Chương 147: Vu oan
“Đúng vậy a!” Tên đệ tử kia tựa hồ bị câu lên hứng thú nói chuyện, liền tại chỗ kia thao thao bất tuyệt.
“Ngũ trưởng lão phát hiện Thất trưởng lão cùng Thập Tam trưởng lão ngầm khai thác trộm tài nguyên Linh thạch của tông môn, nên khuyên bọn họ hướng phía Tông chủ đại nhân tự thú, nhưng hai người này không nghe, còn hướng Ngũ trưởng lão ra tay.”
“May mắn, Ngũ trưởng lão là cùng một chỗ với Thập Nhất trưởng lão, ngược lại đem bọn Thất trưởng lão giết chết, giải quyết một mối họa lớn cho tông môn!”
Ách, cái này cũng được?
Sau khi thông qua Cô Thiên Lĩnh, Thạch Hạo liền một mực suy nghĩ, nếu Sở Khiếu Thiên không có ở chỗ đó bố trí mai phục, mặc cho chính mình về Bạch Vân Tông, vậy lão sẽ làm như thế nào để tiêu trừ nan đề này?
Hiện tại, hắn hiểu được.
Dựa vào, ăn trộm lại đi hô bắt trộm, lại thuận tiện để người chết cõng nồi đen!
Điên rồi.
Cùng là một phe cánh, hiện tại bọn Trần Mặc thi cốt còn chưa lạnh, cũng đã bị trở tay bán đứng, không biết bọn họ sau khi chết mà có biết, lại là có cái tâm tình như thế nào.
—— tối thiểu Trần Mặc khẳng định là hận không thể uống máu, ăn thịt của Sở Khiếu Thiên.
Đều nói Trần Mặc là túi khôn của nhóm Sở Khiếu Thiên, nhưng trong mắt Thạch Hạo, lại thấy Sở Khiếu Thiên càng thêm âm độc a.
Lợi dụng “Phế vật”, thay mình hóa giải nguy cơ lớn nhất.
Bên trong tâm Thạch Hạo thì là cười lạnh, hắn cũng sẽ không để cho đối phương vượt qua cửa này.
Hắn hiện tại không có Phù Binh, đối mặt với cường giả Bỉ Ngạn liền chỉ có một đường chạy trốn, cho nên, loại địch nhân giống như Sở Khiếu Thiên này đương nhiên phải bắt chặt cơ hội giáng một gậy chết tươi.
Hắn nhanh chân mà đi, đi giao nhiệm vụ.
“Cái gì!” Người phụ trách lên tiếng kinh hô, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, “Thạch Hạo, ngươi cần phải vì những gì mình nói mà phụ trách!”
Thạch Hạo mỉm cười: “Đương nhiên!”
“Ta lập tức đi bẩm báo Tông chủ!” Sau khi người kia ra khỏi cửa, lập tức liền chạy.
Không bao lâu, Bao Đông Sinh liền đến, có điều, phía sau lão còn có một cái thiếu nữ xinh đẹp, là Bao Nha Nhi.
Sau khi nhìn thấy Thạch Hạo, ánh mắt Bao Nha Nhi lập tức liền sáng lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Sau lưng Bao Đông Sinh giống như mọc ra mắt, lập tức liền trừng Thạch Hạo một chút, tựa như đang trách cứ hắn câu đi linh hồn nhỏ bé của cháu gái mình.
Thạch Hạo ngược lại là không có để ý, nữ tử điên đảo thần hồn vì hắn nhiều lắm, hắn không thể vì tất cả mọi người mà phụ trách a, mà cũng phụ trách không nổi.
Bao Đông Sinh tự mình ngồi xuống, sau đó nói: “Đem quá trình cụ thể nói nói.”
“Vâng.” Thạch Hạo gật gật đầu, vừa muốn mở lời, đã thấy Bao Nha Nhi mang một cái ghế tới, đặt ở phía sau hắn.
“Ngồi xuống nói, đường thì dài ngươi lại lên đường gấp rút, khẳng định mệt mỏi.” Bao Nha Nhi nói.
“Được.” Thạch Hạo biết nghe lời phải.
Mẹ nó!
Khóe miệng Bao Đông Sinh có chút run rẩy một cái, lão là cố ý không có để cho Thạch Hạo ngồi a, chính là vì trừng phạt nhỏ Thạch Hạo một cái, lại dám để cho cháu gái mình nóng ruột nóng gan!
Nhưng, nữ sinh hướng ngoại a.
Tên tiểu tử thúi này, lớn lên nhìn tốt như vậy làm cái gì đâu?
Thạch Hạo bắt đầu nói, một năm một mười, bao quát cả việc hắn lấy Phù Binh giết Trương Tế cùng Trần Mặc, nhưng, nơi phát ra của Phù Binh thì thành do hắn chiếm được ở bên trong Di tích cổ Mang Sơn, ngược lại cũng không có người tra ra được.
Đến đoạn kẻ trộm chân chính là Tuyết Linh Miêu, hắn tự nhiên cũng không có nói ra, cái nồi đen này khẳng định là muốn giao cho bọn Sở Khiếu Thiên đi đeo rồi.
—— nghiêm ngặt nói ra, Tuyết Linh Miêu mặc dù là kẻ trộm, nhưng lại vạch trần ra một đoàn đạo tặc.
Sau khi Bao Đông Sinh nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay lên trên bàn.
Theo tính hợp lý của chuyện xưa mà nói, hiển nhiên cái phiên bản của Thạch Hạo càng thêm có thể tin.
Lão chẳng lẽ không biết Sở Khiếu Thiên là ai sao?
Mấu chốt là, đem Sở Khiếu Thiên cùng Thạch Hưng Vi chính pháp, điều kiện tiên quyết là Bạch Vân Tông tại đã mất đi hai vị cường giả Bỉ Ngạn, nếu lại muốn lỗ mất hai tên, thực lực sẽ xuất hiện suy yếu rất lớn.
Nguyên bản, thực lực của Bạch Vân Tông ở trong bốn đại thế lực đều đã ở hạng chót, nếu lại chịu đả kích như vậy, khó đảm bảo Cuồng Sa Tông cùng Thiên Hải Tông sẽ không có ý đồ với bọn họ a.
“Tông chủ, Sở Khiếu Thiên cùng Thạch Hưng Vi không nhìn luật pháp tông môn, đào căn cơ của tông môn, dạng người này... Ngươi cảm thấy tại lúc gặp được nguy cơ sinh tử tồn vong, sẽ xuất lực vì tông môn sao?” Thạch Hạo mau chóng nhìn ra suy nghĩ của lão, liền nói.
Cái này khiến quyết tâm của Bao Đông Sinh không khỏi kiên định thêm một điểm, lúc tại Di tích cổ Mang Sơn trước đó, khi Cuồng Sa Tông hùng hổ dọa người, bọn Sở Khiếu Thiên mỗi người đều là sợ đến ép một cái, cực lực khuyên lão giao ra Thạch Hạo để tiêu tai.
Mặc dù nói, cái này có một bộ phận nguyên nhân là do Thạch Hạo cùng bọn họ có ân oán riêng tư, nhưng đem ân oán riêng tư áp đặt phía trên lợi ích tông môn, cái này cũng là một loại bất trung cùng phản bội.
“Đúng vậy a, ông nội, bọn Sở Khiếu Thiên liền Linh thạch cũng dám động, còn có cái gì không làm được?” Bao Nha Nhi ở bên cạnh liền khuyên nhủ, nàng ta mới không quản cái đó, Thạch Hạo lớn lên nhìn tốt như vậy, nói cái gì khẳng định cũng đều là đúng.
Nhan trị (* giá trị nhan sắc) là chính nghĩa!
Bao Đông Sinh đã có quyết đoán của mình, Bao Nha Nhi nói một câu như vậy, để lão hoàn toàn hạ quyết tâm.
“Việc này lớn, các ngươi đều không cần lộ ra, chỉ coi sự tình gì cũng đều không có phát sinh.” Lão cảnh cáo nói.
Trên thực tế, những lời này là nói với Thạch Hạo, Bao Nha Nhi thế nhưng là cháu gái của lão, lão cam lòng nói nặng lời sao?
“Được.” Thạch Hạo gật đầu.
“Đi thôi.” Ngữ khí của Bao Đông Sinh nhẹ đi, mặc dù Bạch Vân Tông về mặt chiến lực cao cấp không bằng Cuồng Sa Tông cùng Thiên Hải Tông, nhưng ở bên trên dự trữ thiên tài tuổi trẻ, lại có ba người Thạch Hạo, Liễu Sĩ Tuyên, Nhạc Quân Tiên, tương lai... Bạch Vân Tông nói không chừng có thể trở thành người đứng đầu của bốn đại thế lực!
Thạch Hạo quay người rời đi, nhưng Bao Nha Nhi lại là theo sau hắn: “Thạch Hạo, ta đưa tiễn ngươi.”
Bánh bao thịt đánh chó đi a!
Bao Đông Sinh sâu kín nhìn bóng lung của cháu gái, càng nhìn cháu gái, càng cảm thấy nàng giống như một cây củ cải lớn trong veo như nước, mà con lợn Thạch Hạo này thế mà vẫn không để ý tới, không chịu đi ủi!
Mặc dù con heo này chính là một đầu heo đẹp mắt.
Ai!
Bao Nha Nhi đã lâu không có nhìn thấy Thạch Hạo, tự nhiên có thật nhiều điều để nói, nhưng đối mặt với khuôn mặt nhìn tốt đến mức để nàng ta run chân hít thở không thông của Thạch Hạo kia, lại là cái gì cũng nói không ra, chỉ biết si ngốc nhìn xem.
Thạch Hạo trở lại biệt viện, còn không có ngồi xuống nghỉ ngơi, liền thấy Tuyết Linh Miêu đi tới, bước chân nhẹ nhàng như quỷ.
“Nhân loại, con cá khô của trẫm, không, Linh thạch đâu!” Con mèo này vô cùng ngạo kiều nói.
Thạch Hạo thì là hỏi lại: “Ta cho ngươi, ngươi có địa phương giấu sao? Không sợ bị Tôn Viện trưởng phát hiện, rồi tịch thu toàn bộ sao?”
“Bản miêu sẽ sợ cái nhân loại nhỏ bé kia sao?” Tuyết Linh Miêu ngạo kiều như cũ.
Điều này cũng đúng, thực lực của nó tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là Dưỡng Hồn tầng ba.
“Nếu ngươi đã mở ra trí tuệ, ta liền lấy cho ngươi cái tên đi.” Thạch Hạo đổi chủ đề, “Người đều là có danh tự, để phân ra khác nhau giữa ngươi ta hắn, mỗi người đều là một cái thân thể độc lập, kì lạ, duy nhất.”
Nghe được hắn liên tục dùng rất nhiều định ngữ, Tuyết Linh Miêu đột nhiên cảm thấy cái thứ đồ chơi tên này cao lớn lên nhiều.
“Tốt, nhân loại, bản miêu cho phép ngươi nghĩ cái tên cho bản miêu.” Nó còn là một mặt kiêu ngạo.
“Ngươi một thân trắng toát, liền gọi Tiểu Bạch đi.” Thạch Hạo rất tùy ý mà nói, “Đơn giản rõ ràng như ta, lại phù hợp với hình dạng của ngươi, quá đẹp!”
“Thực rất đẹp sao?” Tuyết Linh Miêu đều muốn vui tới nở hoa rồi, hết lần này tới lần khác trên mặt còn muốn giả ra vẻ coi nhẹ, biểu lộ ngạo kiều.
“Đẹp cực kỳ!” Thạch Hạo dùng sức gật đầu.