Chương 27: Lễ hỏi
Mấy ngày sau, tại Trần gia.
Trần Ba Kim thấy nữ nhi đói đến tiều tụy thoát tướng, lòng vừa đau xót vừa sinh khí. Hắn ngồi một mình trong viện, tay không ngừng rót từng chén trà đắng, tựa hồ muốn mượn vị đắng chát ấy để xua đi hết thảy uất ức, phiền muộn trong người.
Trong hai ngày gần đây, niềm tin kiên định của hắn về việc tìm con rể đã dao động không ít. Không chỉ vì nữ nhi tuyệt thực, mà thảm án của Triệu gia đã khiến quan niệm của hắn thay đổi sâu sắc.
Trạch viện Triệu gia cách nhà hắn không xa, chỉ cách nhau vẻn vẹn nửa dặm đường. Sau khi sự việc xảy ra, Trần Ba Kim đã đến Triệu gia xem xét. Cảnh tượng chết chóc của mấy người trong nhà đã khiến hắn rùng mình kinh hãi, liên tục gặp ác mộng trong mấy đêm liền.
Hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu loại sự tình khủng khiếp này xảy ra ở nhà hắn, hậu quả sẽ ra sao? Câu trả lời khiến hắn cảm thấy bất lực sâu sắc: Một nhà ba miệng ăn của bọn hắn hoàn toàn không có chút năng lực chống cự nào trước mặt cường giả võ đạo. Gia đình hắn không quyền không thế, lại chẳng có võ lực, trong thế đạo nhiễu nhương này quả thực quá đỗi yếu đuối.
Hắn đã sáu mươi tuổi, bước vào lục tuần, có thể tạ thế bất cứ lúc nào. Nếu hắn đột ngột tạ thế, nữ nhi của hắn sẽ ra sao, còn bà nương của hắn biết nương tựa vào đâu?
"Gia đình họ Từ kia nhân khẩu đông đúc, lại thêm lão tam là một cao thủ luyện võ. Nếu Tú Liên về Từ gia, ít nhất cũng sẽ được an toàn. Ta và nàng nương cũng có thể được chút trông nom."
Trần Ba Kim khẽ nhấp một ngụm trà lạnh, tâm tư trong lòng chợt trở nên linh hoạt.
"Tuyệt hậu thì tuyệt hậu đi, tuyệt là tuyệt cái hậu vận của Trần Bát Quái ta, chứ đâu phải là tương lai của cả Trần gia."
Tộc nhân Trần gia không chỉ có một chi của hắn, mà chỉ riêng hắn biết, đã còn có hai chi khác có quan hệ huyết mạch rất gần với gia đình hắn, và đều phát triển khá tốt. Bởi vậy, một hộ Trần gia chẳng có gì nổi bật ở thôn Bách Hác này, có đoạn tuyệt thì cứ đoạn tuyệt vậy.
Làm ra quyết định về sau, trong lòng của hắn giống như là có một khối lớn tảng đá rơi xuống đất.
"Ai u ~~"
Hắn ngồi quá lâu, khi đứng dậy, thắt lưng hắn kêu ‘kẽo kẹt’ chua xót. Hắn xoa xoa tấm lưng, chuẩn bị đem quyết định của mình nói cho nữ nhi nghe.
Vừa đi chưa được hai bước, hắn lại dừng chân. Tính tình quật cường khiến hắn không muốn chủ động mở lời.
"Không được, ta không thể đi nói. Kẻo nàng lại cho rằng ta sợ nàng tuyệt thực thì sao. Cứ để nàng đói thêm hai ngày nữa, ta không tin nàng chịu nổi!"
Hắn muốn đợi đến khi nữ nhi cầu xin hắn, rồi mới thuận nước đẩy thuyền mà chấp thuận.
—— ——
Ngoài cửa viện Trần gia.
Từ Hiếu Ngưu giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, rồi lại lơ lửng giữa không trung, rồi lại hạ xuống. Một tay khác hắn vẫn cầm chiếc túi nước.
"Không được. . ."
Hắn do dự, rồi lại lùi xa mấy bước, cứ thế mà bước đi lòng vòng trước cửa. Hắn đã bồi hồi hồi lâu tại đây, vẫn không cách nào đưa ra quyết định. Một kẻ từ trước đến nay chỉ biết dùng sức lực như hắn, nay lại phát hiện trên đời lại có vấn đề nan giải đến vậy.
Hắn nghĩ khuyên Trần Tú Liên từ bỏ, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu. Hắn không hiểu thế nào là tình yêu, là yêu thích, chỉ biết rõ mỗi ngày được nhìn thấy Trần Tú Liên thì lòng dạ vui vẻ, một ngày không được nhìn thấy thì trong lòng lại mong nhớ khôn nguôi.
Nhưng, cha hắn nói qua tuyệt sẽ không để hắn ở rể!
"Ai ~~"
Từ Hiếu Ngưu suy nghĩ đến nỗi đầu óc nóng bừng cũng chẳng nghĩ ra được đáp án, liền dứt khoát không nghĩ nữa. Hắn lấy hết dũng khí tiến lên, "Đông đông đông" gõ vang cửa sân.
"Ai vậy?"
Trong nội viện truyền đến tiếng nói tang thương của Trần Ba Kim.
"Trần đại bá, là, là ta."
Xét về tuổi tác, Từ Hiếu Ngưu xưng hô "Trần đại gia" là phù hợp, nhưng vì cân nhắc đến mối quan hệ với Trần Tú Liên, nên hắn đã hạ bối phận của Trần Ba Kim xuống.
Cửa sân mở ra. Trần Ba Kim nhìn thấy Từ Hiếu Ngưu, hai mắt liền sáng rỡ. Hắn đang lo không biết phải mở lời thế nào, thì Từ Hiếu Ngưu lại chủ động tự mình đến tận cửa.
Hắn cố ý giữ vẻ mặt lạnh tanh nói: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta, ta đến trả lại túi nước cho Tú Liên, nàng lần trước đã đánh rơi ở chỗ ta."
Từ Hiếu Ngưu nhìn gương mặt nghiêm nghị của Trần Ba Kim, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
"Tiến vào."
Trần Ba Kim né người sang một bên, để Từ Hiếu Ngưu bước vào sân nhỏ, rồi đóng lại cánh cổng.
"Trần đại bá, Tú Liên thế nào rồi? Ta đã lâu không gặp nàng."
Từ Hiếu Ngưu quan tâm tình hình gần đây của Trần Tú Liên.
"Thế nào à? Nàng ta sắp chết đói đến nơi rồi!"
Trần Ba Kim dựng râu trừng mắt hét lên.
Nhanh chết đói?
Từ Hiếu Ngưu lòng nóng như lửa đốt, thốt miệng hỏi: "Trần đại bá, các ngài không có lương thực để ăn ư?"
"Ta. . ."
Trần Ba Kim tức giận đến suýt chút nữa thốt ra lời thô tục, nhà hắn trông giống như thể nghèo đến mức không có cơm mà ăn hay sao chứ.
Ngay lúc này, nghe thấy động tĩnh, Trần Tú Liên được mẹ nàng dìu ra khỏi cửa viện. Mấy ngày chưa ăn cơm, nàng đói đến sắc mặt tái nhợt, đứng cũng không vững được.
"Tú Liên nàng ~~ đây là thế nào?"
Từ Hiếu Ngưu bước nhanh tiến lên, đau lòng khôn xiết trước bộ dạng thê thảm của Trần Tú Liên.
Trần Ba Kim âm dương quái khí nói: "Nàng ta cánh đã cứng cáp rồi, đang chơi trò tuyệt thực với cha nàng đấy. Từ Đại Ngưu, ta hỏi ngươi, có thật sự muốn cưới khuê nữ của ta hay không?"
"Là, là, ta muốn!"
Từ Hiếu Ngưu kiên quyết gật đầu.
"Tốt, ta cho ngươi cái cơ hội. Ngươi có thể ra bao nhiêu lễ hỏi?"
Lễ hỏi?
Từ Hiếu Ngưu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Ta chỉ để dành được ba mươi lượng bạc."
"Quá ít, không đủ."
Trần Ba Kim lắc đầu.
"Năm mươi lượng?"
Từ Hiếu Ngưu chưa từng quan tâm đến tập tục lễ hỏi trong thôn.
"Không đủ."
Trần Ba Kim vẫn như cũ lắc đầu.
Kỳ thực trong thôn, lễ hỏi chẳng cần nhiều đến thế. Mọi việc đều xem xét tình hình gia đình song phương, chỉ cần vài lượng bạc là đủ, tối đa cũng chỉ đến ba mươi, năm mươi lượng. Chỉ những đại địa chủ, nhà giàu có bậc nhất mới có lễ hỏi kếch xù, nhưng họ cưới hỏi cũng là môn đăng hộ đối, của hồi môn cũng tương tự phong phú.
"Trần đại bá, ngài cứ nói con số. Ta có sức lực, bao nhiêu bạc ta cũng có thể kiếm ra được."
Từ Hiếu Ngưu vỗ ngực, cái thân man lực này của hắn, dù là làm lao công cũng một người có thể bằng mười người.
Chỉ thấy Trần Ba Kim đưa một ngón trỏ ra: "Một ngàn lượng!"
Hắn vừa nói ra con số này, khiến mọi người ở đây đều giật mình sửng sốt.
"Cha ơi, cha đây chẳng phải là làm khó người ta sao. Nhà nào kết hôn mà lại đòi một ngàn lượng bạc lễ hỏi chứ."
Trần Tú Liên tưởng rằng cha mình đã chịu nhượng bộ, ai ngờ lại nghe cha đòi một ngàn lượng bạc, liền vội vàng lên tiếng giúp Từ Hiếu Ngưu.
"Thế nào, ba mươi mẫu ruộng của Trần gia ta sau này đều sẽ thuộc về gia đình họ Từ của ngươi, đòi một ngàn lượng bạc liệu có nhiều lắm chăng? Đại Ngưu, ngươi thật sự muốn cưới khuê nữ của ta thì hãy để ta xem một chút thành ý. Tiền bạc đầy đủ, ta sẽ cho phép ngươi tìm bà mối đến, lo liệu tam thư lục lễ, quang minh chính đại cưới khuê nữ của ta vào cửa!"
Trần Ba Kim tuy rằng sớm đã đưa ra quyết định này, nhưng khi thấy khuê nữ mình lại ra mặt giúp đối phương nói chuyện, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy phiền muộn đây này.
"Tốt!"
Từ Hiếu Ngưu khí phách đáp lời.
Một ngàn lượng bạc, đó là một con số có thể đong đếm được. Dù khó khăn có lớn đến đâu, vẫn sẽ có biện pháp để giải quyết. Dù sao cũng mạnh hơn việc trước đó hắn suy nghĩ nát óc mà cũng chẳng nghĩ ra được câu trả lời.
"Ngươi tiểu tử ngược lại là có chí khí. Ăn cơm chưa?"
Trần Ba Kim trút bỏ được phần nào nỗi lòng, tâm tình cũng thư thái hơn.
"Còn không có. Mới vừa ở bên ngoài đứng nửa ngày không dám vào tới. . ."
Từ Hiếu Ngưu lúng túng gãi đầu cười, thành thật đáp.
"Lưu lại ăn bữa cơm đi."
Trần Ba Kim bảo bà nương hắn nấu cơm, giữ Từ Hiếu Ngưu lại dùng bữa cơm đạm bạc.
"Tạ ơn Trần đại bá."
Từ Hiếu Ngưu trước đây chưa từng được dùng bữa tại Trần gia. Hắn không ngu ngốc, biết rõ Trần Ba Kim rốt cuộc đã tán thành hắn.
—— ——
Sau một lúc lâu, các món ăn đã được dọn lên bàn.
Đói bụng mấy ngày, Trần Tú Liên cùng Từ Hiếu Ngưu dùng bữa. Ánh mắt nàng không rời Từ Hiếu Ngưu dù chỉ một khoảnh khắc, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui sướng hân hoan.
"Tú Liên, nàng ăn từ từ thôi, đói mấy ngày rồi không thể ăn quá nhanh. Ta ngâm bánh bao không nhân vào canh cho nàng đây."
Từ Hiếu Ngưu xé nát bánh bao ngâm vào trong canh, rồi đẩy bát về phía Trần Tú Liên.
"Ừm ~~"
Trần Tú Liên nghĩ thầm: Ai nói Đại Ngưu chất phác chứ, đây chẳng phải rất biết cách quan tâm người khác là gì. Có thể gả cho Từ Hiếu Ngưu, là nàng đã nhặt được một món bảo vật quý giá.
"Hừ, ta ăn no rồi!"
Trần Ba Kim ăn vội vàng vài miếng lấp đầy bụng, rồi đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, quay người bỏ đi. Hắn thực sự chịu không nổi cảnh hai người trẻ tuổi quấn quýt bên nhau, cảm thấy thật quá đỗi chua.