Chương 37: Tức sùi bọt mép vì hồng nhan
Hàn Doãn nhíu mày: "Đường Lỗi, anh quá đáng rồi đấy! Ai mà chẳng biết anh là chiến lực Phồn Tinh cấp đỉnh, còn Lăng Liệt mới chỉ trung giai thôi! Anh định lấy lớn hiếp nhỏ à?"
Thấy người con gái mình thích ra sức bảo vệ gã đàn ông khác, Đường Lỗi đau điếng cả lòng!
Không được!
Chắc chắn Lăng Liệt đã bỏ bùa mê thuốc lú gì đó vào Hàn Doãn, nên cô mới bênh nó chằm chặp như thế.
Nhất định phải giải cứu Hàn Doãn mới được!
"Lăng Liệt, đàn ông con trai cả, cậu sợ rồi à? Chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau, tôi có được ngày hôm nay là do tự mình đổ mồ hôi sôi nước mắt ra đấy!" Đường Lỗi chĩa mũi dùi thẳng vào Lăng Liệt.
Đám đông xung quanh nhao nhao gật gù.
Trận đấu này đúng là không công bằng thật, nhưng Đường Lỗi nói cũng chẳng sai, hắn mạnh được như vậy, hoàn toàn là nhờ tự thân nỗ lực mà ra.
Điểm này thì chẳng ai cãi được.
Người ta đã nói đến nước này, Lăng Liệt mà còn từ chối nữa thì đúng là hèn.
"Tôi nhận lời! Một tuần sau, chúng ta ước chiến!" Lăng Liệt trầm giọng nói, giọng đầy vẻ nghiêm túc.
"Không được!" Hàn Doãn vội ngăn cản, "Cậu điên rồi à? Thực lực của Đường Lỗi thế nào cậu không rõ hay sao? Một mình cậu thì làm sao mà đấu lại hắn?"
Lăng Liệt nhìn cô gái đang chắn trước mặt mình, khóe miệng nở một nụ cười: "Đường Lỗi hai năm nay cứ lượn lờ quanh cô à? Cô yên tâm, chỉ cần tôi thắng hắn, sau này hắn sẽ không dám bén mảng đến gần cô nữa!"
"Tê!"
Mọi người trong nhà ăn đều đang hóng hớt xem kịch hay, Lăng Liệt tuy không cố ý lớn tiếng, nhưng câu này vẫn lọt vào tai tất cả mọi người.
Cái giọng điệu này, đích thị là đang tán tỉnh rồi còn gì!
Đường Lỗi thì tức đến run cả người, trong lòng gào thét: Lăng Liệt, cậu chờ đấy cho tôi, tôi nhất định phải phế cậu!
Đứng hóng chuyện ở đằng xa, Trần Minh và Hà Ly cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Cái gã Lăng Liệt này trông cục mịch thế thôi, ai ngờ nói năng cũng có duyên phết!
Thử hỏi, trong tình huống này, cô gái nào mà chịu cho thấu?
Quả nhiên, trên mặt Hàn Doãn ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt.
"Cậu chờ đấy cho tôi!"
Đường Lỗi ném lại một câu rồi quay ngoắt người bỏ đi.
Hắn sợ rằng mình mà còn ở lại đây thêm chút nữa, sẽ bị tức chết mất!
Mà mấu chốt là tức mà chẳng làm gì được!
Đợi Đường Lỗi đi rồi, Hàn Doãn nhỏ giọng nói: "Cậu vẫn là quá kích động rồi. Chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ tìm cách giúp cậu."
Lăng Liệt gãi đầu: "Không sao đâu, dạo này tôi sẽ tìm cách tăng thực lực lên, dù sao vẫn còn cả tuần nữa mà."
Thấy cảnh này, Trần Minh mắt sáng rực lên.
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Nhìn cái vẻ mặt của Lăng Liệt là biết, gã này đã bị Hàn Doãn mê hoặc rồi.
Gặp mấy vụ này, đàn ông thường chẳng còn đầu óc nào nữa.
Đúng là cơ hội kiếm chác!
Người khác có lẽ không có cách nào tăng chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng Trần Minh thì có!
"Lăng Liệt!"
Nghĩ là làm, Trần Minh gọi lớn Lăng Liệt.
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Lăng Liệt và các thành viên đội Liệt Diễm lập tức quay lại nhìn.
Thấy là Trần Minh, ai nấy đều mắt sáng lên.
Lăng Liệt dẫn mọi người nhanh chóng đi tới, nhớ lại chuyện vừa rồi, trên mặt lộ vẻ lúng túng: "Lão bản, hai người cũng đến đây ăn cơm ạ? Vừa rồi để anh chê cười rồi."
Trần Minh xua tay: "Tôi thấy hay đấy chứ, tức sùi bọt mép vì hồng nhan, chậc chậc chậc, không ngờ Lăng huynh cũng là người trọng tình cảm đấy."
Nghe vậy, Hà Ly đứng bên cạnh cũng khúc khích cười.
Lăng Liệt càng thêm ngượng ngùng.
"Theo tôi phân tích, nếu một tuần sau cậu vẫn giữ nguyên phong độ này mà đi khiêu chiến Đường Lỗi, thì thua chắc!"
Trần Minh nói thẳng toẹt ra điều mọi người đang nghĩ.
Dù Lăng Liệt muốn phản bác, cũng chẳng biết nói gì, vì trong lòng gã cũng biết, Trần Minh nói đúng!
Gã căn bản không phải đối thủ của Đường Lỗi.
Nhưng rất nhanh gã đã kịp phản ứng.
Trần Minh hẳn đã nhìn ra hết mọi chuyện, nên mới gọi mình, chẳng lẽ điều đó có nghĩa là...!
"Lão bản, anh có hàng gì ngon không, cho tôi ké với? Chỉ cần tăng được thực lực, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu!"
Nghe vậy, các thành viên đội Liệt Diễm đứng sau Lăng Liệt đều trợn tròn mắt.
Phải rồi!
Sao bọn họ lại quên mất Trần Minh nhỉ?
Vừa nghĩ đến những món đồ thần kỳ trong tiệm sủng thú của đối phương, trong lòng mọi người lại bừng lên hy vọng.
"Trần lão bản, anh giúp đội trưởng của chúng tôi một tay đi mà!"
"Đúng đó, dù sao chúng tôi cũng là khách quen của anh, anh mở cho đội trưởng của chúng tôi một con đường sống đi!"
"Lão bản cứ yên tâm, từ ngày mai chúng tôi sẽ tích cực quảng bá cho tiệm sủng thú của anh, lôi kéo thêm nhiều người đến tiêu tiền."
"Gì mà ngày mai! Ngay tối nay luôn, lão bản cứ yên tâm, tối nay chúng tôi sẽ bắt đầu ra sức quảng cáo!"
Để thuyết phục Trần Minh, các thành viên đội Liệt Diễm bắt đầu dốc hết vốn liếng.
Ban đầu bọn họ định nói là sẽ đến tiêu tiền, nhưng nghĩ lại, đồ trong tiệm của Trần Minh đắt đỏ kinh khủng, lần trước tiêu hết cả đống tiền rồi, giờ trong túi còn lại chẳng bao nhiêu.
Chỉ còn cách giúp quảng bá nhiệt tình hơn thôi.
Đội Bích Lạc đứng bên cạnh thì há hốc mồm kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thằng nhóc trước mặt này thực lực còn kém xa bọn họ, chỉ là chiến lực Phồn Tinh cấp thấp thôi mà.
Sao bọn họ lại khách sáo với nó như vậy?
Ngược lại, ánh mắt Hàn Doãn nhìn Trần Minh có thêm một tia kinh ngạc.
Vừa nãy lúc ăn cơm, cô đã hỏi Lăng Liệt về nơi huấn luyện ra con Sài Diễm Vương Khuyển.
Đối phương trả lời rất đơn giản, một tiệm sủng thú!
Giờ bọn họ lại gọi gã thanh niên này là lão bản, mạnh dạn đoán thì, lão bản này chẳng lẽ chính là người đã huấn luyện và tiến hóa con Sài Diễm Vương Khuyển kia sao?
Trần Minh khẽ gật đầu: "Đây không phải chỗ thích hợp để bàn chuyện, ngày mai đến tiệm tìm tôi đi."
Bọn họ đang đứng ở đại sảnh, tuy Đường Lỗi đã đi rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ.
Lúc này mà lấy đồ ra, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đến lúc đó, lỡ mình bị ai đó để ý tới thì...
Hơn nữa giờ lại không có ở trong tiệm, quá nguy hiểm!
Lăng Liệt hiểu ý ngay, vội gật đầu đồng ý.
"A...! Thật là một con thú nhỏ đáng yêu!"
Sau khi mọi người đã bàn xong, Hàn Doãn đứng bên cạnh bàn mới để ý đến Tiểu Hắc đang mải mê gặm bánh kẹo.
Nhìn thấy thân hình bé tí tẹo của nó, cô thích ngay lập tức.
Vừa nói xong, cô định đưa tay sờ Tiểu Hắc.
Tiếc là, Hà Ly từ đầu đến cuối vẫn luôn để mắt đến Hàn Doãn, còn chưa đợi tay cô chạm vào Tiểu Hắc, Hà Ly đã nhanh tay ôm lấy nó.
Tiểu Hắc đang ăn ngon lành thì bỗng thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, đến khi dừng lại thì đã ở rất xa đống bánh kẹo rồi.
Lần này nó trợn tròn mắt.
Ủa?
Đang ăn ngon mà, sao tự nhiên lại ôm mình đi đâu thế này?
Ghét quá đi!
"Vị tỷ tỷ này, Tiểu Hắc hôm nay mới sinh nên hơi nhát người lạ, mong chị thông cảm." Hà Ly nói với giọng cứng ngắc.