Từ Đấu La Bắt Đầu: Võ Hồn Là Một Vệt Ánh Sáng

Chương 1: Võ hồn là một vệt ánh sáng

Chương 1: Võ hồn là một vệt ánh sáng
"Tiểu Phong! Ngươi nhưng là người duy nhất trong lịch sử Vương gia thôn ta thức tỉnh được võ hồn, lại nắm giữ tiên thiên mãn hồn lực. Đến Nặc Đinh học viện, nhất định phải dụng công học tập, trở thành một Hồn sư vĩ đại, nhớ kỹ đó."
Trên đường đến Nặc Đinh học viện, thôn trưởng lão Vương của Vương gia thôn không ngừng dặn dò đứa bé bên cạnh.
"Gia gia cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ trở thành một Hồn sư mạnh mẽ." Tiểu Phong nghe vậy, khẽ gật đầu, đáp lời hời hợt rồi im lặng.
Hắn tên Vương Phong, dù đã xuyên qua mấy ngày, nhưng lòng vẫn còn ngổn ngang trăm mối.
Hắn nhớ rõ, mấy hôm trước, hắn còn mải mê tranh luận trên mạng xem ai là đệ nhất mỹ nhân của Đấu La Đại Lục.
Vương Phong khi ấy không chút do dự gõ Bỉ Bỉ Đông yyds (mãi mãi là thần), sau lại ngập ngừng thêm vào Chu Trúc Thanh thân hình nóng bỏng, cuối cùng lại lưu luyến gật gù Thiên Nhận Tuyết diễm lệ.
Nào ngờ, khẩu chiến trên mạng quá ư kịch liệt, hắn lỡ lời bị công kích quá đà, kích động đến hôn mê bất tỉnh.
Tỉnh dậy, hắn đã xuyên qua đến Đấu La Đại Lục, trùng hợp thay, đúng vào lúc thức tỉnh võ hồn, càng khéo hơn, người giúp hắn thức tỉnh võ hồn lại là Tố Vân Đào.
Song, điều khiến Vương Phong mộng bức nhất chính là, võ hồn hắn thức tỉnh lại là một vệt sáng, một đạo lục quang chói lòa đến mức khiến người hoảng hốt.
Dẫu cho hắn họ Vương, lại ở tại Vương gia thôn, trưởng thôn cũng gọi lão Vương, cũng không thể đối xử với hắn như vậy chứ!
Võ hồn là lục quang, điều này có ý vị gì? Chẳng phải có nghĩa là sau này mỗi khi thi triển võ hồn, chỉ cần giơ tay nhấc chân là trước mắt lại tràn ngập ánh lục? Nghĩ đến đây, hắn còn tâm trạng nào mà tốt cho nổi?
Đến tận giờ phút này, Vương Phong vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc hắn thức tỉnh võ hồn mấy ngày trước. Toàn bộ đại sảnh phân điện Võ Hồn Điện đều bị bao phủ trong một tầng lục quang, cảnh tượng ấy thật kinh dị, đặc biệt là Tố Vân Đào giúp hắn thức tỉnh võ hồn, cả người đều biến thành màu xanh lét.
Hắn vốn là tiên thiên mãn hồn lực, tư chất hơn người, nhưng chỉ vì võ hồn là thứ ánh sáng lục quái dị, lại là loại võ hồn xưa nay chưa từng thấy, còn trùm lên Tố Vân Đào một phen, kết quả trực tiếp bị Tố Vân Đào phán cho một câu "phế võ hồn, chẳng có tiền đồ gì".
Đối với phán xét của Tố Vân Đào, Vương Phong chỉ hừ mũi coi thường. Nếu không phải lúc đó hắn mới thức tỉnh võ hồn, thực lực còn non yếu, thân thể còn nhỏ bé, hắn đã muốn mạnh mẽ đáp trả một câu: "Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng chưa từng thấy qua sự lợi hại của lão Vương sát vách mà thôi."
Đến giờ, Vương Phong dù không muốn chấp nhận thực tế võ hồn của mình là lục quang, cũng đành phải chấp nhận.
Sau khi miễn cưỡng tiếp thu sự thật xuyên không cùng với võ hồn lục quang, Vương Phong lại có chút hưng phấn nho nhỏ.
Hắn cũng là một gã Đấu La "phấn", tiểu thuyết Đấu La đồng nhân xuyên không hắn cũng từng đọc qua không ít.
Mấy bộ tiểu thuyết Đấu La đồng nhân ấy, đều là sau khi xuyên không thì gia nhập vào đoàn đội nhân vật chính, hóa thân thành chó săn, bái Ngọc Tiểu Cương làm sư phụ, rồi dấn thân vào con đường phản kháng Võ Hồn Điện.
Nhưng từ khi phim hoạt hình Đấu La Đại Lục nổi đình đám trên toàn mạng, với nhan sắc giá trị ba đẹp siêu cao, Võ Hồn Điện trong chớp mắt đã hóa thân thành chính nghĩa, làn sóng đánh đổ Sử Lai Khắc càng lúc càng dâng cao.
Vô số người xuyên việt dưới ảnh hưởng của nhan sắc giá trị ba đẹp, ồ ạt chuyển đổi trận doanh, ngược đại sư, giết Đường Tam, tiện tay tru diệt Đường Hạo, diệt Hạo Thiên, thống nhất Đấu La Đại Lục, tiến tới chinh phục Thần giới.
Trước đây có người từng hỏi hắn, nếu xuyên qua Đấu La, hắn sẽ làm gì.
Vương Phong không chút do dự đáp: "Đương nhiên là làm những việc muốn làm, nhưng lại không thể làm."
Giờ đây Vương Phong đã xuyên qua đến thế giới này, đợi khi thực lực trở nên mạnh mẽ, có được năng lực tự vệ, việc đầu tiên hắn cần làm chính là dùng võ hồn của mình đánh cho Ngọc Tiểu Cương một trận tan tác.
Ai bảo hắn xem Ngọc Tiểu Cương, kẻ có nhân phẩm đáng ngờ, công cụ vận chuyển tri thức của Võ Hồn Điện, đại sư đạo nhái không vừa mắt, không giết chết hắn thì thật có lỗi với đông đảo bạn đọc.
"Tiểu Phong, phía trước chính là Nặc Đinh học viện."
Thôn trưởng lão Vương gọi Vương Phong hoàn hồn. Hướng về phía Nặc Đinh học viện nhìn lại, chỉ thấy một ông lão cùng một đứa trẻ sáu tuổi bị người gác cổng ngăn lại.
"Kia là, Đường Tam! !"
Ánh mắt Vương Phong lập tức khóa chặt vào đứa bé trai có trang phục, tướng mạo đều hết sức bình thường kia.
Không ngờ nhanh như vậy đã gặp phải hắn, chẳng lẽ lát nữa sẽ được chứng kiến màn bái cha kinh điển của vị đại sư kia?
Ngọc Tiểu Cương sắp xuất hiện, mình có nên dùng võ hồn lục quang "tắm" cho hắn một trận không nhỉ?
Tựa hồ nhận ra được ánh mắt của Vương Phong, Đường Tam quay đầu, liếc nhìn Vương Phong, thấy đối phương không uy hiếp gì đến mình, bèn không để ý nữa.
"Ha ha... Ngươi đang đùa ta sao? Lam Ngân Thảo phế võ hồn như vậy mà cũng đòi trở thành Hồn sư, thật là nực cười."
"Còn tiên thiên mãn hồn lực nữa chứ, ha ha... Ta ở đây bao nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy học sinh nào có tiên thiên mãn hồn lực mà lại là phế võ hồn Lam Ngân Thảo cả."
"Chúng ta thật không có nói dối, đây là chứng minh do chấp sự Tố Vân Đào của Võ Hồn Điện cấp, Tiểu Tam nhà ta thật sự đến đây vừa học vừa làm! Không tin các ngươi cứ xem đi."
"Cút mau lên, đừng cản trở chúng ta." Người gác cổng trực tiếp ném lá thư Lão Kiệt Khắc đưa xuống đất, liếc nhìn cũng không thèm.
"Sao các ngươi có thể làm vậy? Tiểu Tam nhà ta thật sự là tiên thiên mãn hồn lực mà!"
Lão Kiệt Khắc tận tình khuyên nhủ, muốn nhặt lá thư dưới đất lên.
Đúng lúc này, tên vệ sĩ hết kiên nhẫn trực tiếp động tay, muốn đẩy Lão Kiệt Khắc ra.
Ầm!
Ngay khi tay người gác cổng vừa chạm vào Lão Kiệt Khắc, một bóng người đã bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất đánh "bịch" một tiếng.
Đường Tam đã ra tay, nhẹ nhàng đẩy một cái đã khiến gã gác cổng ngã nhào.
Lúc này, Đường Tam mặt mày lạnh lẽo, tay đã thò vào túi áo, chuẩn bị giải quyết gã.
Xuất thân Đường Môn, với hắn kẻ nào dám làm tổn thương người tốt với mình đều là kẻ địch.
Mà kẻ địch thì phải giết.
"Dừng tay!"
Ngay lúc Đường Tam sắp động thủ, Ngọc Tiểu Cương đã xuất hiện đúng giờ.
Vương Phong đứng bên cạnh nhìn Ngọc Tiểu Cương xuất hiện một cách khó hiểu, không khỏi hoài nghi thế giới này có lực lượng chính sửa hay không.
Hắn đã đứng quan sát nãy giờ, không hề thấy bóng người nào, vậy mà giờ Đường Tam vừa định ra tay, hắn đã đột ngột xuất hiện.
"Đại sư."
Gã gác cổng thấy Ngọc Tiểu Cương, lập tức cung kính vấn an.
"Thật xin lỗi, chuyện này là do học viện chúng ta làm không đúng, ta thay mặt học viện xin lỗi các ngươi."
Ngọc Tiểu Cương không để ý đến gã gác cổng, hướng Lão Kiệt Khắc xin lỗi.
"Không... Không có gì..."
Đại sư, nghe danh xưng là biết nhân vật cao cấp, Lão Kiệt Khắc giờ phút này kinh hoàng vô cùng, đây là lần đầu tiên ông được một nhân vật lớn như vậy cung kính nói lời xin lỗi.
"Có thể cho ta xem chứng minh của ngươi được không?" Ánh mắt Ngọc Tiểu Cương hướng về phía lá thư chứng minh Lão Kiệt Khắc vừa nhặt lên.
"Đây... Của ngài." Lão Kiệt Khắc cung kính dâng thư bằng cả hai tay.
Vương Phong đứng một bên, đánh giá Ngọc Tiểu Cương, thầm nghĩ lát nữa sẽ thi triển một trong những năng lực của võ hồn lên người Ngọc Tiểu Cương.
Võ hồn lục quang của hắn hiện tại tuy chưa có hồn hoàn, nhưng qua tìm hiểu, hắn phát hiện võ hồn của mình có chút thần kỳ, tuy rằng không có hồn hoàn, nhưng lại nắm giữ hai năng lực không tệ.
Thứ nhất, năng lực trị liệu, hơn nữa lại còn tương đối mạnh.
Thứ hai, lục nguyên võ hồn, tác dụng cụ thể thì tạm thời chưa rõ, nhưng Vương Phong biết một công dụng nhỏ, đó là chỉ cần phóng thích những hạt lục quang cơ bản vào cơ thể người khác, là có thể thay đổi màu tóc của người đó, mà lại là vĩnh viễn.
Điểm này, lát nữa hắn muốn thử nghiệm trên người Ngọc Tiểu Cương xem sao, xem có thể dò ra công dụng lớn của lục nguyên võ hồn hay không. Dù không dò ra được, thì giúp hắn đổi màu tóc, thay đổi phong cách cũng không tệ.
"Đây đúng là chứng minh do Võ Hồn Điện cấp, không sai được." Ngọc Tiểu Cương nhìn thấy tờ chứng minh, nghĩ đến tâm nguyện bấy lâu nay, không khỏi kích động.
Những năm qua ông ở cái học viện nhỏ bé này, chẳng phải là để chờ đợi một người có thể chứng minh lý luận của ông là đúng hay sao?
Giờ đây cuối cùng cũng có chuột bạch đưa tới cửa, sao ông có thể không kích động cho được?
Sau khi bình tĩnh lại, Ngọc Tiểu Cương nhìn thấy Vương Phong cùng thôn trưởng lão Vương đứng bên cạnh, nghĩ rằng họ cũng đến báo danh nhập học. Ông mỉm cười nói: "Vị lão tiên sinh này, các ngươi cũng đến Nặc Đinh học viện nhập học sao? Không biết có thể cho ta xem chứng minh của các ngươi được không?"
"À... Được... Được chứ."
Thôn trưởng lão Vương có chút kích động lấy chứng minh của Vương Phong ra cung kính đưa cho Ngọc Tiểu Cương.
Nghĩ đến thân phận đại sư của Ngọc Tiểu Cương, nếu có thể nhờ vả ông thu Tiểu Phong làm đệ tử, vậy chẳng phải Tiểu Phong sẽ "ổn áp" sao?
Vương Phong thấy dáng vẻ của thôn trưởng cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng như vậy cũng tốt, hắn vốn còn muốn tìm cơ hội để Ngọc Tiểu Cương cùng võ hồn của mình có một cuộc tiếp xúc thân mật đây. Hiện tại thôn trưởng lão Vương không thể nghi ngờ là đang tạo cơ hội cho hắn.
'Quả nhiên cũng là tiên thiên mãn hồn lực.' Ngọc Tiểu Cương trong lòng kinh ngạc, tiếp theo đó là mừng rỡ khôn xiết, chỉ cần thu hai đứa bé này làm đệ tử, ông sẽ có cơ hội hoàn thành thí nghiệm của mình, chứng minh lý luận của mình là đúng.
"Chứng minh đều là thật, nếu các ngươi không ngại, hai đứa bé này cứ để ta dẫn vào trong nhé."
Sau đó, Ngọc Tiểu Cương bình tĩnh lại, mặt mày hiền hòa hướng về phía thôn trưởng lão Vương và thôn trưởng lão Kiệt Khắc nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất