Từ Đầu Rút Thưởng, Ngươi Quản Cái Này Gọi Sủng Thú Cửa Hàng?

Chương 03: Đơn hàng bồi dưỡng đầu tiên

Chương 03: Đơn hàng bồi dưỡng đầu tiên
"Tiểu Khô Lâu của ta không giống với mấy con khác!" Tô Hoán đỏ mặt, lớn tiếng phân trần.
Nghe vậy, đám học sinh xung quanh càng được thể nhao nhao, bởi trước giờ có ai nói Tiểu Khô Lâu có gì đặc biệt đâu.
Lớn lên thì cũng chỉ là vật hi sinh thôi!
Thầy Lý đứng bên cạnh khẽ nhíu mày. Thầy hiểu rõ tính Tô Hoán, cậu ta không đời nào làm chuyện ngốc nghếch.
Chắc chắn có gì đó ẩn giấu!
Lẽ nào Tiểu Khô Lâu này thật sự có vấn đề?
Nghĩ ngợi một hồi, thầy dùng kỹ năng dò xét của mình. Ngay giây sau, thông tin về Tiểu Khô Lâu hiện ra trước mắt.
Ồ!
Quả nhiên khác biệt! Tiểu Khô Lâu tư chất cấp E bình thường lại biến thành cấp F!
Càng không đáng để bồi dưỡng!
Nhẫn nại đọc tiếp.
Đến khi thấy hai chữ kia, thầy Lý như bị sét đánh ngang tai!
Giờ khắc này, thầy đã hiểu vì sao Tô Hoán lại chọn Tiểu Khô Lâu này!
Không có giới hạn tăng trưởng!
Chỉ riêng điểm này thôi thì chọn Tiểu Khô Lâu làm ngự thú khế ước đầu tiên là lời chán!
Không hổ là học trò cưng của mình.
"Tốt!"
Thầy Lý càng nghĩ càng hưng phấn, không kìm được mà hô lên.
Cả lớp ồn ào bỗng im bặt.
Mọi người ngơ ngác nhìn về phía chủ nhiệm lớp.
Tốt cái gì chứ?
Không phải chủ nhiệm phải nổi trận lôi đình rồi mắng Tô Hoán một trận mới đúng sao?
Sao kịch bản lại khác với những gì bọn họ nghĩ thế này?
Thầy Lý tiến lên vỗ vai Tô Hoán thật mạnh: "Không tệ! Phải bồi dưỡng Tiểu Khô Lâu này cho tốt, sau này con đường của em sẽ rộng mở đấy! Nhớ qua chỗ thầy lấy thêm tài nguyên."
What?!
Cả lớp học sinh trố mắt kinh ngạc.
Bồi dưỡng cho tốt... Tiểu Khô Lâu á?
Loại sủng thú cấp thấp này có giá trị gì để bồi dưỡng chứ!
Đã vậy còn có thêm tài nguyên hỗ trợ!
Bọn họ không hiểu!
Cũng không chấp nhận được!
Tô Hoán gật đầu lia lịa: "Cảm ơn thầy."
Cậu hiểu sư phụ mình đã nhận ra điều gì đó, xem ra lão bản tiệm sủng thú kia không lừa mình rồi!
"Thầy Lý, em không phục!"
Một học sinh đột nhiên đứng phắt dậy, hét lớn: "Dựa vào cái gì mà Tiểu Khô Lâu cấp E của nó lại được thêm tài nguyên! Thầy thiên vị Tô Hoán!"
Nói xong, cậu ta còn ra vẻ ta đây đã nhìn thấu tất cả, khoanh tay trước ngực, vênh váo tự đắc.
phen này mình vạch trần bọn họ, chắc chắn đám bạn học sẽ thấy mình ngầu lắm đây!
Nhất là Bạch Thải Nhi, chắc chắn sẽ cảm mến mình cho coi!
Tiếc là kết quả lại trái ngược hoàn toàn với những gì cậu ta tưởng tượng.
Đám bạn ngồi xung quanh cậu ta giờ đã lặng lẽ dạt ra xa.
Không quen!
Đây là Lý Ma Vương chủ nhiệm lớp của bọn họ đó!
Ai cho cậu ta lá gan dám ngang nhiên khiêu khích thầy trước mặt mọi người vậy?
Tự tìm đường chết hả gì?
Mấy bạn nhát gan đã ngoảnh mặt đi, không dám nhìn nữa!
"Ồ? Ý em là ngự thú của Đinh Hạo mạnh hơn Tiểu Khô Lâu của Tô Hoán hả?" Thầy Lý không hề giận dữ, ngược lại còn cười hỏi.
"Đương nhiên rồi! Một con khô lâu còi thôi, em có gì phải sợ!" Đinh Hạo vênh mặt đáp.
"Đã vậy thì thế này đi, hai ngày nữa lớp mình có tiết thực chiến, hai em đấu một trận, ai thắng thì người kia phải nhường toàn bộ tài nguyên tháng đó cho đối phương, thế nào?"
Giọng thầy Lý đầy vẻ dụ dỗ.
Trong thời đại liên bang, chiến đấu là điều không thể tránh khỏi, nên mới có chuyện ước chiến này!
Ở cấp ba, nhà trường không những không cấm mà còn khuyến khích nữa!
Dù sao thực chiến luôn là cách nhanh nhất để tăng thực lực!
Quả nhiên, Đinh Hạo không cần nghĩ ngợi mà gật đầu ngay tắp lự: "Em không có vấn đề gì hết, Tô Hoán, cậu không dám chứ gì?"
"Trận này, tôi nhận!"
Đến nước này thì Tô Hoán chẳng còn lý do gì để từ chối, đành phải chấp nhận.
Hai ngày, đủ để cậu chuẩn bị nhiều thứ.
Tan học, một nữ sinh mặc váy trắng đi đến trước bàn Tô Hoán: "Con Tiểu Khô Lâu của cậu mua ở đâu thế? Cho tớ xin địa chỉ được không?"
Ở một diễn biến khác.
Trong tiệm Tinh Sủng.
Trần Minh cầm chổi quét dọn cửa hàng, mấy cái kệ mới được kê thêm bày đủ thứ sản phẩm.
Coi như mượn dịp này dọn dẹp cửa hàng từ trong ra ngoài luôn.
"Xin chào, cho hỏi lão bản có ở đây không ạ?"
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đập vào mắt là một đôi chân dài miên man, thấy trang phục của đối phương, mắt Trần Minh sáng lên.
JK học sinh!
"Có có!" Trần Minh vội vàng vứt chổi sang một bên, nhanh chân nghênh đón.
Cô gái bước vào cửa hàng, giơ điện thoại lên: "Lão bản, trên quảng cáo của tiệm mình nói là có thể tăng khả năng lĩnh ngộ nguyên tố của sủng thú, đồng thời có tỷ lệ tăng thêm kỹ năng mới đúng không ạ?"
Liếc qua nội dung trên điện thoại cô gái, đúng là bài quảng cáo trên app mà anh đã đăng.
Khách sộp tới rồi đây!
"Đúng vậy!"
Trần Minh gật đầu chắc nịch, "Cô muốn bồi dưỡng con gì?"
"Đây ạ!"
Lời vừa dứt, một trận pháp triệu hồi hiện ra giữa hai người, một con hồ ly đỏ rực xuất hiện.
Hỏa Diễm Hồ.
Nhưng con này lại không giống Hỏa Diễm Hồ bình thường!
Màu lông của nó nhợt nhạt hơn nhiều.
"Có thể bồi dưỡng được không ạ?" Cô gái cẩn trọng hỏi, giọng đầy khẩn thiết.
Cô kể rằng trước đó đi luyện tập với bạn bè, Hỏa Diễm Hồ đã bị một con ngự thú hệ Thủy tấn công để cứu cô, bị thương rất nặng.
Sau một thời gian điều trị trong bệnh viện ngự thú, cô phát hiện nguyên tố Hỏa trong cơ thể nó đang dần biến mất!
Cô đã thử đủ mọi cách mà không ăn thua.
Hôm nay lướt app thấy tin về tiệm Tinh Sủng này nên cô đã vội đến thử xem sao.
Trần Minh không đáp mà thầm gọi hệ thống, xem qua lộ trình bồi dưỡng Hỏa Diễm Hồ.
Nửa phút sau, vẻ mong chờ trong mắt Lưu Tuyết dần tắt lụi.
Phải rồi, đến cả mấy đại sư bồi dưỡng còn bó tay, một cái tiệm nhỏ như này thì làm được gì chứ?
Mình đúng là vội quá, đến cả chuyện này cũng không nghĩ tới.
"Xin lỗi, làm phiền rồi..." Lưu Tuyết ôm Hỏa Diễm Hồ trên tay lên, chuẩn bị quay ra.
"Tôi có thể giúp cô."
Giọng Trần Minh trầm ổn vang lên sau lưng cô.
Anh không ngờ mình vừa mới xem qua vị trí đặt Hỏa Diễm Hồ trong thế giới Tinh Sủng thôi mà cô bé này đã định bỏ đi rồi!
Như thế thì còn gì là!
Anh vừa kịp thấy cô bé này chọn gói bồi dưỡng đắt nhất tiệm.
Giá tận tám mươi vạn!
Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là điểm Tinh Sủng kìa!
"Thật ạ?"
Lưu Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại, "Anh thật sự có cách chữa khỏi cho Tiểu Hồng ạ?"
Tiểu Hồng là tên con Hỏa Diễm Hồ trong ngực cô.
"Đương nhiên, chỉ cần tôi đã nhận bồi dưỡng thì chưa từng thất bại!" Trần Minh mặt không đỏ tim không đập nói.
Trước giờ chưa có kinh nghiệm bồi dưỡng, chẳng phải là chưa từng thất bại còn gì?
"Vậy thì tốt quá!" Lưu Tuyết gật đầu ngay tắp lự, "Tiểu Hồng nhờ cả vào anh! Thanh toán ở đâu ạ? Tôi chuyển khoản cho."
Hả?
Thấy đối phương đã lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền, Trần Minh có chút không kịp phản ứng.
Ủa, không phải nên hỏi thêm vài câu nữa sao?
Sao lại qua loa trả tiền thế này?
【Đinh ~ Tài khoản ngân hàng quân sủng vừa nhận năm mươi vạn!】

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất