Tu La Đế Tôn

Chương 47: Bán mình mai táng cha

Chương 47: Bán mình mai táng cha
Sở Phi nói ra sự cường đại của Thạch Hạo, chính là ý chấn nhiếp, để người Mộ Dung gia biết, cùng Thạch Hạo là địch là cực kỳ không khôn ngoan.
Nhưng mà, chỉ có thể nói mạch não của người Mộ Dung gia kì lạ, thế mà từ một cái góc độ khác hiểu được ý tứ của y.
Làm sao bây giờ, rõ ràng là muốn đánh tiêu địch ý của Mộ Dung gia đối với Thạch Hạo, hiện tại giống như tăng thêm hiềm nghi cho Thạch Hạo.
Sở Phi chỉ đành lấy ra uy nghiêm vương tử của mình, nói: “Tiểu Vương cảnh cáo các ngươi, không được hướng Thạch Hạo xuất thủ, có nghe hay không?”
“Vâng.” Ba người Mộ Dung gia đều là gật đầu.
Nhưng Sở Phi vừa rời đi, ba người liền nhao nhao lộ ra hàn ý.
“Không cần nói, có thể như thế lặng yên không một tiếng động giết chết Hải ca, tên kia khẳng định là hung đồ.”
“Đúng, như bằng không thì Hải ca khẳng định sẽ đánh trả, gây ra động tĩnh lớn, đem người trong khách sạn đều đánh thức.”
Mộ Dung Thanh thì là trầm ngâm một cái, nói: “Cái hung đồ kia ít nhất là Võ Sư Trung cấp, thậm chí còn có thể là Võ Sư Trung cấp đỉnh phong, thực lực thực rất mạnh.”
“Chúng ta không đối phó được, nhưng Mộ Dung gia chẳng lẽ còn không đối phó được?” Một người hừ cái, “Không nói gia chủ đại nhân cùng Thiên Phong tổ gia, bọn họ chính là Võ Sư Cao cấp, chính là Võ Sư Trung cấp, chúng ta cũng có thể lấy ra mười người tới.”
“Không sai, mười tên Võ Sư Trung cấp cùng tiến lên, chẳng lẽ còn không đánh chết một cái?”
“Đi, trở về bẩm báo, nếu hung đồ có thực lực mạnh như vậy, nhất định phải thông báo cao tầng của gia tộc.”
...
Sau khi Thạch Hạo đưa Sở Phi, thấy mập mạp còn đang tu luyện, hắn liền dự định ra ngoài đi dạo.
Chủ yếu là đi tiệm thuốc, nhìn xem đan đạo bên trong quận thành có trình độ gì, năm ngoái hắn xác thực đã tới qua, nhưng cái gì cũng không hiểu, càng sẽ không đi thăm tiệm thuốc.
Hắn một người đi ra ngoài, tại trong mấy nhà tiệm thuốc chuyển một cái, phát hiện trình độ đan đạo ở nơi này cũng không có gì đặc biệt, dược vật đều là dừng lại tại thuốc nước, dạng này phương diện, căn bản không có luyện chế đan dược.
Tốt a.
Thạch Hạo ra khỏi tiệm thuốc, đi trở về.
Đi chưa được mấy bước, hắn liền thấy ven đường có người vây xem.
Hắn đi gom góp cái náo nhiệt, nguyên lai là có người tại cửa khách sạn bán mình để mai táng cha.
Đây là một tiểu cô nương tóc tai bù xù, xem vóc dáng chiều cao hẳn là khoảng mười một mười hai tuổi, nhưng trên mặt vô cùng bẩn, hoàn toàn nhìn không ra mặt mũi như thế nào.
Bởi vậy, người nhìn thấy nhiều, nhưng cũng không có người ra tiền mua xuống, mua cái xấu nha đầu trở về, cái kia có thể làm cái gì đây?
Bản thân Thạch Hạo chính là cô nhi, hơn nữa đã mất đi thân nhân duy nhất là nghĩa phụ, thấy thế không khỏi động lòng trắc ẩn, liền lấy ra một thỏi bạc —— đây cũng là tài vật số lượng không nhiều trên người hắn, bỏ trên đất.
Hắn cũng không có muốn mua xuống nha đầu này, trực tiếp quay người, bước nhanh mà rời đi.
Nhưng đi một hồi, chỉ thấy tiểu cô nương kia thế mà đi theo phía sau hắn, cũng không có đuổi kịp, từ đầu tới cuối chỉ duy trì khoảng cách khoảng ba trượng.
Thạch Hạo dừng lại, tiểu cô nương cũng dừng lại, xuyên thấu qua đầu tóc rối bời, có chút sợ sợ mà nhìn xem hắn.
Thạch Hạo lại đi, tiểu cô nương lại đi theo, chờ Thạch Hạo về đến nhà, tiểu cô nương cũng theo tới, đồng thời, thừa dịp thời điểm Thạch Hạo muốn đóng cửa, nàng vội vàng ba ba ba chạy tới, chen vào trong cửa.
Thạch Hạo thở dài, nói: “Ngươi đi theo ta sao?”
“Ngươi mua ta, ta chính là con gái của ngươi!” Tiểu cô nương nói.
A, ngươi mù nhận thân cái gì a.
“Vậy cha ngươi đâu?” Thạch Hạo hỏi.
“A, ta đem bạc đưa cho chưởng quỹ trong khách sạn, để ông ấy hỗ trợ an táng.” Tiểu cô nương mười phần hùng hồn nói.
Cái này... Thạch Hạo không khỏi đổ mồ hôi, bán mình mai táng cha là một cái ý tứ như thế sao?
Chờ chút, ngươi lúc nào thành con gái của ta rồi?
“Ta chỉ là cho ngươi tiền, để ngươi an táng cha ngươi, không có ý tứ mua ngươi.” Thạch Hạo cường điệu nói, đối với một cái tiểu cô nương, hắn cũng không thể đưa nàng ném ra bên ngoài vùng đất hoang dã được.
“Cha, ngươi không nên đuổi ta đi!” Tiểu cô nương đi tới, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn xem Thạch Hạo, giống như con mèo nhỏ.
Cái tiếng cha này, hô vô cùng tự nhiên.
Dựa vào, người cha trước của ngươi sẽ không phải cũng là do ngươi bán mình táng thân nhận a?
Nhìn xem tiểu cô nương cơ khổ không nơi nương tựa, Thạch Hạo không khỏi thở dài, nghĩ đến chính mình, bên trong tâm mềm nhũn, nói: “Ta ở chỗ này cũng không được mấy ngày, trong đoạn thời gian này, ta có thể chiếu cố ngươi một cái, về sau, ngươi còn phải tự tìm đường mưu sinh.”
“Ừm.” Tiểu cô nương rất đáng thương gật gật đầu, sau đó sờ sờ bụng, “Cha, ta đói.”
Thạch Hạo thở dài, đây là mang theo cái tổ tông trở về sao?
“Mập mạp, chúng ta đi ăn cơm.” Hắn kêu lên.
“Được.”
Không bao lâu, mập mạp đi ra, thời điểm nhìn thấy tiểu cô nương, y không khỏi sững sờ, cười nói: “Thạch Đầu, ngươi đây là lừa gạt từ chỗ nào về vậy?”
“Mập mạp thúc thúc tốt.” Tiểu cô nương rất hiểu chuyện nói.
“Ngoan.” Mặt mày mập mạp hớn hở, cố gắng bày ra dáng dấp người lớn, mặc dù bản thân y cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi.
Ba người đi tới một cái quán cơm nhỏ, sau khi gọi vài món thức ăn, liền bắt đầu ăn.
Lần ăn này, dọa người.
Thạch Hạo bởi vì lực lượng tăng lên quá nhanh, khẩu vị tự nhiên kinh người, mập mạp chẳng những có vấn đề giống nhau, hơn nữa khẩu vị của y vốn đã lớn, cho nên sức ăn càng thêm kinh người, vấn đề là, sức ăn của tiểu cô nương này thế mà cũng không thua bọn họ.
Ba người ăn cơm, giống như đánh trận, một bàn đồ ăn cơ hồ trong nháy mắt liền bị tiêu diệt, mỗi người ngay cả lửng dạ đều là miễn cưỡng.
Không có cách, chỉ đành gọi thêm đồ ăn thêm cơm.
Thạch Hạo nhìn tiểu cô nương, suy nghĩ rằng người “Cha” nghèo rớt mùng tơi mà chết lúc trước của nha đầu này, có đúng là bị khẩu vị lớn của tiểu cô nương này ăn cho suy sụp hay không a.
“Đúng rồi, ngươi kêu cái gì?” Hắn hỏi.
“Cha, ta gọi Bách Hoa!” Tiểu cô nương rất ngoan ngoãn nói.
“Không có họ sao?” Thạch Hạo lại hỏi.
Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta từ nhỏ chưa từng gặp qua phụ mẫu, không biết mình họ gì.”
“A, ngươi không phải là mới vừa bán mình mai táng cha sao?” Mập mạp cũng biết chuyện này, y không khỏi hết sức kỳ quái.
Thạch Hạo thì là thở dài, lấy tay giơ ra, hỏi: “Ngươi đến cùng bán mình mai táng cha mấy lần?”
Bách Hoa nắm chặt lấy ngón tay đếm số, nói: “Bảy lần!”
Mẹ nó!
Mập mạp liền chấn kinh, ngươi nha là sao chổi sao, chuyên môn khắc cha?
Y nghĩ nghĩ, nói: “Về sau ngươi gọi chúng ta là ca ca đi!”
Mẹ nó chứ, làm trưởng bối của tiểu cô nương này quá nguy hiểm.
Bách Hoa lúc lắc cái đầu giống như trống bỏi, kiên quyết không đồng ý.
Tại trong nhận thức của nàng, chỉ có cha mới có thể nuôi con gái, cho nên, muốn ôm chặt cái phiếu cơm Thạch Hạo này, thì nhất định phải gọi cha.
Ăn cơm xong, bọn hắn trở về.
Cái viện mà Thạch Hạo mướn rất lớn, thêm một cái phòng cho Bách Hoa kia là một điểm áp lực cũng không có.
Lúc này, khoảng cách với tuyển bạt luận võ còn có ba ngày.
Tại trong mắt Thạch Hạo mà nói, luận võ chỉ là một lần đi ngang qua sân khấu mà thôi, tự nhiên không cần làm cái chuẩn bị gì.
Một đêm đi qua, Thạch Hạo cùng mập mạp theo thường lệ mà tu luyện, Bách Hoa thì còn đang ngủ, nàng là bị tiếng kêu ngao ngao thê thảm của mập mạp đánh thức.
Lần tu luyện này kết thúc, lực lượng của Thạch Hạo cũng đạt tới bảy mươi chín nghìn cân.
Ngày mai, hắn có thể đột phá đến Võ Sư Cao cấp, mà lực lượng của hắn thì đạt tới điểm xuất phát của Võ Tông Trung cấp, phóng tầm mắt nhìn khắp quận thành, chỉ luận lực lượng đã không người nào có thể ra bì được với hắn.
Mà nói đến võ kỹ, trừ Thạch Hạo, ai còn nắm giữ võ kỹ Nhật cấp?
Ở thời điểm ba người đang thương lượng lấy cái ví tiền khô cạn hiện tại của bọn họ thì buổi trưa có thể đi cái tiệm nào ăn cơm, chỉ thấy Lâm Ngữ Nguyệt nhẹ nhàng mà tới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất