Tu La Đế Tôn

Chương 244: Chết đến oan

Chương 244: Chết đến oan
Lục Vân cùng Thẩm Vương Tấn kịch chiến, hai người đều là Lôi linh căn, dùng chính là lực lượng Lôi Đình, cho nên, chiến đấu ngoài kịch liệt, cũng là dị thường hung hiểm.
—— chính mình nắm giữ Lôi linh căn, cũng không đại biểu liền miễn dịch đối với lực lượng Lôi Đình.
Miễn dịch, chỉ là với lực lượng Lôi Đình do chính mình ngưng tụ mà thôi.
Bởi vậy, trong quá trình lực lượng Lôi Đình đụng chạm, hai người đều phải đề phòng chính mình se trúng chiêu, loại lực lượng nguyên tố này quá bá đạo, chỉ cần bị oanh phá phòng ngự, cái lực lượng Lôi Đình kia sẽ tiến quân thần tốc, trong nháy mắt làm thân thể của mình tê liệt, chẳng những chiến đấu sẽ lập tức phân ra thắng bại, thậm chí còn có thể quyết định sinh tử.
“Ngươi là ai?” Thẩm Vương Tấn phát hiện đối thủ khó chơi, nhịn không được hỏi.
“Hừ, hiện tại mới hỏi ta là ai, ngươi không cảm thấy quá muộn sao?” Lục Vân cười lạnh, đối thủ này thật đúng là sẽ biết nhẫn nại, đến bây giờ còn không có sử dụng cái Cửu Liên bí thuật kia, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chỉ là vận dụng lực lượng Lôi Đình.
Ngươi bây giờ đang còn muốn giả vô tội trước mặt ta sao?
Coi như trên mặt ít đi một khối mạng che, ta cũng không nhận ra ngươi sao?
Thẩm Vương Tấn thì là không hiểu thấu, gia hỏa này là xảy ra chuyện gì, bị bệnh tâm thần sao?
“Ngươi bị sét đánh hỏng đầu sao!” Thẩm Vương Tấn cường thế phản kích, niệm động thì lôi đình oanh ra, phạm vi chừng năm trượng, uy lực này quá lớn.
Nguyên tố công kích khác, tỉ như hỏa cầu, băng tiễn, cái kia đều có quỹ tích vận hành, có tốc độ hạn chế, hoàn toàn có thể kịp thời trốn tránh, nhưng là, tốc độ lôi đình kia là nhanh bực nào?
Chỉ cần đánh tới, vậy khẳng định là né tránh không kịp.
Cho nên, ở phương diện này Lục Vân nhất định phải áp dụng thủ thế, trong nháy mắt khi Thẩm Vương Tấn đánh ra lôi đình, gã cũng phủ lực lượng Lôi Đình dày đặc ở trên người để đối kháng, nếu không, vậy khẳng định muốn trúng chiêu.
Trái lại, lực lượng Lôi Đình của Lục Vân nhất định phải mượn nhờ Ám Kình mới có thể đánh ra, trên mặt uy hiếp liền kém không chỉ một bậc.
Cái này khiến sát cơ của gã càng lớn.
Đây là một người đủ để uy hiếp được địa vị của chính mình, nếu bỏ mặc đối phương trưởng thành, hậu quả khó mà lường được.
Huống chi, trên người đối phương còn có cành Hỏa Ngô Đồng mà gã tâm tâm niệm niệm, đây chính là bí bảo trân quý nhất thế gian!
Tốt, vậy liền vận dụng át chủ bài.
Lục Vân hét lớn một tiếng, hướng về phía Thẩm Vương Tấn nhanh bổ nhào mà đi.
“Tự tìm đường chết!” Thẩm Vương Tấn cười lạnh, trường kiếm vung chém, lôi đình dương động.
Trước đó bọn họ đều là dùng Ám Kình đấu, mặc dù chỉ cách một khoảng cách, lại có thể liều mạng, nhưng là, khoảng cách kéo ra, trốn tránh lên cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng bây giờ, hai người quá gần, thời gian lưu cho bọn họ phản ứng tự nhiên là ít, lại càng thêm hung hiểm.
Bành bành bành, đinh đinh đinh, bên trong giao phong kịch liệt, Lục Vân càng là lộ ra một tia sơ hở.
Làm vì một tên thiên tài hợp cách, Thẩm Vương Tấn lập tức bắt lấy cơ hội này, đâm tới một kiếm.
Hết thảy đều kết thúc.
Ông!
Nhưng mà, lúc mũi kiếm đâm đến trên người Lục Vân, lại bị một cái khiên ánh sáng cản lại.
Linh khí hộ thân!
Trong đầu Thẩm Vương Tấn lập tức xẹt qua một cái danh từ, y tràn đầy kinh ngạc, bởi vì Linh khí hộ thân quá hiếm có, có yêu cầu vô cùng cao đối với kỹ nghệ chế tác.
Lục Vân lại có bảo vật như vậy!
Không được!
Sau đó, sắc mặt y đại biến.
Lục Vân thì lộ ra nụ cười lạnh uy nghiêm đáng sợ, hiện tại mới phản ứng được, đã muộn!
Bành, hắn đấm ra một quyền, lực lượng Lôi Đình sôi trào.
Thẩm Vương Tấn đâm ra một kiếm, vốn cho rằng có thể kiến công, phòng ngự tự nhiên rút lui hết, đem lực lượng đều đầu nhập vào trong công kích, đâu còn có thừa lực để tiêu trừ một quyền này?
Y miễn cưỡng đưa tay chặn lại, lại bị Lục Vân dễ như trở bàn tay oanh mở —— cảnh giới của Thẩm Vương Tấn vốn là hơi thua Lục Vân, sau đó, một quyền này liền nặng nề mà đánh vào ngực của Thẩm Vương Tấn.
Bành, cả người Thẩm Vương Tấn đều là bay lên, trên người quấn quanh thiểm điện.
Có chút là do chính y phát động, có chút thì là bị Lục Vân oanh lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, người y rơi vào trạng thái tê liệt.
Lục Vân đương nhiên không có khả năng lãng phí cơ hội tốt như vậy, một cái bước xa đã đuổi kịp, song chưởng liền vuốt.
Bành bành bành, một chưởng lại một chưởng đều đánh vào trên thân Thẩm Vương Tấn.
Phốc!
Thẩm Vương Tấn liên tục thổ huyết, thời điểm thân thể của y rơi xuống mặt đất, toàn bộ lồng ngực đã hoàn toàn hõm vào, hiển nhiên không thể sống nổi.
Đường đường là Bỉ Ngạn tầng một, hơn nữa còn là Lôi linh căn, càng có thể dùng hồn lực phóng ra ngoài, thiên tài siêu trác như thế, thế mà liền chết rồi.
Y phi thường, phi thường đến oan.
Nếu như Lục Vân không phải hiểu lầm y là người đoạt bảo, thì nhất định không có khả năng cùng y liều mạng như vậy, phải biết, chiến đấu mới vừa rồi hung hiểm dị thường, Lục Vân cũng cực có khả năng bị thua mà vẫn lạc.
“Ngươi —— ngươi ——” Thẩm Vương Tấn một bên thổ huyết, một bên nhìn chằm chặp vào Lục Vân, y đến bây giờ cũng không hiểu vì cái gì Lục Vân muốn cùng mình liều mạng như thế.
Một bên nói, một bên khục ra máu, sau đó ngẹo đầu, treo, nhưng hai mắt vẫn mở tròn trịa, hiển nhiên chết không nhắm mắt.
Lục Vân quét nhìn Thạch Hạo một chút, lộ ra một nụ cười lạnh: “Rất tốt, ngươi biết không có khả năng trốn được, cũng không có uổng phí khí lực!”
Thạch Hạo liền ha ha, làm người duy nhất biết chuyện, hắn rất muốn nhổ nước bọt a.
Lục Vân đi lục soát thi thể của Thẩm Vương Tấn, một lúc sau, gã liền lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Linh Khí Không Gian!
Đây là một sợi dây chuyền, gã dùng lực lượng linh hồn thăm dò vào, vui mừng trên mặt lập tức cứng đờ.
Không có cành Hỏa Ngô Đồng.
Làm sao có thể!
Bảo vật giống như vậy, gã tuyệt không tin tưởng Thẩm Vương Tấn sẽ tin được bất luận kẻ nào, mà giao cho người khác đến bảo quản. Mà ngoài chính mình ra, đem bảo vật để ở nhà, cái kia càng thêm không thể tưởng tượng.
Ta có Linh Khí Không Gian, vì cái gì không sử dụng đây?
Ggiới Võ đạo, người có thể tin tưởng chỉ có chính mình.
Không có, thế mà không có?
Lục Vân ngây ngẩn cả người, bảo vật chín sao như thế, gã không tin Thẩm Vương Tấn có thể dùng xong trong khoảng thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại không tìm được, để gã rất là mơ hồ.
Nhưng vấn đề là, trên người Thẩm Vương Tấn lại không cái Linh Khí Không Gian nào khác.
“Này, ngươi còn muốn sững sờ tới khi nào?” Thạch Hạo không kiên nhẫn được nữa, “Không có việc gì, ta nhưng muốn đi.”
“Ngươi còn muốn đi?” Lục Vân cười lạnh, tạm thời buông xuống chuyện Hỏa Ngô Đồng cành, để mắt tới Thạch Hạo.
“Lần này, ta sẽ xác nhận ngươi tử vong chân chính!”
Gã tuyệt đối sẽ không tái phạm một lần sai.
“Ngươi dám!” Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một cái âm thanh dễ nghe vang lên, Tô Mạn Mạn cũng đi tới.
Nàng thực sự không kiên nhẫn đợi được nữa, liền dẫn chó vàng đến tìm Thạch Hạo.
Lúc nhìn thấy Tô Mạn Mạn, con ngươi Lục Vân không khỏi xiết chặt.
Gã tự nhiên không biết Tô Mạn Mạn cũng đi Chân Vũ Tông ——nữ tử lớn lên “Bình thường” như thế, bên trong tông ai sẽ có ai để ý tới nàng đâu này?
Cho nên, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mạn Mạn, gã đương nhiên chấn kinh.
Nữ tử này có địa vị quá kinh người, hơn nữa đẹp đến nỗi không cách nào hình dung, đáng tiếc, tình ý lại không được đáp lại.
Chờ chút!
Gã nhìn xem Tô Mạn Mạn, nhìn nhìn lại Thạch Hạo, phảng phất đã hiểu cái gì.
Ta, Thao!
“Thạch Hạo!” Lục Vân bỗng nhiên rống to, tràn đầy cảm xúc không cách nào hình dung, có phẫn nộ, có không cam lòng, có ghen ghét, ngũ vị tạp trần.
Người Tô Mạn Mạn coi trọng là Thạch Hạo!
Vì cái gì! Vì cái gì!
Cũng bởi vì gia hỏa này dễ coi một chút sao?
“Cút!” Tô Mạn Mạn không kiên nhẫn mà khiển trách quát mắng, nàng thế nhưng là đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến.
Lục Vân cắn cắn răng, lại là lập tức quay đầu liền chạy.
Tô Mạn Mạn, gã thực đến không thể trêu vào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất