Chương 8: (Hoàn)
“Cậu cố tình uống rượu đúng không? Mang theo rượu cả ngày à?”
Tôi định đứng dậy, nhưng Lục Miên ôm chặt lấy tôi, không cho tôi cử động.
Cậu vùi đầu vào trước ngực tôi, giọng khàn khàn.
“Dung Dung, tớ thích cậu.”
“Dung Dung, tớ thật sự rất thích cậu.”
“Dung Dung, từ đầu đến cuối, người tớ thích luôn là cậu!”
Cậu nhìn vào mắt tôi, đôi đồng tử đen nhánh trong suốt như pha lê.
“Nhưng mà…” — tôi vừa định nói tiếp, cậu đã bất ngờ cúi đầu hôn lên má tôi.
Tôi hốt hoảng ôm mặt, hét lên:
“Lục Miên, chẳng phải cậu thích Lăng Diệu sao?”
Cậu nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Ai nói với cậu vậy?”
“Ánh mắt cậu.”
“Ánh mắt?”
Lục Miên như bị chấn động bởi câu trả lời của tôi.
“Đúng vậy. Mỗi lần cậu nhìn cô ấy, ánh mắt đều dịu dàng đắm đuối.
Còn nhìn tôi, thì cứ như đang nhìn một trò cười vậy.”
Lục Miên: “…”
“Tớ bị cận. Nhìn ai cũng phải nheo mắt, chẳng lẽ cậu không phát hiện?”
Cậu khựng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Cũng có thể… mỗi lần tớ nhìn cậu, đều là đang lén nhìn.”
“Chỉ là… cậu không nhận ra thôi.”
“Vì sao phải lén nhìn?” — tôi ngơ ngác hỏi.
“Có lẽ là vì thích.”
“Vậy còn chuyện cậu giả vờ bị bệnh?”
“Chắc là vì… thích nhiều quá.”
Rồi cậu lẩm bẩm tiếp:
“Ngày mai tớ sẽ nuôi một con chó Corgi, đáng yêu đến mức khiến cậu phát điên.”
“Cậu không được thích chó nhà người khác, chỉ được thích của tớ.”
“Cậu không được ăn sầu riêng người khác mua, chỉ được ăn sầu riêng tớ mua.”
“Trà sữa cũng vậy, kem cũng vậy… thích cũng thế.”
“Dung Dung, tớ chỉ cho phép cậu yêu mỗi mình tớ thôi.”
Hóa ra, Lục Miên không phải là kiểu người thích kiểm soát.
Cậu ấy chỉ đơn giản muốn độc chiếm người mình thích — là tôi.
Một đêm nọ, tôi rúc trong lòng Lục Miên, lướt xem ảnh trong điện thoại cậu chụp.
Ảnh của tôi — đủ mọi kiểu dáng, đủ mọi tình huống.
Thậm chí có cả tấm tôi bị gãy răng năm nào.
Tôi trong ảnh — đầu quấn băng trắng, miệng há to, mặt mũi thảm hại — chẳng có gì gọi là “dễ nhìn” cả.
Tôi lén nhìn sang cậu, thấy Lục Miên đang đeo kính, cúi đầu gõ bàn phím laptop.
Tôi giả vờ vô tình, định nhấn nút xóa, thì cậu chỉ liếc mắt một cái đã khiến tôi dừng tay.
Không cam tâm, tôi lườm cậu.
“Lục Miên, sao cậu lại chụp lén tớ?”
“Còn chụp xấu thế nữa!”
Cậu tháo kính xuống, mệt mỏi xoa xoa mắt.
Tôi thấy vậy thì cất điện thoại sang một bên, đứng dậy, nhúng khăn ấm rồi vắt khô, đặt nhẹ lên mắt cậu.
“Thế này có đỡ hơn không?”
Một lát sau, tôi lại thì thầm:
“Lục Miên, đừng làm việc cật lực như thế…
Tớ sẽ đau lòng đấy, cậu biết không?”
Cậu đưa tay nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt vào lòng mình.
Tôi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, hôn cậu một cái.
Rồi cái thứ hai.
Cái thứ ba…
Đến khi khuôn mặt cậu dính đầy nước miếng của tôi.
Lục Miên bật cười, vẻ bất lực đầy cưng chiều hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi cũng bật cười, nắm lấy bàn tay trắng trẻo, thon dài của cậu ấy, khẽ bóp nhẹ.
“Lục Miên, cậu còn chưa nói với tớ— cậu bắt đầu thích tớ từ khi nào vậy?”
Giọng cậu trầm thấp, mềm mại như gió lùa qua trái tim tôi.
“Từ rất lâu rồi.”
“Lâu là bao lâu?”
“Từ lần đầu tiên gặp cậu… hoặc có thể là từ mỗi lần sau đó.”
“Lúc ấy, tớ cứ nghĩ, tại sao lại có người đáng yêu đến thế.”
“Cậu hay cười, kể cả lúc bị gãy răng, vẫn lấy tay che miệng rồi cong mắt cười như mặt trăng khuyết.”
“Tớ nhớ có lần gặp lại cậu khi đang cười phá lên, cậu chui dưới bàn trốn.”
“Tớ còn tưởng cậu bị thương ở chân, nhưng lúc cúi xuống thì thấy cậu đang cười tươi rói.”
Nói đến đây, cậu bỗng ngừng lại, trầm mặc một lúc.
Tôi ngẩng đầu lên, không kiềm được thúc giục:
“Rồi sao nữa? Rồi sao nữa?”
Cậu nhìn tôi, nhếch môi nở một nụ cười giả trân, nghiến răng:
“Rồi tớ phát hiện… cậu lăng nhăng!”
Tôi: “…”
Một tràng im lặng. Sau đó, cậu lấy điện thoại, lôi ra tấm ảnh năm đó cậu từng thấy trong máy của bạn thân.
Trong ảnh, tuyết rơi trắng xóa, tôi cười tươi, khoác tay một chàng trai, nghiêng đầu tạo dáng chữ V dưới ánh đèn đường.
Tôi nhìn tấm ảnh, cạn lời:
“Đó là em họ ruột của tớ.”
Cậu sững lại, rồi sắc mặt đen như đáy nồi.
“A Chỉ nói với tớ, đó là người mới của cậu.”
“Tớ hỏi lại, nó còn bảo cậu chia tay rồi, bây giờ lại quay về tìm tớ.”
Kết quả là hôm sau, Lục Miên lái xe đến thẳng quán bar, túm cổ áo em gái mình kéo về tận nhà.
Đứng trước mặt mẹ, cậu bắt đầu vạch trần từng hành vi phạm tội từ tiểu học đến đại học của con bé không chừa một giai đoạn nào.
Bạn thân tôi: “Tôi oan quá trời ơi!”
Nó bảo — bức ảnh là do anh trai tự xem được.
Còn việc nói xằng như vậy là để anh trai ghen, ngừng giả vờ lạnh lùng, rồi nhanh chóng chủ động theo đuổi tôi.
Còn chuyện về sau không giải thích là vì… sợ bị mắng. Hu hu hu.
“Mẹ, hôm qua A Chỉ còn nói với con: Nó lớn rồi, muốn kiếm cho mẹ một chàng rể, sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại.”
“Thật hả!? Vậy mai mẹ đi sắp xếp xem mắt luôn!”
A Chỉ: “…”
Tối ngày cưới, tôi ngồi trên giường đếm phong bì đỏ, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, lửa giận bốc lên đầu.
Tôi đứng dậy, bắt đầu đá cậu ấy:
“Lục Miên! Hồi cậu nằm viện, tại sao lại một lúc có tận… mười mấy cô bạn gái hả!?”
Cậu mặc bộ đồ ngủ đỏ rực, trông càng nổi bật nước da trắng, môi đỏ, răng trắng.
Tự dưng tôi lại muốn hôn cậu ấy một cái — nhưng vẫn cố nhịn.
Cậu nắm lấy tay tôi, bật cười:
“Vì thích cậu, nên muốn cậu ghen.”
Ngừng lại một giây, cậu nghiêm túc nói tiếp:
“Còn vì sợ cậu sẽ chạy mất.”
“Ồ!”
Tôi cười, ngoan ngoãn nhào vào lòng cậu, bắt đầu thơm lên mặt cậu từng chút, từng chút một.
Cuối cùng, mặt cậu dính đầy nước miếng của tôi.
Lục Miên cười khổ, đầy bất lực và cưng chiều.
Cậu giơ tay đỡ lấy đầu tôi, lật người đè xuống — và…
[HẾT]