Tu Luyện Bắt Đầu Từ Đơn Giản Hóa Công Pháp

Chương 77: Lấn ta không người

Chương 77: Lấn ta không người


Một ngày thời gian, đạt được ba môn công pháp, vả lại đều là công pháp thượng hảo, đã lâu không có thu hoạch lớn như vậy. Chỉ cần tu luyện ba môn công pháp này viên mãn, thực lực của Trần Phỉ lại tiến bộ một tầng.
Bước đầu tiên của Trần Phỉ, trước tiên dung hợp ba môn công pháp cùng công pháp trước kia cùng một chỗ.
“Phát hiện công pháp, phải chăng tốn hao một ngàn năm trăm lượng bạc, đơn giản hóa Thông Nguyên Công tầng thứ hai?”
“Phát hiện công pháp, phải chăng tiêu phí một ngàn lượng bạc, đơn giản hóa Tinh Dạ Kiếm?”
“Phát hiện công pháp, phải chăng tốn một ngàn lượng bạc, đơn giản hóa Truy Hồn Bộ?”
Giá cả đơn giản hóa Thông Nguyên Công tăng lên, giá cả đơn giản hóa Tinh Dạ Kiếm cùng Truy Hồn Bộ cũng xa xỉ, nhưng đều ở trong phạm vi tiếp nhận của Trần Phỉ.
“Đơn giản hóa!”
“Thông Nguyên Công tầng thứ hai đang được đơn giản hóa… Đơn giản hóa thành công… Thông Nguyên Công tầng thứ hai → Thông Nguyên Công tầng thứ nhất!”
“Tinh Dạ Kiếm đang được đơn giản hóa… Đơn giản hóa thành công… Tinh Dạ kiếm → Sơ Nguyên Kiếm!”
“Truy Hồn Bộ đang được đơn giản hóa… Đơn giản hóa thành công… Truy Hồn Bộ →Đăng Vân Hành!”
Trần Phỉ hít sâu một hơi, lại đến lúc xoát kinh nghiệm. Trước tiên lập một mục tiêu nhỏ, trong vòng năm ngày, tu luyện Truy Hồn Bộ tới đại viên mãn.
Thời gian trôi qua từng ngày, buổi sáng Trần Phỉ luyện đan, buổi chiều liền bắt đầu xoát độ thuần thục Thông Nguyên Công cùng Truy Hồn Bộ. Đại môn không ra, nhị môn không bước, Trần Phỉ một lần nữa trở lại với phương pháp tu hành của tăng nhân khổ hạnh.
Cho dù màn đêm buông xuống, Trần Phỉ vẫn không dừng bước tu luyện.
Võ giả đạt đến một tầng thứ nhất định, tu luyện có đôi khi có thể ở một trình độ nhất định thay thế giấc ngủ. Đương nhiên, khẳng định không thoải mái như ngủ, nhưng chuyện thức đêm này, hơn nữa còn là thức đêm có ý nghĩa như vậy, Trần Phỉ làm sao có thể bỏ qua.
Chớp mắt đã đến ngày thứ năm, Trần Phỉ cùng đám người Quách Lâm Sơn vào núi.
Quy mô đội ngũ khổng lồ, nhưng đại bộ phận đều là người hái thuốc thuê tới. Đến lúc đó chuyện thu thập dược liệu, vẫn là những người hái thuốc này hoàn thành, nhiệm vụ của bọn Trần Phỉ chủ yếu là giám sát, cùng với khi dược liệu đạt tới một lượng nhất định, bọn họ phụ trách vận chuyển trở về.
“Trong núi bình thường sẽ không phát sinh nguy hiểm, nhưng mọi thứ luôn có đặc thù, cho nên tất cả mọi người giữ vững tinh thần. Tốc độ nhanh một chút, nhiều nhất không quá nửa tháng là có thể trở về.”
Đi tới nơi đóng quân trên núi, Quách Lâm Sơn nhìn sư huynh đệ phía dưới, lớn tiếng nói. Nhiệm vụ lần này sắp xếp đến một chi bọn họ, thuộc về nhiệm vụ cưỡng chế không thể cự tuyệt.
Nhiệm vụ như vậy ở trong Nguyên Thần Kiếm Phái, một năm đều sẽ đến phiên một lần, thuộc về mỗi đệ tử nội môn đều nhất định phải đi hoàn thành. Nếu bởi vì lười biếng và các nguyên nhân khác, cố ý không đi hoàn thành nhiệm vụ, môn phái sẽ có trọng phạt.
“Vâng, Quách sư huynh!” Mọi người phía dưới lớn tiếng nói, tiếp theo bắt đầu tản ra, dựa theo vị trí an bài lúc trước, giám sát tiến độ công tác của người hái thuốc.
“Tiểu sư đệ, đã lâu không gặp đệ.” Lạc Tuấn đột nhiên đi tới bên cạnh Trần Phỉ, cười nói.
Trần Phỉ quay đầu nhìn lại, thật ra vừa rồi Trần Phỉ đã nhìn thấy Lạc Tuấn, chỉ là không nghĩ có nên đi lên chào hỏi hay không, dù sao vừa mới đánh người ta một trận.
Tuy rằng mục đích chủ yếu là để cho Lạc Tuấn sau này không nên đùa giỡn như vậy, nhưng ít nhiều, Trần Phỉ vẫn mang theo chút thù riêng ở trong đó.
“Gần đây bận rộn tu luyện, không ra khỏi cửa.” Trần Phỉ chăm chú nhìn mặt Lạc Tuấn, không có vết thương gì, hồi phục không tệ.
Lạc Tuấn bị Trần Phỉ nhìn chằm chằm, cho rằng Trần Phỉ đã biết chuyện hắn bị đánh lén.
“Xem ra tiểu sư đệ cũng biết chuyện này, người nọ không nên bị ta biết là ai, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, chuyện này chưa xong đâu!” Lạc Tuấn tức giận nói.
Thật ra Lạc Tuấn từng hoài nghi Trần Phỉ, dù sao ban ngày hôm đó vừa mới trêu đùa Trần Phỉ, kết quả buổi tối đã bị đánh một trận, Trần Phỉ hiềm nghi rất lớn.
Nhưng thực lực người nọ biểu hiện ra ngoài, khiến Lạc Tuấn một chút sức phản kháng cũng không có.
Trần Phỉ chỉ là mới vào Đoán Cốt Cảnh, hơn nữa nghe nói còn là từ nơi xa xôi tới, làm sao cũng không có khả năng đánh hắn thành như vậy.
Bình thường Lạc Tuấn miệng tiện, kỳ thật đắc tội không ít người, cho nên rất nhanh liền chuyển dời đối tượng hoài nghi đến trên người những người khác.
“Sư huynh nói có đạo lý.” Trần Phỉ gật đầu đồng ý.
Lạc Tuấn cùng Trần Phỉ hàn huyên một lát, hai người đều tự đến vị trí của mình giám sát người hái thuốc.
Thời gian ban ngày sắp trôi qua, bởi vì có người giám sát, mà tiền công cho cũng không ít, số lượng dược liệu thu thập được tương đối khả quan.
Mảnh sơn mạch này, không biết là thổ nhưỡng tương đối phì nhiêu, hay là nguyên nhân khác, tốc độ dược liệu sinh trưởng cực nhanh. Mặc dù nhân khẩu xung quanh Tiên Vân Thành ngày càng nhiều, cũng không ảnh hưởng chút nào đến sản xuất đan dược.
Chạng vạng tối, dược liệu được chất lên từng chiếc xe ngựa, bắt đầu vận chuyển xuống chân núi. Vẻ mặt mọi người đều tương đối thoải mái, dựa theo xu thế như vậy, phỏng chừng mười mấy ngày là có thể hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó cũng sẽ không cần màn trời chiếu đất như vậy.
Trần Phỉ ở trong khu vực của mình đi tới đi lui, cũng không hoàn toàn là vì giám sát người hái thuốc, mà là đang tu luyện Truy Hồn Bộ. Tuy nói Trần Phỉ đã thức đêm, thậm chí nói là ngày đêm không ngừng tu luyện, nhưng chung quy thời gian vẫn ngắn hơn một chút.
Truy Hồn Bộ còn kém mấy trăm độ thuần thục, mới có thể tu luyện tới cấp độ đại viên mãn.
Nhưng mặc dù còn chưa đại viên mãn, tốc độ hiện giờ của Trần Phỉ so với lúc trước mà nói, đã có tăng lên phi thường rõ ràng. Nếu như tu luyện tới đại viên mãn, phỏng chừng còn có một không gian nhảy vọt.
Mà mấy trăm độ thuần thục, Trần Phỉ tận lực cố gắng, hôm nay phỏng chừng có thể hoàn thành.
Về phần Thông Nguyên Công tầng thứ hai, độ thuần thục hơn phân nửa, không khác mấy so với thời gian mười ngày Trần Phỉ dự đoán lúc trước. Tinh Dạ Kiếm bởi vì thường xuyên cùng Truy Hồn Bộ hợp luyện, hiện giờ tiến độ cũng khả quan, tới gần đại viên mãn.
Trần Phỉ đi lòng vòng trong khu nhiệm vụ, thân hình thỉnh thoảng lóe lên, đột nhiên một tiếng động cực lớn từ xa truyền đến. Trần Phỉ quay đầu nhìn lại, phát hiện là nơi đóng quân của môn phái trên núi.
Thân hình Trần Phỉ chớp động, chỉ chốc lát sau đã trở lại nơi đóng quân, liền nhìn thấy trên mặt đất giờ phút này nằm một người toàn thân đầy máu, Trần Phỉ tập trung nhìn lại, phát hiện là Thạch Đạt Hạc lúc trước vận chuyển dược liệu.
“Đây là làm sao vậy?”
Trần Phỉ quay đầu nhìn về phía Lạc Tuấn. Lúc Trần Phỉ tới, Lạc Tuấn đã ở đây.
“Có người đánh lén đoàn xe vận chuyển dược liệu của chúng ta, Thạch sư huynh liều chết phá vòng vây, trở về nói cho chúng ta biết tin tức. Quách sư huynh mang theo một ít sư huynh đệ, đã xông tới cứu người.” Lạc Tuấn thấp giọng nói.
Trần Phỉ ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên mấy sư huynh tu vi ở Luyện Tủy Cảnh đều không có ở đây, ở đây đều là Đoán Cốt Cảnh giống như Trần Phỉ.
Thạch Đạt Hạc trên mặt đất sau khi dùng một ít đan dược, giờ phút này thương thế ổn định một chút, hôn mê ngủ thiếp đi.
Nửa canh giờ trôi qua, mọi người còn đang lo lắng chờ đợi đám người Quách Lâm Sơn trở về, tin tức nơi này đã thông qua bồ câu đưa tin, truyền về trong môn phái, môn phái phỏng chừng sẽ an bài cao thủ đến đây.
Trên đoàn xe có biểu hiện ra tiêu ký của Nguyên Thần Kiếm Phái, nhưng chính là như vậy, còn có người dám tập kích, hiển nhiên không có để Nguyên Thần Kiếm Phái vào mắt. Hoặc là nói, không có để bọn họ những đệ tử này vào mắt.
“Tha…… Tha mạng!”
Một thanh âm cầu xin tha thứ đột nhiên vang lên, tất cả mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, một người hái thuốc bị một võ giả nắm lấy cổ, chạy về phía bên này, chỉ một lát đã đi tới nơi đóng quân, hung hăng ném người hái thuốc xuống đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất