Chương 46: Nữ nhân hoàn mỹ
Giang Thần sững sờ một chút, sau đó như hiểu ra mà sờ lên mấy cái bọc lớn trên mặt mình.
"Không biết." Hắn trả lời thẳng thừng.
Tố Vân Đào quả nhiên đã biết hắn còn sống, chuyện này hơi không ổn, hắn nhớ rõ Tố Vân Đào từng muốn gửi thông tin của hắn đến Giáo Hoàng điện.
Mặc kệ Tố Vân Đào làm sao biết tin hắn còn sống, hắn nhất định phải tìm cách dập tắt ý nghĩ báo cáo thông tin của hắn.
"Không biết ngươi tìm Giang Thần có chuyện gì?" Giang Thần hỏi, muốn biết rõ mục đích chuyến này của Tố Vân Đào trước.
Tố Vân Đào lộ vẻ vô cùng thất vọng, không trả lời câu hỏi của Giang Thần, quay người nói với Hồ Liệt Na: "Hồ Liệt Na tiểu thư, Giang Thần không có ở đây, chúng ta đến chỗ khác tìm đi."
Hồ Liệt Na?
Lòng Giang Thần lập tức nổi sóng, Hồ Liệt Na sao lại xuất hiện tại học viện Nặc Đinh?
Trong nguyên tác căn bản không có chi tiết này.
Ánh mắt hắn lóe lên, trong lòng tự hỏi các loại khả năng.
Tố Vân Đào đã bắt đầu đi ra ngoài, còn Hồ Liệt Na thì đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm Giang Thần.
"Hồ Liệt Na tiểu thư, sao cô không đi?" Tố Vân Đào nghi ngờ hỏi.
Lòng Giang Thần cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Liệt Na, phát hiện đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô ta đang nhìn chăm chú vào hắn, như muốn nhìn thấu hắn.
"Không, cậu nhóc này có chút vấn đề." Hồ Liệt Na đột nhiên nói.
Giang Thần thầm kêu không hay, chân bước liền lùi lại, chạy đi. Mặc dù không biết Hồ Liệt Na làm thế nào nhìn ra hắn có vấn đề, cũng không biết sao Hồ Liệt Na lại xuất hiện ở đây, nhưng hắn nhất định phải chuồn.
Vì Đường Tam, hắn vẫn luôn không muốn dính líu đến Võ Hồn Điện. Bây giờ không chuồn, chẳng lẽ còn chờ bị đưa đến Võ Hồn Điện sao?
Mắt đẹp của Hồ Liệt Na tinh quang lóe lên, đuổi theo Giang Thần, chỉ còn Tố Vân Đào trợn mắt há hốc mồm đứng đó.
Đầu hắn vẫn chưa kịp phản ứng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Tốc độ Giang Thần rất nhanh, thậm chí nhanh hơn Đường Tam không ít, nhưng lúc này so với Hồ Liệt Na thì lại lộ ra chậm hơn rất nhiều.
Nhưng tốc độ của hắn cũng đủ khiến Hồ Liệt Na kinh ngạc.
Cậu bé này nhìn qua mới chừng sáu tuổi, đồng thời trên người cũng không phóng thích Võ Hồn, sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Suy nghĩ giữa chừng, cô ta không giữ lại chút nào, lập tức phóng thích Võ Hồn của mình.
Tai cô ta lập tức trở nên nhọn hơn, lông tóc dài xù xù, sau mông cũng xuất hiện một cái đuôi to xù, cả người dường như trở nên xinh đẹp hơn.
Trong một khắc này, tốc độ của cô ta tăng vọt, lập tức tóm lấy cổ áo sau lưng Giang Thần, nhấc bổng Giang Thần lên.
Giang Thần hai chân cách mặt đất, còn đạp vài lần mới dừng lại.
Hồ Liệt Na hai mắt tỏa ra ánh sáng màu hồng phấn, nhìn về phía Giang Thần, "Ngươi là ai? Sao lại muốn chạy?"
Giọng cô ta hơi khàn, cả ánh mắt hồng phấn lẫn giọng khàn đều mang một loại mị lực đặc biệt, khiến Giang Thần chưa có chút kinh nghiệm nào lập tức trúng chiêu.
"Tôi là Giang Thần, bởi vì tôi..." Hắn lắc lắc đầu, lập tức tỉnh táo lại, trong lòng chỉ cảm thấy một trận sợ hãi.
Quả nhiên không hổ là Võ Hồn Hồ Ly, năng lực mị hoặc thật đáng sợ.
Nếu không phải hắn từng trải qua hấp thu Hồn Hoàn và cả thiên kiếp dày vò, ý chí đã rèn luyện đến vô cùng cường đại, sợ là căn bản không thoát khỏi được mị hoặc của Hồ Liệt Na.
Hồ Liệt Na trong lòng lần nữa kinh hãi. Nếu trước đây, có nói một đứa trẻ sáu tuổi có thể thoát khỏi mị hoặc của cô ta, đánh chết cô ta cũng sẽ không tin, nhưng bây giờ cô ta tin.
Tố Vân Đào vừa đuổi tới cũng nghe thấy tên Giang Thần, nhất thời ngây người, hắn đi đến trước mặt Hồ Liệt Na, nhìn kỹ cậu nhóc đang bị nhấc lơ lửng trên không trung.
"Thật đúng là cậu, lúc nãy cậu chạy cái gì?" Tố Vân Đào không nhịn được nói.
Giang Thần cười khổ, giờ bị bắt rồi, hắn muốn chạy cũng không được. Đối mặt một Tố Vân Đào 26 cấp, hắn không có nhiều tự tin, mà lại Hồ Liệt Na đang xách hắn trên người cũng có hai Hồn Hoàn màu vàng.
Có lẽ hắn có thể đánh bất ngờ một người, nhưng người còn lại sợ là không dễ dàng như vậy.
Vả lại hắn cũng không dám giết người. Chạy nhà sư, không chạy được ngôi chùa. Giết người khẳng định sẽ liên lụy đến thôn Thánh Hồn.
Có vẻ như chạy trốn cũng không có tác dụng gì, trừ phi hắn mãi mãi không trở về học viện, mãi mãi không trở về thôn Thánh Hồn.
Nghĩ tới đây, Giang Thần liền như quả bóng xì hơi.
"Thả tôi xuống." Hắn nói với Hồ Liệt Na đằng sau.
Hồ Liệt Na xách hắn, thật giống như xách một con gà con, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hòng chạy nữa."
Nói rồi, cô ta đặt Giang Thần xuống.
Giang Thần lúc này cũng đoán được, khẳng định là Tố Vân Đào đã báo cáo thông tin của hắn, cho nên Hồ Liệt Na mới xuất hiện ở đây. Sợ rằng người tới còn không chỉ có một mình Hồ Liệt Na.
Tim hắn đã nguội lạnh một nửa, gây sự chú ý với Võ Hồn Điện, hắn còn có thể an ổn ở bên Đường Tam sao?
Hồ Liệt Na thu hồi Võ Hồn, nói với Tố Vân Đào: "Ngươi dẫn cậu ta đi."
Tố Vân Đào gật đầu, nắm lấy tay Giang Thần, "Đi thôi, ta đưa ngươi đến gặp Giáo Hoàng đại nhân của Võ Hồn Điện. Đừng lo."
Thân thể Giang Thần cứng lại trong chốc lát, nửa trái tim còn lại cũng lạnh buốt.
Bỉ Bỉ Đông vậy mà lại đến thành Nặc Đinh!
Hơn nữa còn là vì hắn mà đến!
Giang Thần cảm giác mình sắp phát điên rồi.
Hắn không hiểu Tố Vân Đào rốt cuộc đã viết gì, mà lại để Bỉ Bỉ Đông cao cao tại thượng kia đến một nơi nhỏ như thế này để gặp một kẻ tiểu nhân vật như hắn.
Bàn tay to của Tố Vân Đào nắm chặt Giang Thần, sợ hãi Giang Thần lại đột nhiên chạy.
Hồ Liệt Na đi ở phía trước, không chút bận tâm việc mình thu hút ánh mắt của mọi người trên đường.
Người thành Nặc Đinh về cơ bản đều biết Tố Vân Đào, nếu không phải nhìn thấy Tố Vân Đào đi theo sau lưng cô gái này, chắc chắn đã có không ít người mặt dày đến bắt chuyện.
"Không hổ là Võ Hồn Hồ Ly, Mị Cốt tự nhiên. Mị lực trong trạng thái tự nhiên cũng không phải người bình thường có thể chống cự." Giang Thần thầm nghĩ.
Hắn nhìn chằm chằm Hồ Liệt Na phía trước. Mặc dù khuôn mặt đối phương trông còn rất non nớt, nhưng vóc dáng đã vô cùng nổi bật, có lẽ cũng do ảnh hưởng của Võ Hồn Hồ Ly.
Hồ Liệt Na đột nhiên quay đầu lại nói: "Cậu nhóc, lúc nãy sao lại nói dối? Tại sao phải chạy trốn?"
Đầu óc Giang Thần nhanh chóng xoay chuyển, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Tôi quyết đấu với người khác bị đánh thành đầu heo, đương nhiên không muốn bị người khác biết. Tôi không chạy chẳng phải bại lộ sao?"
Hồ Liệt Na liếc Giang Thần một cái, đột nhiên cười duyên: "Cậu sao? Lớn chừng này rồi còn học người ta quyết đấu?"
Giang Thần sững sờ một chút, lúc nãy cô gái này còn một vẻ lạnh lùng, đột nhiên lại cười vui vẻ, khiến hắn có chút không quen.
"Vậy cô lại làm sao phát hiện tôi nói dối?" Giang Thần không nhịn được hỏi.
Hồ Liệt Na không quay đầu lại: "Nhìn thấy nhiều rồi, tự nhiên là có thể liếc một cái nhìn thấu."
...
Không lâu sau, bọn họ liền trở về Võ Hồn Điện.
Tòa Võ Hồn Điện này Giang Thần đã nhìn thấy vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào.
Hắn được đưa thẳng vào trong đại điện, lần đầu tiên gặp được Bỉ Bỉ Đông cao cao tại thượng kia.
Ngạc nhiên nhìn người phụ nữ kia, rất lâu sau, Giang Thần mới thu ánh mắt của mình lại.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có hai chữ: Hoàn mỹ!