Chương 23: Tập kích trong đêm tối (2)
Một đệ tử cầm ngân thương đi tới bên vách núi 'Miệng Ưng', thò đầu nhìn xuống, vội vàng lui về, một khi ngã xuống chính là vách núi ngàn mét.
Giọng điệu của Triệu Mẫn tàn ác:
- Tần Mệnh nhất định phải chết, không thể để cho hắn còn sống trở lại Thanh Vân Tông.
Đệ tử Dược Sơn trấn an nói:
- Triệu Mẫn cô nương đừng nóng vội, chúng ta nếu đã đồng ý phối hợp với ngươi, sẽ không nuốt lời. Một tên tiểu tôi tớ mà thôi, dù có đặc biệt thế nào cũng chỉ là tôi tớ, ta thật đúng là không quan tâm hậu quả giết hắn. Huống chi, ha ha, hắn sẽ chết trong rừng rậm, xương cốt cũng không còn, ai biết chết như thế nào? Bây giờ chúng ta đuổi theo, Tần Mệnh hẳn là chạy không được bao xa.
- Vất vả cho các vị sư huynh sư đệ, ta hứa chỗ tốt sẽ chỉ nhiều không ít.
- Ha ha, Triệu Mẫn cô nương khách khí, có thể phục vụ ngươi là vinh hạnh của chúng ta.
- Đuổi theo!
Tần Mệnh không biết tình huống nơi này, chạy không được bao xa. Triệu Mẫn ghi hận Tần Mệnh, từ ngày đó sau khi bị trọng thương đã liền tính toán xử trí hắn như thế nào, kết quả càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng muốn giết chết hắn. Lần này thật vất vả mới khuyên động đệ tử Dược Sơn chiêu Tần Mệnh vào đội ngũ hái thuốc, xa xa rời khỏi Thanh Vân Tông, cơ hội khó có được, không thể để Tần Mệnh chạy.
Dưới vách núi ‘Miệng Ưng’, Tần Mệnh vững vàng treo đấy, nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh. Vốn tưởng rằng Triệu Mẫn chỉ là muốn giáo huấn hắn, nhục nhã hắn, không nghĩ tới trực tiếp muốn mạng hắn.
Đêm khuya!
Trong rừng rậm rậm rạp hắc ám, dã thú lui tới, linh yêu gào thét, trong không khí phiêu bạt khí tức nguy hiểm. Từng gốc cây cổ thụ trong bóng tối càng giống như một con quái vật dữ tợn, khiến người ta sởn gai ốc.
Bọn người Triệu Mẫn từ ban ngày tìm đến hiện tại, từ đầu đến cuối cũng không tìm được Tần Mệnh. Võ giả cảnh giới càng cao, thần thức càng mẫn cảm, lấy thực lực năm người bọn họ, tìm kiếm Tần Mệnh hẳn là dễ dàng, nhiều nhất sẽ trì hoãn một chút thời gian, nhưng hiện tại bọn họ ngay cả bóng dáng Tần Mệnh cũng không tìm được.
- Không nên nha, thực lực Tần Mệnh rất yếu, lại không có kinh nghiệm, không có khả năng né tránh truy tung của chúng ta.
- Lấy thực lực của hắn, tùy tiện đụng phải linh yêu cũng chỉ có thể chạy trốn, hẳn là rất dễ dàng bị chúng ta phát hiện.
- Hừ hừ, nói không chừng đã bị Linh Yêu ăn mất rồi.
Sắc mặt bọn họ cũng không đẹp, một tên tiểu tôi tớ lại hại bọn họ truy tung cả một ngày, chính mình đều cảm giác mất mặt.
Bọn họ đều muốn biểu hiện nhiều hơn trước mặt Triệu Mẫn, nhưng đến bây giờ tất cả mọi người đều rất khó chịu.
- Tần Mệnh trốn không được bao lâu, nhất là ban đêm.
Triệu Mẫn mặt lạnh lùng đi trước, đêm nay nhất định phải tìm được Tần Mệnh, thời gian càng kéo dài, Tần Mệnh có thể càng trốn càng xa càng bí mật, sau này tìm lại càng phiền toái.
- Tiểu tạp chủng, ngược lại rất biết trốn.
Thiếu niên cầm ngân thương đi ở phía sau, bỗng nhiên, hắn nhướng mày:
- Chờ một chút!
- Làm sao vậy?
Bốn người lập tức cảnh giác, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
- Các ngươi nói... Tần Mệnh có thể căn bản không rời khỏi đỉnh núi hay không?
- Chúng ta tìm khắp đỉnh núi, lúc xuống núi còn quét rừng núi một lần, hắn không có khả năng ở đó.
- Ý của ta là, hắn có thể trốn ở dưới vách núi miệng ưng hay không...
Thiếu niên cầm ngân thương còn chưa dứt lời, đột nhiên xoay người, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Ngay tại giờ khắc này, ba đạo tinh mang xé rách màn đêm, cấp tốc xoay tròn, mang theo kình phong gào thét, đập vào mặt mà đến.
- Muốn chết!
Thiếu niên cầm ngân thương quát lạnh, trường thương cuồng múa, mũi thương lướt qua mặt đất, một kích bạo khởi, ngọn lửa dâng lên, mãnh liệt thiêu đốt, mũi thương xảo quyệt mãnh liệt, liên tục chọn ba đạo tinh mang.
Tuy nhiên...
Bang!
Lúc ngân thương đánh trung đạo tinh mang thứ nhất, âm thanh chói tai nổ tung, tinh mang là chuôi phi đao, đao lực vô cùng đáng sợ, tại chỗ chấn loạn thương pháp của hắn, bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa lùi về phía sau, hai thanh phi đao còn lại thế không trở ngại, rầm rầm đánh vào trên người hắn.
Phi đao vô cùng mạnh mẽ, một thanh xuyên qua khoang bụng, một thanh xuyên qua bả vai, máu bắn tung tóe.
- A...
Thiếu niên cầm ngân thương kêu thảm thiết, bị lực lượng phi đao đánh lui về phía sau.
- Người nào?
Bốn người Triệu Mẫn sắc mặt đại biến.
Một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối phía trước lao ra, bước nhanh chạy như điên, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt thiếu niên cầm ngân thương, luân quyền bạo phát, kình phong ập tới, lực lượng cuồng bạo hội tụ ở nắm đấm.
- Cứu ta!
Thiếu niên phun máu sợ hãi kêu to, mặt đầy hoảng sợ.
Răng rắc! Kim Cương Kình hung hăng ấn vào ngực hắn, lực lượng hơn ngàn cân bộc phát cực hạn, nghiền nát xương ức ngay tại chỗ, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài. Xương ức vỡ vụn, cắm vào trong tim, đệ tử cầm ngân thương bị đánh miệng phun máu, bay ngược ra khỏi mặt đất.
Những người còn lại thay đổi sắc mặt, hai đệ tử bên cạnh phản ứng nhanh nhất, hô to:
- Ngăn hắn lại!
Một người múa đao, song đao kịch liệt vung trảm, mũi đao nở rộ ra kim quang chói mắt, theo thế đao đánh ra vô số quang ảnh:
- Đao vũ, Trảm Ảnh.
Một người đẩy ra hai chưởng, từng luồng thổ khí bành liệt kịch liệt tung bay, nhấc lên cát bụi đầy đất:
- Đại Địa Nộ Hào.