Chương 100: Cha hiền con bất hiếu
Chỉ sau vài phút, bốn vị tăng nhân đã bị lão Ngũ đánh ngã xuống đất, ôm đầu không ngừng kêu thảm.
"Lão gia, đến lượt cậu ra tay rồi." Lão Ngũ chiến thắng trở về, vẻ mặt rất đắc ý.
"Sao ngươi xuống tay nặng thế." Mạc Vấn nhíu mày, bốn vị tăng nhân đều kêu rất thảm thiết, đêm hôm yên tĩnh nghe càng to hơn.
"Ta không dùng lực mà, bọn họ đều không phụng dưỡng cha mẹ, không để lại con cái, do đó mới đau đớn." Lão Ngũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Còn nói chưa dùng lực nữa, sợ là ngay cả sức bú tí mẹ cũng xuất ra rồi." (ý nói sử dụng toàn bộ sức lực đó mà:v) Mạc Vấn lộ vẻ bất đắc dĩ, lúc trước hắn vẫn lặng lẽ đứng ngoài quan sát, nhìn thấy lão Ngũ ra tay rất mạnh, hơn nữa còn vung gậy đập vào đầu.
"Mấy con lừa trọc này sẽ không chết đó chứ?" Lão Ngũ thấy bốn vị tăng nhân kia kêu rất dọa người nên cũng có chút hoảng sợ.
"Không được nói năng vô lễ." Mạc Vấn khiển trách lão Ngũ, xoay người vào trong sân kiểm tra thương thế của mấy vị tăng nhân, phát hiện bọn họ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là trán sưng đỏ, cho nên mới đau nhức như vậy, chắc hẳn là bị hiếu bổng đánh trúng gây nên.
Trong lúc Mạc Vấn kiểm tra thương thế, từ chính phòng có mấy người bước nhanh ra. Một người trong đó khoảng bốn mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc chắc là chủ nhà nơi đây, còn mấy người xách đèn là hạ nhân trong nhà.
"Đạo nhân ngươi thật vô lễ, vậy mà dám vượt tường đột nhập quấy nhiễu mấy vị đại sư làm tiếu, lại còn vô cớ đả thương người, lần này nhất định không để cho ngươi thoát." Nam tử trung niên đầu đội mũ gấm dừng lại cách mười bước, đưa tay chỉ thẳng Mạc Vấn.
"Người là do ta đánh, không liên quan tới lão gia nhà ta, các ngươi muốn làm gì cứ trực tiếp gặp ta." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng, trừng mắt nhìn phía trước.
Nam tử trung niên kia thấy gã hung hăng, ngữ khí bất thiện như vậy vội vàng lùi lại, đồng thời sai khiến hạ nhân, "Mau đi báo quan, mời quan phủ tới bắt hắn."
"Ngươi nhìn lại đi, tới lúc quan binh đến thì các ngươi đã xong cả rồi." Lão Ngũ lộ vẻ khinh thường.
"Vô Lượng Thiên Tôn, người hầu của ta bản tính thô lỗ, thiện nhân đừng nên trách hắn. Thiện nhân hãy nghe ta nói một lời, bần đạo đi qua nơi này, bỗng nhiên thấy một âm hồn ông lão già nua đêm hôm đi vào quý phủ. Sau khi đi vào phủ thì không phải tới chính phòng mà lại vào chuồng ngựa thăm một con ngựa già. Bần đạo trong lòng nghi hoặc nên ở lại thêm một lúc, sau đó thấy mấy vị đại sư này ra tay hàng phục âm hồn, mà con ngựa già kia lại như muốn bảo vệ nó. Cổ nhân nói rằng khuyển mã có đức tính trung hiếu, con ngựa già vậy mà lại muốn bảo vệ âm hồn kia, chắc chắn việc này có uẩn khúc. Để đề phòng mấy vị đại sư không hiểu nội tình mà tổn thương người vô tội, ta mới đánh bạo tiến đến, ra tay ngăn cản." Mạc Vấn ôn tồn giải thích.
Nam tử trung niên nghe vậy nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, chắp tay nói với Mạc Vấn, "Đa tạ đạo trưởng đã thông báo, thời gian gần đây yêu ma này luôn đến làm người nhà khiếp sợ, đến lúc tôi chịu không nổi mới phải mời mấy vị đại sư này tới hàng nó. Đạo trưởng có lòng như vậy, chúng tôi rất cảm kích." Nam tử trung niên nói xong liền móc một ít bạc vụn trong ngực ra đưa cho hạ nhân bên cạnh, "Đem chút bạc này tặng cho đạo trưởng uống rượu."
"Thiện nhân, đã từng thấy qua khuôn mặt của âm hồn kia chưa?" Mạc Vấn nghi hoặc hỏi. Người này chưa hỏi nguyên do đã muốn đuổi hắn đi, rất không hợp lý.
"Đã thấy qua nhưng tôi không biết yêu ma kia." Nam tử trung niên lắc đầu lia lịa.
"Cầm lấy rồi mau đi đi, đừng làm trễ nải việc đại sư bắt quỷ." Hạ nhân đi tới đưa bạc vụn cho Mạc Vấn.
"Cút sang một bên, ngươi đang đuổi ăn mày sao?" Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng hăm dọa hạ nhân vô lễ.
"Con ngựa già nhà ngươi nhận ra âm hồn kia, đủ thấy âm hồn kia khi còn sống phải là người trong nhà ngươi, sao ngươi lại không biết nó được?" Mạc Vấn ngờ vực hỏi.
"Quả thật không biết mà, đạo trưởng đừng nổi giận, thỏi bạc này cho các ngươi cộng thêm vài bộ quần áo nữa, mời sớm rời khỏi đây, không nên trì hoãn mấy vị đại sư làm tiếu." Nam tử trung niên tìm từ trong tay áo ra một thỏi bạc đưa cho hạ nhân.
"Lão gia, hai mươi lượng." Lão Ngũ ngoảnh lại nhìn Mạc Vấn.
"Chúng ta đến vì tiền bạc sao?" Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ một cái. Lão Ngũ vẫn còn có chút coi trọng tiền bạc. Lúc này với gã có bao nhiêu tiền không quan trọng, chủ yếu vẫn là năm xưa gã hay bị thiếu tiền tiêu nên mới như vậy, gã vẫn thường tính xem dựa theo số tiền này có thể mua được bao nhiêu gạo thịt.
"Cầm về, chúng ta không phải đến vì tiền." Lão Ngũ lại đuổi tên hạ nhân đưa tiền.
Nam tử trung niên kia thấy Mạc Vấn vẫn không đi thì ngây người đứng tại chỗ, không biết nên xử trí như thế nào. Bầu không khí trong sân có chút lạ thường, Mạc Vấn nhíu mày nhìn mọi người xung quanh, lúc này những tăng nhân bị đánh kia đứng ở bên cạnh có vẻ sợ hãi, nam tử trung niên mang vẻ mặt khẩn trương, con ngựa già cũng đã bình tĩnh lại, đứng bên ngoài chuồng ngựa nhìn về phía sân.
Mạc Vấn thu hồi ánh mắt nhìn về phía giữa sân rồi cất bước vào khu vực có rất nhiều pháp khí bao quanh, lấy hộp đen ra vẽ một đạo âm phù, rồi thò tay ném về phía đạo âm hồn đang nằm yên trên mặt đất kia. Vì âm hồn thuộc âm, nên đạo phù chú này hiển nhiên không có cách gì dán lên người nó được, đến trước mặt nó lập tức bốc cháy hoàn toàn, chỉ còn lại một luồng âm khí lạnh thấu xương hướng về phía âm hồn.
Âm hồn vốn đã vô cùng yếu ớt, mà Mạc Vấn vẽ phù là Lam phù nên âm khí sinh ra cực kỳ bá đạo. Trong chớp mắt, âm hồn nhận được âm khí liền khỏe lại, ngưng khí hiện ra nguyên hình, đó là một ông già tóc bạc lưng còng.
"Lão thái gia!" Âm hồn vừa hiện ra nguyên hình, tất cả tạp dịch và hạ nhân trong sân đều đồng thanh kêu lên.
Mạc Vấn nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ đi. Lúc trước hắn chỉ đoán người này là trưởng bối ở đây, nhưng không dám khẳng định. Nếu như người này và nhà này không có quan hệ, thì hiện tại có lẽ cả nhà này sẽ phải chịu tai họa rồi.
Âm hồn kia sau khi hiện hình cũng không lập tức cảm ơn Mạc Vấn, mà nhanh chóng đứng dậy đi về phía nam tử trung niên, "Con trai tốt của ta à, lòng dạ ngươi thật là độc ác."
Nam tử trung niên thấy âm hồn hiện hình, chẳng những không có ý gần gũi khi thấy nó đi tới gần mình, trái lại toàn thân run rẩy, liên tục lùi về phía sau hoảng sợ ngã xuống đất, hai tay khua liên tục, "Ngươi không được tới đây."
"Người đời đều nói bệnh lâu thì trước giường không có hiếu tử, khi vi phụ còn sống ngươi chăm sóc hời hợt thì ta cũng bỏ qua. Đến ngày giỗ ta ngươi không cúng tế, đốt tiền vàng cho ta, vi phụ cũng không tức giận. Nhưng âm trạch kia bị ngấm nước, vi phụ nhiều lần tới ám thị cho ngươi, ngươi không những không đi xử lý, ngược lại tìm người bắt ta, ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?" Âm hồn kia đau buồn nói ra.
"Cha, ta không hạ độc, là tam nương làm, cha đừng đến tìm ta." Nam tử trung niên sợ hãi gào lên, liên tục lùi về sau.
"Con ta, ngươi bị âm khí làm cho khiếp sợ rồi à, sao lại ăn nói lung tung thế. Các ngươi chưa từng hạ độc ta, những chuyện trước kia không cần nói ra. Bây giờ ta chỉ cần ngươi lấy xương cốt vi phụ từ trong chỗ bị ngấm nước kia ra, tìm nơi an táng khác, cũng giải trừ đau khổ của ta bị vây khốn ở thủy lao vô tận kia." Âm hồn dừng bước nói ra, không tiến về phía trước nữa.
"Ngày mai sẽ dời, ngày mai nhất định sẽ dời." Nam tử trung niên dập đầu liên tục.
Âm hồn kia thấy thế thở dài, quay người đi đến trước mặt Mạc Vấn thì cúi người thật thấp vái chào, "Đa tạ đại sư, nếu không có đại sư từ bi giúp đỡ thì tôi đã không thể tụ khí phát ra tiếng, chỉ khoa chân múa tay ám thị, nó cũng không hiểu được ý nghĩa."
"Đại sư của ông ở bên kia, chúng ta là đạo sĩ." Lão Ngũ chỉ tay về phía mấy tăng nhân kia, nói với âm hồn.
Âm hồn nghe xong xoay người nhìn về phía mấy tăng nhân kia, sau khi quan sát liền giơ tay chỉ vào tăng nhân ngoài cùng bên trái nói, "Khi lão phu còn sống quyên góp biết bao dầu vừng, trụ trì chùa của ngươi biết ta đấy, tiểu tăng nhân lông mày rậm ngươi còn từng bưng trà cho ta, bây giờ lại không nhận ra ta?"
"Hồn khí của thí chủ yếu như vậy, đã không thành hình dáng, quả thật ta không nhận ra lão cư sĩ(*), nên lúc trước không biết vào nhà là hồn phách của lão cư sĩ. Lần này chúng ta đến trợ giúp cũng là nhớ lúc thí chủ còn sống có nhiều hảo tâm bố thí cho chúng ta." Tăng nhân kia mở miệng giải thích.
(*) Cư sĩ: Người tu tại gia.
Âm hồn không nói gì nữa, quay đầu lại chậm rãi quỳ gối nói với Mạc Vấn, "Đa tạ đạo trưởng ra tay cứu giúp, xin nhận của lão phu ba lạy."
"Miễn đi, phù chú tích lũy âm khí phút chốc sẽ tiêu tán, ông còn gì muốn nói không?" Mạc Vấn mở miệng hỏi.
Âm hồn kia nghe vậy cũng không đứng dậy, mà quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái rồi mới đứng dậy. Lúc nó dập đầu, Mạc Vấn cũng không nhún nhường, mà sắc mặt thản nhiên nhận quỳ lạy của nó. Đạo nhân Thượng Thanh tâm có ngạo khí, nên nhận thì cứ nhận.
"Không còn thỉnh cầu gì nữa." Sau khi đứng dậy, âm hồn vái chào Mạc Vần thêm lần nữa, tiếp đó cất bước về phía con ngựa già, còn chưa đi đến bên mình con ngựa già, hồn khí đột nhiên yếu đi, hóa thành một dòng khí hư vô thong thả bay về phía tây. Con ngựa già hí lên một tiếng, giơ chân trước đào xuống đất ba lần, có ý đưa tiễn.
"Lão gia, phất trần của cậu." Lão Ngũ cây hoàng kim phất trần đưa cho Mạc Vấn.
"Ngươi sợ bọn họ không nhớ ta sao?" Mạc Vấn cười gượng nói thầm. Cử động này của lão Ngũ là làm ra vẻ khôn ngoan, muốn bảo hắn nhân cơ hội nêu cao tên tuổi, nhưng lúc này hoàn toàn không phải thời điểm dương danh.
Lão Ngũ nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng cất hoàng kim phất trần kia vào túi vải, nhưng đã muộn rồi, mấy tăng nhân kia đã sớm nhìn rõ.
"Đạo hạnh chưa đủ thì không nên tùy tiện làm tiếu, làm hại người khác." Mạc Vấn chuyển nhìn mấy vị tăng nhân kia.
Mấy tăng nhân kia biết không phải là đối thủ của Mạc Vấn, cộng thêm lần này hành sự quả thực sơ suất lỗ mãng, vì vậy không ai nói gì, im lặng thu dọn xong pháp khí rồi nhếch nhác ra khỏi cửa.
"Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng, người đâu, mau đến chỗ tam nương lấy trăm lượng bạc trắng, đền đáp công ơn đạo trưởng." Nam tử trung niên kia phục hồi tinh thần, lấy lại phong thái của chủ nhà.
"Miễn đi, triệu tập hạ nhân, mang theo công cụ đào đất, dẫn ta đến âm trạch của lệnh tôn." Sắc mặt Mạc Vấn âm trầm.
"Việc này sao có thể làm phiền đạo trưởng..."
"Không được dài dòng, lập tức chuẩn bị xe, bần đạo ở bên ngoài chờ ngươi." Mạc Vấn quay người đi ra ngoài.
"Lão gia, có phải là ta gây rắc rối cho cậu không?" Sau khi ra cửa, lão Ngũ nhếch mép hỏi.
Mạc Vấn nghe thế biết hắn nói chuyện lúc nãy hắn lấy ra hoàng kim phất trần, "Không sao, sớm muộn gì cũng lộ mặt, đánh thì đã đánh rồi, là bọn họ đuối lý trước, không cần quan tâm."
"Lão gia, cậu trách ta à?" Lão Ngũ nghi hoặc hỏi. Thường ngày Mạc Vấn rất ít khí ăn nói kiểu này, bình thường nói năng rất ôn hòa, lời nói vừa rồi dường như ẩn chứa cơn giận dữ rất lớn.
"Ít nói đi vài câu, giữ lại chút sức lực." Mạc Vấn nói ra.
Lão Ngũ nghe thấy không dám nhiều lời nữa, cũng không dám hỏi Mạc Vấn vì sao bảo hắn giữ lại chút sức lực.
Sau một nén hương, mọi người sửa soạn ra cửa, dọc đường gõ cửa tiệm áo quan chọn mua quan tài, mang lên trên xe rồi đánh xe đi về phía tây. Nơi đây không phải biên ải, ban đêm cổng thành cũng không đóng, nhóm người sau khi ra khỏi thành thì tiến vào vùng núi đầy sương mù phía tây. Không bao lâu thì tìm được phần mộ kia, địa thế phần mộ thấp trũng, nước mưa ngấm xuốngđã làm mộ bị nước tràn vào.
Đào đất quật mộ xong, nam tử trung niên lấy can đảm định xuống hố nhặt xương, nhưng bị Mạc Vấn mở miệng ngăn lại, tiếp đó phân công một hạ nhân cao tuổi đi xuống. Dời mộ nhặt xương là người cùng thế hệ với người chết tiến hành, con cháu không được đụng chạm di cốt của tổ tiên, người đời ngu ngốc nên không biết làm như thế là vô lễ.
Sau khi nhặt ra hài cốt, Mạc Vấn thò tay cầm lên một chiếc xương ngực nhìn thoáng qua, khi thấy xương biến thành màu đen, sắc mặt càng trở lên âm trầm.
Đem phần mộ dời về phía tây trăm trượng lại đem chôn cất, thắp hương tế bái, khi trời sáng thì mọi việc cũng xong xuôi.
Mạc Vấn bảo mấy hạ nhân kia rời đi, giữ lại con ngựa già và nam tử trung niên kia.
"Con ngựa già này ngày sau phóng sinh ở đây, làm bạn với lệnh tôn." Mạc Vấn nói với nam tử trung niên.
"Được được được, toàn bộ nghe theo đạo trưởng sắp đặt." Người trung niên kia gật đầu liên tục.
"Ngươi hạ độc chết phụ thân, tội ác tày trời, nhưng lệnh tôn không hề oán trách ngươi, cho đến chết vẫn còn che giấu cho ngươi. Bây giờ ta cho ngươi hai con đường đi, một, theo ta tới gặp quan, hai, chịu phạt một trăm trượng." Mạc Vấn vẻ mặt uy nghiêm nói.
"Đạo trưởng tha mạng, tôi biết sai rồi, nguyện bị phạt trượng." Nam tử trung niên quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngớt.
Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ một cái. Lão Ngũ đã đợi quá lâu rồi, nhận được gợi ý của Mạc Vấn ngay lập tức tiến về phía trước, vung hiếu bổng lên không hề kiêng nể đánh thật mạnh...
Vậy là Tử Dương đã cán mốc 100 chương truyện, tính ra đã đi được 1/6 chặng đường rồi. Thay mặt nhóm dịch Naughty Dogs tại hạ chân thành cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua. 100 chương đầu có đoạn hay nhưng cũng có chỗ dông dài câu chữ, hẳn nhiều bạn cũng đã thấy và mình cũng chẳng hề né tránh sự thật. Nhưng 100 chương này chỉ mang tính chất giới thiệu nhân vật thôi, từ chương 100 trở đi mới truyện mới đi vào mạch chính, các tình tiết diễn ra dồn dập hơn, hấp dẫn hơn, hùng tráng hơn xứng danh siêu phẩm. Đó mới là đỉnh cao của Tử Dương, rất mong các bạn đón đọc!