Chương 25: Quan sát tỉ mỉ
Mấy ngày sau.
Tây Nhai, cuối cùng tiểu viện.
Sở Minh duỗi lưng một cái, ánh mắt dừng lại trên bảng.
【 Hổ Mãng Đoán Thể Công (tiểu thành) 】
【 Tiến độ: 70/100 】
"Thứ sáu đạo khí huyết cô đọng hoàn thành..."
"Tất cả khí huyết thôi động, thực lực cùng đoán thể công viên mãn, ngang bằng với võ phu Hoạt Huyết cảnh mười hai đạo khí huyết."
Hắn thu hẹp con ngươi, chậm rãi dời đi.
Ánh nắng chiếu vào phòng, bụi bặm trong không khí phiêu đãng, thậm chí, hắn có thể nhìn thấy những hạt nhỏ hơn cả bụi bặm.
Bảng bên trên:
【 Kiếm Hồ Linh Thức 】
【 Tiến độ (tiểu thành): 77/100 】
【 Đánh giá: Đọc thuộc lòng nhiều loại du ký lĩnh ngộ mà đến, năng lực nhận biết tăng lên, chủ động thôi phát, tiêu hao tinh thần lực, có thể nội thị bản thân hoặc tỉ mỉ quan sát xung quanh. 】
"Chính là có chút tiêu hao tinh thần lực, nếu không thì có thể đẩy nhanh tiến độ."
"Nhập môn Kiếm Hồ Linh Thức có thể nội thị bản thân, tiểu thành thì có thể tỉ mỉ quan sát, không biết cảnh giới cao hơn còn có hiệu quả gì đặc biệt."
Sở Minh thử vận công, khuấy động nội lực, đồng thời tập trung chú ý vào bảng.
【 binh pháp (nhập môn): Bày binh bố trận 】
【 Tiến độ: 67/100 】
So với các năng lực khác tăng lên nhanh chóng, 【 binh pháp 】 lại tiến triển chậm hơn nhiều.
"« Thi Chính Binh Pháp » phần binh pháp, ta đã xem hơn phân nửa. Dựa theo tiến độ này, cho dù xem hết, cũng chưa chắc đạt đến tiểu thành..."
"Hỏa công, dìm nước, điệu hổ ly sơn, không thành kế..."
"Phương trận, viên trận, trận hình mũi khoan, trận hình rắn, Bát Quái trận..."
Sở Minh ánh mắt lấp lánh. Những mưu kế và trận pháp này, kiếp trước hắn đã nghe nhiều nên thuộc làu làu, nhưng binh pháp không chỉ là đọc hiểu và lĩnh ngộ, tinh túy nằm ở chỗ vận dụng thiên thời địa lợi nhân hòa để ứng biến.
"Đàm binh trên giấy..." Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta hiện tại cũng chỉ như vậy thôi."
"Trong đầu binh pháp không ít, nhưng chưa từng thực chiến."
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng tiểu San.
"Thiếu gia, ăn cơm."
"Tới."
Sở Minh đứng dậy ra khỏi phòng. Vào lúc giữa trưa, nhiệt độ khá oi bức.
Đi vào nhà chính, chỉ có tiểu San đang bày biện thức ăn.
"Tiểu San, Phương quản gia mấy ngày nay không về?"
"Ừm..." Tiểu San múc một chén canh, cẩn thận bưng đến trước mặt Sở Minh, mắt liếc nói: "Hình như ba ngày rồi."
"Ba ngày sao?"
"Ừm, chỉ sáng sớm hôm qua về thay bộ y phục." Tiểu San lại gắp cho Sở Minh một chén cơm đầy.
"Có nói lý do gì không?"
Mùi cơm chín thơm phức, nhưng Sở Minh không như thường ngày bắt đầu ăn, vì trong lòng hắn có cảm giác bất an.
Khó mà diễn tả đó là cảm xúc gì, tóm lại không phải là tốt.
"Không rõ, Phương quản gia xưa nay không nói chuyện của Bộ nha." Tiểu San cầm đũa, gắp cho Sở Minh mấy miếng cá lớn.
"Được."
Sở Minh ánh mắt rũ xuống, "Ăn cơm thôi."
...
Liễu trấn, Đông Nhai.
Đường lát gạch xanh, đi lại thoải mái hơn đường nhỏ ở Tây Nhai.
Hai bên đường phố có nhiều cửa hàng, quán rượu, thậm chí gánh hát.
Sở Minh đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, bước nhanh đi tới.
Buổi chiều nắng gắt, chỉ có thể dùng mũ rộng vành của Phương quản gia che nắng.
Thuận tiện, che giấu thân phận, tránh bị người nhận ra như lần trước đi báo danh viện khảo, gặp Hoàng Lục thì lại mất thời gian.
Hắn lần này đi, mục tiêu chính là Bộ nha.
Phương Khiếu nhiều ngày không trở về, chắc hẳn đã gặp chuyện. Hắn đã cô đọng sáu đạo khí huyết, chuẩn bị trong hai ngày tới lên đường về Bách Nguyên huyện, nên trước khi đi, hắn muốn xem mình có thể giúp đỡ được gì.
Đi khoảng nửa khắc đồng hồ, hai pho tượng sư tử không quá lớn đập vào mắt, cánh cửa đen kịt ghi hai chữ “Bộ nha” màu vàng sẫm.
Nhưng điều Sở Minh không hiểu nổi là, giữa ban ngày ban mặt, cửa chính Bộ nha Liễu trấn lại đóng chặt.
Tức thì, cảm giác bất thường trong lòng hắn biến thành dự cảm không lành.
Hắn nhìn quanh một lượt, những người đi đường đều đi bên đường khác, tránh xa Bộ nha, chỉ có hắn đứng trước cửa.
Sở Minh định hỏi người đi đường, nhưng suy nghĩ lại, quyết định cứ thử gõ cửa trước.
Hắn vừa đưa tay ra, chưa kịp chạm vào chiếc vòng cửa hơi rỉ sét, thì phía sau vang lên tiếng gọi: "Sở huynh?"
Sở Minh quay lại, một thân ảnh cao lớn che khuất ánh sáng mặt trời, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy hắn từ hai bên.
"Ngũ Xuân huynh... Có thể buông ra trước được không?"
"Buông ra buông ra." Hầu Ngũ Xuân miệng thì nói vậy, hai tay lại ôm chặt hơn, "Sao nào, lực khí của ta thế nào?"
"..." Sở Minh cau mày, vận chuyển hai đạo khí huyết trong người.
Hả?
Hầu Ngũ Xuân giật mình, hai tay đột nhiên buông ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Sở huynh, thân hình ngươi nhỏ bé thế này mà lực khí lại lớn thế?"
"Ta sắp cô đọng được một đạo khí huyết rồi, vậy mà lại bị ngươi đánh văng ra?"
"À đúng rồi, Sở huynh có thể dùng Hổ Mãng Kình, chắc chắn cũng đã tu luyện rồi." Hầu Ngũ Xuân nhớ lại cảnh bị đánh bay lần trước, ngượng ngùng che giấu sự kinh ngạc, đi vòng quanh Sở Minh một vòng, vẻ mặt trầm tư nói: "Với lực đạo của Sở huynh, chắc chắn không còn xa nữa là cô đọng được đạo khí huyết hoàn chỉnh thứ nhất, đúng không?"
"Ừm, đúng." Sở Minh đẩy Hầu Ngũ Xuân đang lải nhải không ngừng ra khỏi người mình, chỉ về phía sau, "Ngũ Xuân huynh, Bộ nha sao lại đóng cửa, cha ngươi và Phương... bộ đầu có ở trong đó không?"
Hầu Ngũ Xuân nghe vậy, đảo mắt một vòng, bí mật kéo Sở Minh đến một nơi vắng vẻ ngoài Bộ nha.
"Sở huynh, huynh vẫn chưa biết chuyện gì sao?"
Sở Minh lắc đầu. Hắn phải biết điều gì?
Hầu Ngũ Xuân nhìn lên phố một chút, xác nhận xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng nói: "Mạch Cốc hẻm xảy ra tám vụ án mạng, Hình Phòng ti Bách Nguyên huyện đều phái người đến, cha ta và Phương bộ đầu đều bị khiển trách, bị trừ ba tháng lương."
"Hơn nữa, mẹ ta kể lại, những người Hình Phòng ti phái đến không phải người tốt, muốn đổ tội cho cha ta và Phương bộ đầu."
Sở Minh ánh mắt lóe lên hàn quang, "Đã bắt đi rồi sao?"
"Chưa, Hình Phòng ti bắt người phải có chứng cứ, họ mới đến được mấy ngày, còn chưa dám động đến cha ta và Phương bộ đầu."
"Nhưng chắc chắn không thể kéo dài như vậy, không sớm thì muộn cũng bị gán tội."
"Cho nên, cha ta và Phương bộ đầu ngày đêm canh giữ ở Mạch Cốc hẻm, hy vọng có thể bắt được hung thủ để làm rõ sự việc, chỉ về nhà ăn cơm lúc chiều tà thôi."
"Sở huynh biết Mạch Cốc hẻm chứ, hàng năm có rất nhiều người chết ở đó, còn gọi là Mai Cốt hẻm, chôn vùi xương cốt."
Mạch Cốc hẻm?
Sở Minh trong lòng khẽ động, người không bị bắt đi là tốt rồi.
Bắt hung thủ, tìm chứng cứ...
Hắn nhìn bảng kỹ năng 【Kiếm Hồ Linh Thức】 trong lòng nảy ra ý tưởng.
"Sở huynh, chuyện này huynh phải giữ bí mật nhé, cha ta và Phương bộ đầu đang ẩn náu ở Mạch Cốc hẻm, tuyệt đối không thể để hung thủ biết, nếu không, cha mẹ ta chắc chắn sẽ bị đánh cho tả tơi..."
"Được."
Sở Minh bước đi, không muốn lãng phí thời gian nữa.
"Sở huynh định đi đâu?"
"Về nhà."
"Đi nghe hát à? Ta có thể dẫn huynh đi cửa sau, có phòng riêng..."
...
Sở Minh không về nhà, sau khi đẩy Hầu Ngũ Xuân ra, đi đến gần Mai Cốt hẻm.
Hắn không đi thẳng vào ngõ nhỏ, mà ngồi trong một quán trà nhỏ cách ngõ không xa.
"Khách quan dùng gì?"
"Trà thôi."
"Trà mới hay trà cũ?"
"..."
Sở Minh nhìn chủ quán, áo choàng vải xám, lưng hơi còng, vai khoác hai miếng vải trắng ố vàng, khuôn mặt đen nhẻm, trông khắc khổ, hai tay nâng khay run run.
"Trà mới." Hắn bình tĩnh trả lời.
"Trà mới đắng, trà cũ dễ uống lại rẻ hơn." Chủ quán lại nói.
"Trà mới." Sở Minh liếc mắt, "Khát, làm ơn nhanh lên."
"Được, khách quan chờ chút." Chủ quán quay người đi...