Chương 16: Chúng ta trong viện, không có một khối thủy tinh là vô tội
"Huynh đệ, thật sự muốn làm vậy sao?" Bối Thanh vẻ mặt đau khổ nói.
Tiểu tử này ra tay tuy hào phóng, nhưng việc xuyên đến lại không được thuận lợi cho lắm.
Vạn nhất hắn thật sự muốn ra tay, tiểu tử này không có tiền thì biết làm sao bây giờ?
"Bối ca, chúng ta làm huynh đệ phải tính toán cho rõ ràng..."
Triệu Hy Ngạn móc ra một xấp tiền, đếm một trăm năm mươi tệ, đưa cho hắn, "Trước giao một nửa tiền đặt cọc, còn lại đợi hoàn thành xong sẽ cho."
Bối Thanh nhìn tiền trong tay, không khỏi đột nhiên giật mình.
Tiểu tử này quả thật không thể nhìn bề ngoài. Vừa nãy chồng tiền kia, ít nhất cũng phải hơn trăm tệ.
Tiểu tử này không phải nói là Trương Trang đến sao? Sao lại có nhiều tiền như vậy?
Triệu Hy Ngạn dường như nhìn thấu nghi hoặc của hắn, không khỏi cười khổ nói, "Bối ca, không gạt anh... Số tiền này là tiền trợ cấp của cha tôi, cha tôi đã mất vì tai nạn lao động."
"Vậy anh cũng không thể tiêu xài số tiền này như vậy được." Bối Thanh vội vàng nói, "Tuy là anh đã lấy vợ, nhưng trong nhà cũng không phải có ít tiền, sau này còn thế nào sống qua ngày..."
"Bối ca, việc này trong lòng tôi nắm chắc rồi."
Triệu Hy Ngạn khẽ cười một tiếng, "Anh làm việc, tôi trả tiền... Ai cũng đừng chiếm hời của ai."
Bối Thanh thở dài một hơi, "Anh đã có chủ ý, tôi cũng không khuyên nhủ anh nữa..."
"Khoảng bao lâu thì có thể hoàn thành?"
Triệu Hy Ngạn móc ra điếu thuốc, rít một hơi.
"Ít nhất phải nửa tháng."
Bối Thanh nghiêm mặt nói, "Nếu anh muốn sửa đường ống nước, tôi muốn trước đi xin phép ngoài đường... Bất quá viện này của anh gần tường ngoài, không cần đi qua viện, có lẽ cũng không có vấn đề gì."
"Vậy thì làm phiền anh."
Triệu Hy Ngạn vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Lấy tiền làm việc thôi."
Bối Thanh khẽ cười một tiếng, nhìn xem trong phòng những viên gạch lồi lõm, vỡ nát, không khỏi cười nói, "Lão đệ, nếu anh thật sự muốn ở cho thoải mái, không bằng đem hết gạch trên đất đổi thành gạch xanh... Rồi lại cho nâng toàn bộ nền nhà lên."
"Việc này anh là chuyên gia, anh nói sao thì vậy."
Triệu Hy Ngạn mỉm cười gật gật đầu.
Bối Thanh đang định nói gì đó nữa, thì đột nhiên cửa ra vào đứng sững một người.
Bối Thanh đám người lập tức kêu lên.
"Tiểu Triệu đi ra..."
Triệu Hy Ngạn bước nhanh hướng về phía cửa đi tới.
Ngay lúc đó, Tần Hoài Như đang ăn bánh bao cũng cầm lấy bánh bao đi theo phía sau hắn.
Cuối cùng trong phòng này có ba người đàn ông, nếu cùng ở một phòng sợ là sẽ bị người dị nghị.
Đến lúc Triệu Hy Ngạn ra ngoài, cả sân người đều đã tập trung lại.
Chỉ là bọn họ tinh thần uể oải, quầng thâm mắt to, biểu thị rằng bọn họ buổi tối căn bản không ngủ ngon.
"Tiểu Triệu, đứng yên đừng nhúc nhích."
Đội trưởng Trần hô lên một tiếng, sau đó lập tức tiến lên bắt đầu soát người.
"Ngô, tình huống thế nào vậy?" Triệu Hy Ngạn kinh ngạc nói.
"Hứa Đại Mậu và Lưu Hải Trung đã nhặt được những viên bi thép tại nhà, bọn họ nghi ngờ là cậu đã dùng ná bắn vỡ kính nhà họ." Trương chủ nhiệm nghiêm túc nói.
Tần Hoài Như kinh hô một tiếng, khiến mọi người đều nhìn về phía nàng.
Nàng thế nhưng biết rõ Triệu Hy Ngạn thật sự có mang theo ná.
"Trương chủ nhiệm, Hoài Như nhát gan, anh đừng hù dọa nàng."
Triệu Hy Ngạn dang hai tay, mặc cho đội trưởng Trần soát người.
Đội trưởng Trần tỉ mỉ soát một lượt sau, trầm giọng nói, "Tiểu Triệu, chúng ta có thể vào nhà cậu xem một chút được không?"
"Xin cứ tự nhiên..."
Triệu Hy Ngạn mỉm cười gật gật đầu.
Đội trưởng Trần và Trương chủ nhiệm lập tức dẫn theo hai người vào phòng bắt đầu tỉ mỉ lục soát.
"Tiểu Triệu, nếu đúng là cậu thì nhận đi, không phải..."
"Đúng, chính là tôi làm vỡ kính nhà ông, có chuyện gì sao?"
Triệu Hy Ngạn cười tủm tỉm nhìn xem Dịch Trung Hải.
Trong viện, những người trẻ tuổi nháy mắt đều đứng lên.
"Sao? Còn muốn cùng tôi so chiêu một chút?"
Triệu Hy Ngạn vặn vẹo một thoáng cổ.
Năm đó khi còn học sơ trung, hắn đã từng bị bắt nạt ở trường.
Vì vậy cha hắn cắn răng đưa hắn đi học Cổ Ngang Quyền, mọi người đều nói Bát Cực Quyền hung mãnh, nhưng Cổ Ngang Quyền cơ hồ đều là sát chiêu.
Một lần đó, hắn đã đưa kẻ bắt nạt hắn là hiệu bá trực tiếp vào ICU, sau đó cả trường học đều không ai dám trêu chọc hắn nữa.
"Triệu Hy Ngạn, mẹ nó cậu đừng có quá phách lối..." Sỏa Trụ giận dữ nói.
Triệu Hy Ngạn trực tiếp một cú đá bay đầu gối khiến hắn ngã lăn trên đất, lập tức nắm lấy đầu hắn liền là hai phát đấm bồi.
"Dừng tay..."
Đội trưởng Trần nghe được động tĩnh, lập tức vọt ra, bất đắc dĩ nói, "Tiểu Triệu, cái tên Sỏa Trụ này lại trêu chọc cậu thế nào?"
"Tôi không biết rõ a, hắn uy hiếp tôi nói không cho tôi quá phách lối, còn chuẩn bị động thủ đánh tôi, tôi đây không phải là tự vệ chính đáng sao." Triệu Hy Ngạn buông hai tay nói.
"Tiểu súc sinh, cậu còn dám nói bậy?"
Giả Trương Thị trừng mắt nhìn, giận dữ nói, "Cậu vừa mới thừa nhận kính trong viện là cậu làm vỡ, Sỏa Trụ lúc đó mới chuẩn bị giáo huấn cậu..."
"Mẹ, bà đừng nói lung tung, tôi thật không muốn giáo huấn hắn." Sỏa Trụ vội vàng nói.
"Đúng, kính trong viện đều là tôi làm vỡ, nhưng vừa rồi đội trưởng Trần nói kính là bị ná bắn vỡ mà? Vậy chiếc ná đâu?"
Triệu Hy Ngạn đối Giả Trương Thị vươn tay ra.
"Đội trưởng Trần, ông không lục soát sao?" Dịch Trung Hải vội vàng nói.
Đội trưởng Trần bất đắc dĩ nói, "Thành viên đội chúng tôi sợ cậu giấu ná ở trên nóc nhà hoặc ngoài tường... Chúng tôi đã tìm khắp, đều không tìm thấy."
"Tiểu Triệu, tôi biết sự tình không phải cậu làm, cậu cũng không cần thiết phải khí bọn họ." Trương chủ nhiệm bất đắc dĩ nói, "Sau này các cậu đều là hàng xóm, cần phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau..."
"Vâng, Trương chủ nhiệm."
Triệu Hy Ngạn mỉm cười gật gật đầu.
Mẹ kiếp, cái súc sinh này.
Dịch Trung Hải đám người kém chút không đem răng cắn nát.
Bọn họ chắc chắn kính trong viện chính là do Triệu Hy Ngạn làm vỡ, nhưng đội trưởng Trần đã vào nhà hắn soát xét cũng không tìm ra chiếc ná.
Căn bản không có cách nào xử lý hắn.
"Tôi cảnh cáo các cậu, không được đánh nhau nữa... Nhất là Tiểu Triệu." Đội trưởng Trần trợn mắt nói, "Nếu tôi phát hiện cậu động thủ lần nữa, vậy tôi sẽ bắt cậu đi."
"Nhưng nếu bọn họ khiêu khích tôi thì sao?" Triệu Hy Ngạn một mặt vô tội nói.
"Nếu bọn họ khiêu khích cậu, vậy cậu cứ đánh chết họ." Đội trưởng Trần cắn răng nói, "Các cậu tự mình cân nhắc kỹ, đánh không lại người ta thì đừng có làm sự tình."
Sỏa Trụ đám người cấp bách gật đầu.
Thằng ba lão này trong viện lại phách lối như vậy, nếu không cho hắn chút giáo huấn, bọn họ còn xứng đáng lăn lộn ở ngõ Nam La Cổ sao?
"Tiểu Triệu, cậu đi với tôi, tôi nói chuyện với cậu hai câu..."
Trương chủ nhiệm kéo Triệu Hy Ngạn vào trong phòng, đội trưởng Trần cũng đi theo vào.
Tần Hoài Như rất hiểu chuyện đứng ở cửa trông coi. Bối Thanh thì dẫn người đi hậu viện.
"Tiểu Triệu, cậu nói thật với tôi đi, kính có phải là cậu làm vỡ không?" Trương chủ nhiệm trợn mắt nói.
Triệu Hy Ngạn rất trong sáng vô tư thừa nhận.
"Cái thằng nhóc này, thật là vô pháp vô thiên, nếu cậu bị bắt được, cậu xem bọn họ sẽ đối phó cậu thế nào."
Đội trưởng Trần khóc cười không được.
Hắn xuất ngũ trở về đã làm nghề này, gần mười năm rồi.
Dùng mông nghĩ cũng có thể đoán được, nhà Triệu Hy Ngạn bị phá hủy, nếu không trả thù thì mới là lạ.
"Cậu làm vỡ kính nhà Giả Đông Húc còn chưa nói, sao lại làm vỡ cả kính nhà Lung Lão Thái Thái nữa?" Trương chủ nhiệm bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta trong viện, không có một khối thủy tinh nào là vô tội cả..."
Trương chủ nhiệm một bàn tay đập vào trên đầu hắn.
"Cho tôi nói tiếng người đi..."
"Nếu như tôi chỉ làm vỡ kính nhà Giả Đông Húc, vậy không phải quá rõ ràng rồi sao?" Triệu Hy Ngạn liếm liếm mặt nói, "Nếu như toàn bộ viện tử đều vỡ hết kính, bọn họ sẽ không cho rằng tôi là trả thù Giả Đông Húc..."