rồi dừng lại, nhìn lên Bỉ Bỉ Đông trên ngai vàng, lộ ra vẻ vô cùng cung kính.
"Lão sư." Nàng khẽ cúi đầu chào.
Vừa thấy thiếu nữ bước vào, sự uy nghiêm trên người Bỉ Bỉ Đông đã biến mất, trở nên ôn hòa.
Nghe được lời chào hỏi của thiếu nữ, trên khuôn mặt gần như hoàn hảo của nàng hiện lên nụ cười thân thiết, đại điện vốn kim bích huy hoàng, dường như cũng vì nụ cười này mà trở nên ảm đạm.
Thiếu nữ đứng dưới trong khoảnh khắc này kinh ngạc nhìn lão sư của mình, có chút ngây ngẩn.
"Na Na, mấy ngày nay ở Võ Hồn Điện đã quen chưa?" Bỉ Bỉ Đông ôn nhu hỏi.
"Cảm ơn lão sư quan tâm, cũng coi như đã quen." Tuy trả lời như vậy, nhưng trên mặt Hồ Liệt Na vẫn lộ ra một chút không tự nhiên.
Bỉ Bỉ Đông gật đầu nói: "Con mới từ nơi đó tốt nghiệp ra, chưa thích nghi với cuộc sống bên ngoài là rất bình thường, về sau con hãy ở lại bên cạnh ta tu luyện."
"Cảm ơn lão sư." Hồ Liệt Na có chút cảm động, ngoại trừ ca ca và Diễm ra, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng như vậy.
Nàng đã mất mẹ từ nhỏ, lúc này Bỉ Bỉ Đông lại cho nàng một cảm giác được mẹ quan tâm che chở.
Đúng lúc này, một vị giáo chủ Bạch Kim đầu đội Ngũ Giác Bạch Kim quan vội vàng bước vào, tuổi của hắn khoảng sáu, bảy mươi, dáng người cao gầy, tựa như một cây gậy.
Bỉ Bỉ Đông nhíu mày, khí tức uy nghiêm tản ra, nói: "Tát Lạp Tư, có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?"
Cảm nhận được giọng nói có chút bất mãn của Giáo hoàng, Tát Lạp Tư có chút sợ hãi, vội vàng đưa ra một phong văn kiện, "Giáo hoàng bệ hạ, đây là tin tức từ phân điện Nặc Đinh thành truyền tới, xin ngài xem qua."
Bỉ Bỉ Đông nói: "Ta không phải đã phái một chi đội chấp pháp tới đó vào buổi trưa sao? Chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn?"
Tát Lạp Tư vội vàng nói: "Giáo hoàng bệ hạ, văn kiện này không liên quan tới Mã Tu Nặc, mà là về một đứa trẻ sáu tuổi, một vị chấp sự ở Nặc Đinh thành tên là Tố Vân Đào tự tay thức tỉnh, hắn nghi ngờ Võ Hồn của đứa bé này là... Thần cấp Võ Hồn!"
"Ồ?" Bỉ Bỉ Đông lộ ra vẻ hứng thú.
Hồ Liệt Na vội vàng nhận lấy văn kiện, đưa cho Bỉ Bỉ Đông.
Thần cấp Võ Hồn, Bỉ Bỉ Đông đương nhiên không tin, nàng biết, Thần cấp Võ Hồn trên Đấu La Đại Lục chỉ có một loại duy nhất là Thiên Sứ Võ Hồn.
Sao ở những nơi khác lại có thể thức tỉnh Thần cấp Võ Hồn? Hơn nữa còn là ở một nơi hẻo lánh như Nặc Đinh thành.
Tuy không tin, nhưng nàng vẫn hứng thú mở văn kiện ra.
Tất cả văn kiện từ khắp nơi trên đại lục truyền đến đều do giáo chủ Bạch Kim quản lý, những văn kiện cơ mật có đẳng cấp cao nhất sẽ trực tiếp đệ trình cho Giáo hoàng, còn những văn kiện cấp thấp hơn thì do giáo chủ Bạch Kim thẩm duyệt.
Những nơi nhỏ bé như Nặc Đinh thành, không thể truyền tải văn kiện cơ mật cao nhất, cho nên phong văn kiện này mới được Tát Lạp Tư thẩm duyệt trước.
Bỉ Bỉ Đông tin tưởng Tát Lạp Tư sẽ không nhìn nhầm, cho nên đứa trẻ được miêu tả trong văn kiện này, dù không phải Thần cấp Võ Hồn, thì thiên phú hẳn cũng vô cùng kinh người, vì thế mà vị chấp sự kia đã nhận lầm là Thần cấp Võ Hồn.
Thế lực của Võ Hồn Điện trải rộng toàn bộ đại lục, mỗi năm đều hỗ trợ vô số người thức tỉnh Võ Hồn miễn phí, cũng nhờ đó mà không ngừng thu hút nhân tài cho Võ Hồn Điện.
Chỉ cần có thiên phú tốt, Võ Hồn Điện đều sẽ đưa cành ô liu, thu nhận và bồi dưỡng trong Võ Hồn Điện.
Thiên phú càng tốt thì lại càng được coi trọng, thiên phú kinh người, thậm chí sẽ trực tiếp được đưa đến tổng bộ Võ Hồn Điện để bồi dưỡng trọng điểm, hiện tại Hồ Liệt Na cũng là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.
Bỉ Bỉ Đông nhẹ nhàng mở văn kiện ra, hoàn toàn với tâm thái hiếu kỳ mà quan sát.
Nhưng theo thời gian trôi qua, vẻ mặt Bỉ Bỉ Đông càng lúc càng nghiêm túc, xem xong một lần, nàng lại xem lại lần nữa, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng đậm.
Tát Lạp Tư đứng cung kính bên dưới thấy nụ cười của Bỉ Bỉ Đông vội vàng cúi đầu, hắn sợ nếu tiếp tục nhìn sẽ không thể kìm chế được, mạo phạm uy nghiêm của Giáo hoàng.
Bỉ Bỉ Đông gấp văn kiện lại, đưa cho Hồ Liệt Na đang đứng bên cạnh, nhìn về phía Tát Lạp Tư nói: "Lần này ngươi đã lập đại công, đi xuống trước đi, quay lại ta sẽ luận công ban thưởng."
"Tạ Giáo hoàng bệ hạ, đây là việc tôi nên làm." Tát Lạp Tư lộ ra nụ cười trên khuôn mặt, cung kính lui xuống.
"Lão sư, chẳng lẽ đứa bé được nói tới trong này thật sự có Thần cấp Võ Hồn sao?" Hồ Liệt Na nhịn không được hỏi.
Vừa rồi nàng thấy phản ứng của Bỉ Bỉ Đông, trong lòng đã nghi hoặc từ lâu, lúc này mới hỏi.
"Con có thể mở ra xem thử." Bỉ Bỉ Đông cười nói, "Nếu vị chấp sự tên Tố Vân Đào kia không phóng đại, thì đây thật sự có thể là Thần cấp Võ Hồn."
Hồ Liệt Na rất nhanh đã xem xong, kinh ngạc nói: "Làm sao khi thức tỉnh có thể có cảnh tượng đáng sợ như vậy, cái người tên Tố Vân Đào đó đang nói phóng đại thì phải."
Nhìn khuôn mặt không dám tin của nàng, Bỉ Bỉ Đông cười nói: "Nếu là con, con có gan cố ý viết thư lừa gạt Giáo hoàng không?"
Hồ Liệt Na thần sắc khẽ giật mình, lắc đầu: "Sẽ không."
"Cho nên, những gì viết trong này hẳn là thật. Chuẩn bị một chút đi, con mới từ nơi đó ra, ngày mai ta sẽ dẫn con ra ngoài giải sầu một chút, điều chỉnh lại tâm tính."..