Chương 70: Tiểu trấn trong núi
Mạc Vấn thấy vậy lập tức nhảy lên tường thành, nhìn xuống bên dưới. Bên ngoài thành là một dòng sông, mực nước ngang eo. Lão Ngũ vừa nãy là bị rơi xuống dòng sông này đánh cái phịch.
"May là ta đi trước dò đường, lão gia xuống đây đi." Lão Ngũ bò lên bờ sông rồi ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn la to.
Mạc Vấn thấy vậy cũng dở khóc dở cười, con sông này không quá rộng, nếu Lão Ngũ nhảy lên tường thành rồi mượn lực nhảy tiếp thì có thể vượt qua con sông này rất đơn giản. Thế nhưng gã lại hiếu thắng thích thể hiện, muốn một lần nhảy luôn qua tường nên mới bị ngã xuống nước chật vật như thế.
"Lão gia mau xuống đi." Lão Ngũ ngoắc tay về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn cười nhẹ rồi từ trên tường thành nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lão Ngũ, lấy tay nắm lấy bao hành lý trên vai gã.
"Nước không sâu, không có gì bị ướt đâu." Lão Ngũ lắc đầu nói.
"Thay đồ đi." Mạc Vấn lấy từ trong hành lý ra bộ đạo bào để thay của mình đưa cho Lão Ngũ.
Lão Ngũ thấy hắn lấy hành lý ra không phải vì kiểm tra xem có vật gì bị ướt không mà là để lấy quần áo cho gã mặc thì không khỏi cảm động, liên tục khoát tay từ chối. "Không cần, không cần đâu."
"Thay ra đi." Mạc Vấn ném đạo bào cho Lão Ngũ. Đến tận lúc này hắn mới phát hiện Lão Ngũ ngoài bộ quần áo trên người cũng không còn bộ nào khác để thay khi tắm, thành ra trong lòng cũng có vài phần tự trách.
"Ta mập như vậy, quần áo của cậu ta mặc không vừa." Lão Ngũ lấy lại túi hành lý rồi bỏ đạo bào vào trong. "Ta đi tìm chỗ đốt lửa để hơ khô là được rồi."
Mạc Vấn nghe vậy liền nhìn Lão Ngũ từ đầu đến chân. Gã này người thấp lại béo, mà sau một năm làm đầu bếp ở Vô Lượng Sơn thì càng béo hơn. Nếu để gã mặc đạo bào thì dù vải có giãn mấy cũng không vừa, nếu như vì mặc mà làm rách đạo bào thì lại hủy hoại thanh danh của đạo nhân.
"Đi thôi, đi về phía tây trong núi mà nhóm lửa." Mạc Vấn quay người đi về phía tây.
Bên ngoài tường thành là một khu vực bằng phẳng, đi về phía tây hơn năm dặm mới đến núi. Bởi vì hai người trèo tường mà ra nên phía trước cũng không có đường, đành phải dẹp đám cỏ mà đi về phía trước.
"Lão gia, những cái cây này là bị ai chặt vậy nhỉ?" Đi được một lúc thì Lão Ngũ chỉ vào những cây cối bị đổ hỏi Mạc Vấn.
Trước khi gã đặt câu hỏi thì Mạc Vấn đã suy nghĩ đến vấn đề này. Toàn bộ cây cối ở khu vực này đều bị người đốn ngã. Nếu là nông dân thông thường đi tìm rau hay củi cũng chỉ là chặt cành cây chứ không chặt luôn cả thân như thế, lại càng không thể đốn ngã rồi mà vẫn để nguyên không lấy.
"Có thể là quan binh trấn thủ biên cương gây nên, bọn họ làm vậy để bỏ đi chướng ngại, quan sát tình hình quân địch." Mạc Vấn suy nghĩ rồi trả lời.
Lão Ngũ nghe vậy gật nhẹ không hỏi lại nữa. Thế nhưng Mạc Vấn còn có phát hiện sâu hơn nữa, những cây cối này kích thước bằng một người ôm, số năm sinh trưởng nhất định không ngắn. Mà phần gốc bị chặt đứt vẫn còn mới, hiển nhiên là bị đốn ngã gần đây. Từ đấy có thể thấy được thế cục ở biên giới bất ổn, rất có thể sẽ phát sinh chiến sự.
Cây cỏ nơi đây rất nhiều, nước trong dòng sông ở ngoài thành lại có thể uống được, thế nên nơi đây có rất nhiều gà rừng thỏ rừng sinh sống. Quần áo bị ướt sũng cũng không cản trở Lão Ngũ đuổi gà bắt thỏ. Sau nửa canh giờ, hai người tìm được một sườn núi hướng về mặt trời, ở đó nhóm lửa hơ quần áo. Hồi bé vất vả ít được ăn thịt, cho nên Lão Ngũ rất thích ăn thịt. Gà rừng có nhiều lông, thịt cũng không nhiều, một bữa gã có thể ăn đến hai con.
Ăn cơm xong, hai người từ trong rừng đi về phía bắc. Lúc trước ở trên đường nhìn thấy quan binh đi về phía tây nam nên bọn họ đi hướng bắc để tránh gặp chiến sự.
Đi về phía trước không xa liền thấy đường lớn, đi về hướng đông là tới một cửa thành biên ải, đi về hướng tây thì vào trong dãy núi, còn có một lối rẽ hướng về chính bắc, con đường này rộng hơn một trượng, cũng không quá hẹp.
"Đi về phía tây hay phía bắc đây?" Lão Ngũ hỏi.
"Phía bắc." Mạc Vấn cất bước tiến về lối rẽ hướng bắc. Phía tây mặc dù là đường lớn, thế nhưng đi tiếp thì chắc chắn sẽ đến nơi thành trấn biên giới huyên náo. Mà hai người xuôi nam không phải vì muốn mưu tài cầu lợi, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh an thân tu hành mà thôi.
Nơi đây có nhiều núi, nhìn về phía tây sẽ thấy một dãy núi rất dài. Do thời tiết khá nóng ẩm, màu xanh dạt dào phủ trọn những ngọn núi. Cây cối miền nam với miền bắc cũng không giống nhau. Cây cối phía bắc là loại lá nhỏ, mà đa số cây cối phía nam là loại lá lớn. Ngay đến cỏ dại trên mặt đất cũng khác biệt, phương bắc cỏ dại thấp bé ố vàng mà cỏ dại phương nam thì lại là màu xanh đen.
"Nơi đây đất đại phì nhiêu, nếu ở chỗ bằng phằng mà gieo hạt kê thì một mẫu năm thạch (1) lương thực cũng không phải là khó." Mạc Vấn vừa đi vừa chỉ tay về chỗ cây cối ở sườn đông.
(1) 1 mẫu = 3600 m2, 1 thạch = 120kg
"Phía nam đất đai tốt hơn phía bắc nhiều, ta tính chỗ này cũng phải thu hoạch được ba thạch, dĩ nhiên là không gặp nạn mới được." Lão Ngũ thuận miệng tiếp lời.
"Triều đình đóng ở Giang Nam đất tốt, có nhiều lương thực tiền tài, tướng soái binh sĩ đông đảo. Thế nhưng bọn họ không tiến hành Bắc phạt đuổi Hồ, mà lại để cho con dân phương bắc phải chịu sự chà đạp của người Hồ. Thực không hiểu hoàng đế kia sao lại hành sự thiếu suy nghĩ như thế, chỉ biết sống trong sung sướng mà không sợ lưu tiếng xấu muôn đời." Mạc Vấn lắc đầu thở dài.
"Lão gia, chờ cậu tu đạo thành công liền đánh đuổi lũ hòa thượng mà làm quốc sư, đến lúc đó thì có thể thuyết phục hoàng đế xuất binh rồi." Lão Ngũ cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn Lão Ngũ. Gã mặc dù chỉ là nói đùa nhưng lại trúng ngay tâm sự của hắn. Tiên nhân khi truyền thụ pháp thuật cho mọi người từng nói người dừng được nhân họa sẽ được thọ cùng thiên địa, kẻ ngăn được thiên tai thì nhận vạn tiên kính phục. Đánh đuổi người Hồ là việc cấp thiết, sau đó hắn cũng có thể chỉnh đốn triều đình, trừ bỏ những kẻ giả mạo làm hủy hoại thanh danh Đạo gia, nghĩ cách giáo hóa dân chúng, làm cho người đời hiểu được Đạo gia mới thật là giáo phái hợp với thiên đạo. Mà muốn làm hai chuyện này thì phải có chức vị cao mới được, nếu không được triều đình ủng hộ mà chỉ tự thân đi giảng đạo ở dân gian ắt không thể thành công.
"Ta đã đắc tội Vương gia, lại đắc tội với tăng lữ. Dù sau này có tu đạo thành công, nếu muốn đăng đàn tiếp ấn thì đã khó càng thêm khó." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lão gia, đăng đàn tiếp ấn nghĩa là gì?" Lão Ngũ không hiểu hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy thì mỉm cười không giải thích thêm. Đăng đàn tiếp ấn chính là chỉ việc phong hầu bái tướng, những chuyện này để trong lòng tự biết là được, chứ nếu nói cho người khác thì thật là ngông cuồng tự đại.
"Đến cùng là ý gì vậy?" Lão Ngũ vẫn còn chưa hiểu nên liên tục mở miệng truy hỏi.
"Ta được học Thượng Thanh pháp thuật chính là chịu đại ân của Đạo gia. Ngày sau nhất định phải hết sức đền đáp, nếu không có được vị trí quốc sư thì sao có thể thay trời hành đạo? Huống hồ tiên phụ sinh thời vẫn muốn ta làm quan, nếu có thể đứng trước triều đình cũng là vinh dự cho dòng họ." Mạc Vấn bình tĩnh nói.
"Đúng vậy." Lão Ngũ gật đầu phụ họa. Mạc gia vốn là gia đình thương nhân. Thời nay địa vị của thương nhân lại cực kì thấp. Mạc lão gia khi còn tại thế vẫn luôn tiếc hận, mà Mạc Vấn khổ công đọc sách thánh hiền cũng là vì muốn sau này ra làm quan. Mà hiện giờ muốn tham gia khoa cử đã là không thể rồi, nếu như có thể được phong quốc sư thì thật là vinh dự lớn lao.
Đi được không lâu thì sắc trời cũng tối dần, hai người ở nơi rừng núi cũng không có chỗ nghỉ chân, đành đi đường suốt đêm. Cho tới canh hai (21-23 h), phía trước xuất hiện ánh đèn, xem số lượng đèn lồng thì trước mặt có lẽ là một thôn trấn khá lớn.
Vừa nhìn thấy ánh đèn thì hai người cũng tăng tốc độ. Lúc trước bị người đuổi bắt nên hai người chưa từng được nghỉ ngơi, lại còn phải chạy đi liên tục, bọn họ đã rất mệt mỏi. Bây giờ đã an toàn rồi thì cũng nên tìm một quán trọ mà dừng chân nghỉ ngơi.
Cho đến khi chỉ còn cách ánh lửa năm dặm Mạc Vấn bỗng dừng lại. Lúc này đã là canh hai, những thôn trấn bình thường thì hầu hết đều đã đóng cửa tắt đèn. Thế nhưng thôn trấn trước mắt lại đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa còn có những âm thanh huyên nào truyền ra.
"Lão gia, sao thôn trấn này lại náo nhiệt như vậy?" Lão Ngũ đưa mắt nhìn về phía xa. Tuy gã không nhìn được tình hình trong trấn nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng khắp nơi.
"Ta làm sao biết được chứ." Mạc Vấn lắc đầu nói. Chỗ thôn trấn này không giống thôn trấn bình thường. Như thôn trấn bình thường thì chỉ có một đường chủ (chủ lộ) mà thị trấn này lại có tới ba. Ánh sáng phần lớn tập trung ở con đường phía tây, mà hai con đường ở phía đông và chính giữa thì lại có ít ánh sáng.
"Qua đi xem đi." Lão Ngũ nói.
Mạc Vấn nghe vậy liền gạt nhẹ, tiếp tục bước về phía trước. Mấy ngày nay bị người đuổi bắt tuy phiền phức khó chịu nhưng cũng giúp hắn nghiệm chứng được Truy Phong Quỷ Bộ cùng Cầm Phong Quỷ Thủ chính là võ học thượng thừa, giao đấu với bất kỳ người nào đều có thể chiếm thế thượng phong. Hắn bây giờ chính là võ nghệ cao thì tự nhiên có can đảm.
Bên ngoài trấn được vây lại bằng hàng rào gỗ cao chừng năm thước. Toàn bộ hàng rào gỗ đều làm từ thân cây tròn, nhìn vào độ mục nát của chúng có thể nhìn ra thôn trấn này tồn tại cũng đã rất lâu rồi. Trên đường đi vào thôn, hai người cũng nhìn thấy chòi gác, có điều cả trong lẫn ngoài chòi đều không có ai canh giữ.
Kiến trúc trong thôn trấn hầu hết được làm từ gỗ, nhà gỗ và lầu gỗ xen lẫn. Nhà gỗ đa số đều đã cũ kĩ, màu sắc đã thành xám tro. Còn lầu gỗ thì phần lớn là mới xây, sắc màu ố vàng. Bên cạnh cửa vào những phòng ốc này cũng không có bảng hiệu gì, không cách nào phân biệt chỗ này với chỗ kia. Lúc này, trong trấn trừ con phố phía tây ra thì những nơi khác chỉ thưa thớt chút ánh sáng mà thôi, trên đường cũng ít có người qua lại.
Sau khi tiến vào thôn trấn, hai người liền đi tới hướng tây, tới gần con phố kia. Càng tới gần như âm thanh huyên náo càng rõ ràng, có thể mơ hồ nghe được những tiếng hô lớn đặt ngân lượng.
"Lão gia, bọn họ hình như đang bán gì đó." Lão Ngũ chỉ về phía tây bắc.
"Hình như là tiếng Quan thoại." Mạc Vấn nhíu mày nói. Ở các nơi có khẩu âm bất đồng, khu vực tây nam thì nói giọng địa phương cực kì khó hiểu. Thế nhưng lúc trước tiếng hô đặt ngân lượng lại dùng tiếng Quan thoại thông dụng.
"Lão gia, để ta đi trước dò xét." Lão Ngũ lòng hiếu kì nổi lên, bước nhanh vượt lên trước Mạc Vấn.
"Qua đó rồi cũng đừng nói chuyện với người ta." Mạc Vấn vội vàng mở miệng dặn dò. Đi ra ngoài thì phải nghe ngóng tin tức, thế nhưng làm vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết mình là người nơi khác. Đã không biết rõ tình huống nơi đây thì nên kín miệng là tốt hơn.
Lão Ngũ thuận miệng đáp lại rồi nhanh chóng bước về con phố phía tây.
Mạc Vấn chậm rãi đi phía sau. Tuy đã trở thành đạo sĩ Thượng Thanh nhưng hắn vẫn còn rất nhiều tật của kẻ đọc sách, khi đi chủ yếu là bước từng bước, nếu mà chạy thì lại lộ vẻ lỗ mãng không phải kẻ trí thức.
Lão Ngũ vừa chạy tới đầu đường liền đứng sững lại, cũng không quay về kể lại cho Mạc Vấn tình huống.
Mạc Vấn thấy thế thì thấy hơi nghi hoặc, nhanh chóng bước về phía đó mà nhìn. Nhưng vừa nhìn đến hắn đã vội vã quay đầu đi. "Lão Ngũ, phi lễ chớ nhìn..."