Chương 3: Bị rót đầy sinh mệnh năng lượng
Một lần...
Lại một lần...
Thay đổi tư thế, lại thêm một lần...
Nếu như trước kia có ai đó nói với Bạch Cảnh rằng, tu luyện cựu võ đạo đến cảnh giới vong ngã, hắn nhất định sẽ mắng cho đối phương một câu "Đồ Đẩu M chuyển thế". Nhưng hiện tại, hắn dường như đã thật sự nghiện rồi.
Tôn chỉ của cựu võ đạo chính là, mài giũa nhục thân, đột phá cực hạn. Quá trình này không thể nói là khổ, mà phải nói là vừa đau, vừa chua, lại tê, lại ngứa. Nó cho người ta một cảm giác như thể trên thân bò đầy sâu róm, không biết lúc nào sẽ bị chích một nhát.
Rõ ràng là một chuyện thống khổ đến thế, nhưng lại khiến Bạch Cảnh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thoải mái đến mức không thể dừng lại.
Thoải mái đến mức quên cả thời gian.
Ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã tu luyện bao lâu, chỉ biết rằng khí huyết hiện tại đã hùng hậu hơn rất nhiều. Nếu đổi thành thanh máu trong game, giờ phút này e rằng nó đã tăng kích cỡ theo cả chiều rộng lẫn chiều cao.
Ngay lúc Bạch Cảnh chuẩn bị "lại đến một lần", thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng phát thanh mang đậm chất thời đại:
"Nam nhi sao không mang gươm giáo, thu lấy Đông Vực năm mươi tinh cầu!"
"Hôm nay cắt một tinh, ngày mai cắt mười tinh, chỉ có một trận chiến mới định đoạt!"
"Chúc mừng Viên Hoa Hoa đột phá Võ Giả cảnh! Trụ sở liên minh chính phủ quyết định, cho phép nhập cư Sồ Ưng Khu!"
Tiếng phát thanh đánh gãy ý định "lại đến một lần" của Bạch Cảnh. Trong đầu hắn bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Sồ Ưng Khu.
Là một "pháo hôi tinh" của liên minh, nơi đó nắm giữ chín đại an trí khu, mỗi châu lại có mười hai khu an trí phổ thông. Mỗi khu an trí phổ thông có ít nhất mười vạn ống nghiệm hài nhi.
Ngoài khu vực phổ thông ra, dĩ nhiên cũng có những khu vực thuộc tầng lớp tinh anh, và đó chính là Sồ Ưng Khu. Điều kiện tối thiểu để được nhập cư vào khu này là phải đạt tới Võ Giả cảnh. Thậm chí, người ta còn đồn rằng ở đó còn có đường lối tu luyện riêng.
Ngoài môi trường và đãi ngộ tốt, điều khiến Bạch Cảnh quan tâm nhất chính là tỷ lệ tử vong sau khi ra chiến trường. Nếu tỷ lệ sống sót trong ba năm của pháo hôi chỉ là 1%, thì tỷ lệ này ở những người xuất thân từ Sồ Ưng Khu là 10%.
Sở dĩ được gọi là pháo hôi, là vì thực lực không đủ, chỉ có thể đảm nhận những vị trí vừa mệt nhọc, vừa khổ sở lại vừa nguy hiểm. Còn những pháo hôi xuất thân từ Sồ Ưng Khu có quyền lợi cơ bản nhất là được trực tiếp trở thành sĩ quan, ít nhất cũng có thể chỉ huy mười người. Những thiên tài thực sự thậm chí có thể trở thành trung đội trưởng, đại đội trưởng. Nếu ai có đủ thiên phú để cảm động những chiến đoàn trưởng, thì có thể được người ta bồi dưỡng thành trưởng quan, và dĩ nhiên, độ an toàn cũng được nâng cao đáng kể.
"Xem ra nhất định phải đến cái Sồ Ưng Khu này thôi." Bạch Cảnh thầm tính toán.
Nghĩa vụ quân sự là không thể tránh khỏi. Còn việc nộp trực tiếp một khoản tiền lên đến chín chữ số Đông Hoàng tệ thì hầu như không ai muốn cả. Những tập đoàn lớn muốn mời chào người tài cũng không nhắm đến những người tu luyện cựu võ đạo, mà là những thiên kiêu sở hữu linh năng, Niệm Sư, Linh Giới Triệu Hoán Sư hoặc thiên phú Cơ Giới Sư. Những người như vậy sẽ không phải ra chiến trường, vì sự trưởng thành của họ còn quan trọng hơn một đám pháo thí rất nhiều.
Mà Bạch Cảnh, trớ trêu thay, lại không có thiên phú linh năng, nên đương nhiên không đáp ứng được tiêu chuẩn mời chào. Còn việc tự mình kiếm tiền để trả hết khoản vay ư? Chuyện đó lại càng bất khả thi. Người ta tung ra khoản vay này vốn dĩ không có ý định để anh trả, nếu không thì lấy đâu ra binh lính mà dùng?
"Thôi được, trước cứ đột phá đến Luyện Bì cảnh, rồi tiến vào cái Sồ Ưng Khu kia, những chuyện khác tính sau." Nghĩ vậy, hắn cầm điện thoại di động trên ghế salon lên.
Trên màn hình hiển thị không ít tin nhắn. Ngoại trừ tin nhắn từ nhóm lớp, tất cả đều là tin nhắn của Thích Đại Xuân.
"Hai ngày trước?" Nhìn vào thời gian của tin nhắn, Bạch Cảnh có chút ngơ ngác. Hắn chẳng phải chỉ tu luyện một lát thôi sao? Sao tin nhắn lại là của hai ngày trước rồi? Dù hơi hoang mang, nhưng hắn vẫn mở tin nhắn ra xem.
Thích Đại Xuân: "Tiểu tử, mày thiệt là lỗ vốn!"
Thích Đại Xuân: "HD không che, Tinh Linh tộc muội tử. Jpg"
Thích Đại Xuân: "Mát lạnh y phục thú tai nương. Jpg"
Thích Đại Xuân: "Ngực nở mông cong mang cái đuôi to. Jpg"
...
Bạch Cảnh lướt xuống.
Khoảng chừng mấy chục tấm ảnh, tấm nào cũng khác nhau. Nhìn những cô em dị tộc với phong tình vạn chủng, ngay cả Bạch Cảnh cũng không nhịn được mà thốt lên một câu: "Đây chính là thời đại tinh tế, đây chính là ý nghĩa của việc tiến ra vũ trụ... Phi, tiến ra vũ trụ dĩ nhiên là vì tương lai của nhân loại."
Miệng thì lẩm bẩm như vậy, nhưng tay Bạch Cảnh đã nắm chặt thành quyền. Hắn có chút hối hận vì đã không đi theo. Mười mấy cô em dị tộc cơ mà!
Nhìn những cô em dị tộc đầy quyến rũ, Bạch Cảnh vội soạn một tin nhắn gửi đi. Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
"Bạch Cảnh %&*@#!"
Nhìn Thích Đại Xuân dần trở nên cuồng bạo, hắn trực tiếp chọn chặn tin nhắn.
Tin nhắn hắn gửi đi rất đơn giản: "Ngoài việc trêu ngươi ta bằng một thân nước bọt ra, mày còn làm được gì nữa?" Đương nhiên, ống nghiệm hài nhi đều có chức năng đó, chỉ là ở mức độ bình thường. Mà mấy cô em dị tộc này lại không hề bình thường chút nào.
"Đi tắm rửa, ăn chút gì đó, rồi tiếp tục thôi." Bạch Cảnh cảm nhận được trên da mình xuất hiện một lớp hạt tròn, rõ ràng là do rèn luyện trong thời gian dài mà ra. Cộng thêm thời gian mà Thích Đại Xuân gửi tin nhắn, hắn đại khái có thể đoán được lần tu luyện này đã kéo dài bao lâu: ròng rã hai ngày hai đêm.
Điều kỳ lạ là, trong suốt thời gian đó hắn không hề cảm thấy bất kỳ khó chịu nào. Thậm chí đến bây giờ hắn cũng không thấy đói, hay tinh thần uể oải.
"Cái tự động hồi máu này mạnh thật." Bạch Cảnh thán phục.
Theo như biểu hiện hiện tại, tốc độ hồi phục còn nhanh hơn cả tốc độ tiêu hao khi tu luyện. Chỉ trong chốc lát, sự mệt mỏi do tu luyện đã hoàn toàn biến mất. Trạng thái của hắn lại hồi phục như mới.
"Nhưng vẫn phải tắm trước, người nhớp nháp, hôi hám quá khó chịu."
Ngay khi dừng lại, hắn đã ngửi thấy rõ cái mùi chua loét trên người mình. Không tắm e rằng sắp bị ướp thành món ngon mất.
Mỗi phòng đều có phòng tắm riêng. Bạch Cảnh nhanh chóng cởi quần áo, chui vào tắm rửa. Nhưng khi đang tắm, hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Giống như bị ai đó rót đầy sinh mệnh năng lượng vào người vậy. Và theo thời gian, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn. Cái cảm giác mà phần lớn nam sinh đều từng trải qua. Chỉ là bây giờ Bạch Cảnh lại cảm thấy toàn thân mình đều như vậy.
Sau khi tắm xong...
Bạch Cảnh cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh mệnh năng lượng, và nguồn năng lượng này vẫn đang tiếp tục bổ sung, khiến hắn có cảm giác như sắp bị căng nứt ra.
"Không phải... Cái này không ổn rồi."
Cảm nhận được lượng sinh mệnh năng lượng dư thừa trong cơ thể, Bạch Cảnh có chút hoảng hốt. Hắn vội vàng mở bảng điều khiển của cái tiểu plug-in ra, tìm đến chức năng tự động hồi máu và định tắt nó đi.
【 Xin lỗi, vì bạn không đủ quyền hạn, không thể thực hiện thay đổi này. Vui lòng nạp tiền để dùng thử! 】
Bạch Cảnh: ???
"WTF, chơi xỏ nhau à?"
"Cái thứ đồ chơi này tắt không được hả? Ta đặc yêu..." Bạch Cảnh cảm thấy cả người tê rần.
Tu luyện thì còn đỡ, nhưng khi dừng lại thì cái cảm giác này thật khó mà chấp nhận được. Thậm chí hắn còn cảm thấy hơi thở mình phả ra cũng mang theo sinh mệnh khí tức.
Bạch Cảnh không bỏ cuộc, thử đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể tắt được chức năng tự động hồi máu.
Dù vậy, sau một hồi thử nghiệm, hắn cũng có được một tin tốt: nguồn năng lượng kia sẽ tiêu tán ra ngoài qua thất khiếu khi nó tăng lên đến một mức nhất định. Hắn không cần lo lắng về việc bị sinh mệnh năng lượng rót cho nổ tung.
Tin tốt: Ta không chết được.
Tin xấu: Mỗi ngày đều bị rót đầy sinh mệnh năng lượng.
Thử nghiệm đủ mọi cách mà không có kết quả, Bạch Cảnh thật sự hết cách rồi. Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Luyện thôi!
Tu luyện ít ra còn thấy thoải mái, cái cảm giác căng căng, muốn nứt ra kia thật quá thống khổ.
Luyện!
Luyện đến chết thì thôi!
Luyện không chết thì tiếp tục luyện thêm!
Một ngày luyện đến bốn mươi tám tiếng!
Dưới sự tu luyện điên cuồng, thực lực của hắn cũng tăng lên nhanh chóng. Sau không biết bao nhiêu lượt, hắn bỗng cảm thấy da thịt mình siết chặt lại...