Tu Luyện Tiêu Hao Thanh Máu? Nhưng Ta Vô Hạn Hồi Máu A!

Chương 7: Trên đường gặp khó khăn trắc trở

Chương 7: Trên đường gặp khó khăn trắc trở
Nửa giờ sau.
Bạch Cảnh nằm dài trên chiếc ghế sa lông da thật được chế tạo từ da của một loại Tinh thú vô danh nào đó.
Trong tay cậu cầm một ly nước khoái lạc ướp lạnh.
Ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, lướt nhìn cảnh sắc hoang tàn bên ngoài.
"Xem ra tình cảnh của liên minh không được tốt lắm, Sồ Điểu tinh này cũng đã từng trải qua chiến tranh quy mô lớn."
Bạch Cảnh nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Đại bộ phận là đất khô cằn hoặc đã bị sa mạc hóa, thậm chí còn có một cái hố tinh hóa kéo dài mấy trăm km.
Rõ ràng là bị vũ khí tái hạm đánh ra.
Toàn bộ Sồ Điểu tinh, hơn phân nửa đã là một tinh cầu bị phế đi gần hết.
Có lẽ cũng chính bởi vì như thế, người ta mới chọn nơi này làm bồn nuôi cấy ống nghiệm hài nhi.
"Loại công kích này, khi ta thành Võ Thần liệu có thể ngăn cản?"
Bạch Cảnh có chút chết lặng tự hỏi.
Loại công kích này có lẽ còn chưa phải là cực hạn của liên minh, nhưng cậu đã từng nghe qua, từng có một trận chiến hủy diệt.
Liên minh đã phá hủy gần trăm tinh thần.
Đây là nguyên nhân mà cựu võ đạo không được coi trọng.
Ngươi dù mạnh đến đâu, có thể bay lên vũ trụ, vung một cùi chỏ xuyên thủng chiến hạm vũ trụ sao?
Thậm chí, ở một mức độ nào đó, cựu võ đạo còn kém xa giới võ giả.
Mà giới võ giả lại có thể được sản xuất hàng loạt.
Dù võ đạo võ giả có mạnh mẽ, cũng không thể sản xuất hàng loạt.
Đương nhiên, giới võ giả cũng không phải là vạn năng, vũ trụ này quá quỷ dị, lộn xộn, có đủ loại thế giới kỳ lạ.
Không thể vận dụng vũ khí nhọn ở các tinh vực, cũng không phải là hiếm.
Đây cũng là lý do, vì sao dù biết cựu võ đạo trưởng thành chậm, người ta vẫn dùng phương thức giáo dục bắt buộc, dạy bảo đám trẻ ống nghiệm.
Nguyên nhân chủ yếu là để chúng nắm giữ chút năng lực tự vệ, hơn nữa chi phí cực thấp, chỉ cần lãng phí chút thời gian.
Tiếp theo là sàng lọc ra một chút võ đạo thiên tài, để bọn họ đến các tinh vực cấm khoa kỹ, tiến hành các nhiệm vụ đặc biệt.
"Bạch Cảnh tiên sinh, mời ngồi vững, phi toa số T11 chuẩn bị hạ cánh!"
Bỗng nhiên giọng nữ ngọt ngào kia cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Cảnh.
"Hạ cánh? Còn chưa đến một giờ mà?"
Cậu có chút hồ nghi, mở miệng truy vấn.
Giọng nói ngọt ngào kia vội vàng giải thích:
"Lần hạ cánh này là do cơ trưởng phi toa quyết định, tình huống cụ thể chúng tôi chưa rõ, xin ngài kiên nhẫn chờ đợi trong khoang, xin chớ tự ý đi lại!"
Bạch Cảnh có chút không rõ đối phương muốn làm gì.
Thông qua cửa sổ, cậu nhìn xuống phía dưới.
Khu vực hạ cánh có những hố lớn nhỏ, như bề mặt mặt trăng, màu đất thì ửng hồng.
Khoảng ba phút sau.
Phi toa dừng hẳn, rơi vào một cái hố sâu.
Hai bên cửa khoang đồng thời mở ra.
Điều này khiến Bạch Cảnh nhíu mày, không dám khinh thường, trực tiếp vận dụng chín lần thuế biến, duy trì hô hấp tuần hoàn bên trong.
Cậu không hấp thụ khí tức bên ngoài.
Cậu cũng không dám tùy tiện rời khỏi khoang phi toa.
"Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện DNA dị tộc, Trùng Trĩ tộc, loại hình bán trùng nhân!"
"Tình huống nơi đây đã được gửi đến trụ sở chính phủ liên minh, xin kiên nhẫn chờ cứu viện, xin chớ rời khỏi khoang tàu!"
Bạch Cảnh: ? ? ?
Nghe tiếng cảnh báo, cậu chỉ cảm thấy người mình tê rần.
Người khác tiến về Sồ Ưng khu, không gặp chuyện gì, cậu mới đi được một nửa, thế mà đã đụng phải vũ trụ chủng tộc tập kích.
Quả thực không thể tin nổi. . . . .
Đương nhiên, cậu cũng không quá lo lắng về sự an toàn.
Hai pháo đài điều khiển trên phi toa không phải để trưng bày.
"Dù là vũ trụ chủng tộc, muốn tấn công cũng phải tốn không ít công sức."
Cậu tự an ủi.
Lời còn chưa dứt.
Cánh cửa hợp kim nối với khoang điều khiển của phi toa bỗng nhiên phát ra tiếng răng rắc răng rắc, và bắt đầu mở ra từ bên trong.
"Trừ phi. . . Trùng Trĩ tộc đang ở bên trong phi toa."
Nghĩ đến khả năng này, nhịp tim của Bạch Cảnh chậm đi nửa nhịp.
Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa khoang điều khiển.
Cậu không phải chờ đợi lâu.
Thanh niên quen thuộc đó chậm rãi bước ra, Bạch Cảnh biến sắc.
"Móa, hóa ra là Trùng Trĩ tộc gián điệp. . ."
Thanh niên vẫn là thanh niên đó, chỉ là bộ đồ tây của đối phương đã bị thấm ướt bởi những giọt nước trong suốt, lấp lánh.
Mỗi bước chân, gã đều để lại một vũng nước bọt.
Lượng nước này...
Là một sự khác thường.
Nhìn Trùng Trĩ tộc đang chậm rãi tiến lại gần, Bạch Cảnh suy nghĩ đối sách.
Cậu nên bỏ chạy ra ngoài, hay là chiến đấu với đối phương trong khoang tàu.
Cậu không dám đánh cược việc bên ngoài có những Trùng Trĩ tộc khác hay không.
Mà trong khoang tàu chỉ có một con trùng.
Nghe tên, có lẽ không phải là một chủng tộc vũ trụ thực sự, mà phải là loại hình tồn tại giống như quyến tộc.
Mà tình huống bên ngoài không rõ ràng, có khả năng là một chủng tộc vũ trụ thực sự.
Nghĩ vậy, sự lựa chọn trở nên rõ ràng.
Cơ trưởng phi toa cố gắng nuốt nước bọt, nói một cách khó khăn:
"Ngươi đừng phản kháng, ta không muốn làm ngươi bị thương, ta chỉ muốn liếm một cái ngươi thôi, tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi đâu!"
Nghe những lời này.
Bạch Cảnh thực sự muốn giả vờ không hiểu, nhưng cậu hiểu.
Lão nhân, điện thoại di động, tàu điện ngầm. . . .
Giờ phút này đó là biểu cảm của cậu.
Nhưng cậu vẫn cố gắng kìm nén sự khó chịu, hỏi một câu:
"Ngươi là một Trùng Trĩ tộc ẩn náu đã lâu, sao không đi săn những thiên tài thực sự, mà lại chọn ta?"
Nhìn bộ dạng của đối phương, rõ ràng gã không phải vừa mới trở thành cơ trưởng phi toa.
Hơn phân nửa, gã đã giúp vận chuyển rất nhiều võ giả.
Chắc hẳn đều đã đưa họ đến đích thành công.
Nếu không, gã đã bị bắt từ lâu rồi.
"Ta đã ẩn náu hai năm rưỡi, trong thời gian đó ta không hề mắc một sai lầm nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ tiếp tục ẩn náu thêm hai năm rưỡi nữa, hai lần, ba lần. . . . ."
"Trước đây ta đã nghĩ như vậy, nhưng ngươi thực sự quá thơm."
"Mùi hương của ngươi làm ta mê muội, ta không thể kiểm soát được bản thân mình. . ."
Nói rồi, gã tự vả vào má phải một cái.
Nghe lý do của đối phương, Bạch Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc mình muốn teo lại.
Cái quái gì thế này?
Ngươi có thực sự nghe được những gì ngươi đang nói không?
Ta quá thơm?
Phàm là ai nói cậu có tư chất trở thành Võ Thần, Bạch Cảnh đều sẽ khen họ có con mắt tinh tường.
Nhưng ngươi lại nói với ta rằng.
Ta quá thơm, làm ngươi mê muội.
"Đệch. . . Ngươi làm ta phát hoảng rồi đấy."
Trước một lý do thẳng thắn như vậy, Bạch Cảnh không còn lời nào để phản bác.
"Ngươi ngươi đừng lộn xộn, ta chỉ liếm một cái ngươi thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi đâu. . ."
Bán trùng nhân kéo lê vũng nước bọt trên sàn, nhanh chóng tiến lại gần.
Bạch Cảnh tê rần.
Nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được.
Trải qua hai kiếp người, sinh vật đầu tiên muốn liếm cậu, lại là một con côn trùng.
Mà nhìn bộ dạng của đối phương, rõ ràng gã không chỉ muốn liếm về mặt tinh thần, mà là muốn liếm cả về vật chất.
"Ha ha ha!"
Khi người ta quá kinh ngạc, họ không thể nhịn được cười, và lúc này Bạch Cảnh đang như vậy.
"Ôm một cái, liếm một cái. . ."
Bán trùng nhân lẩm bẩm trong miệng, từng bước ép sát.
Toàn bộ phi toa dài hơn 20m, nhưng không gian thực sự đã bị các loại đồ đạc chiếm gần hết, không còn nhiều chỗ để lùi.
"Vậy thì làm thôi!"
Có lẽ vì không còn đường lùi, thêm vào đó là adrenalin tăng cao.
Bạch Cảnh cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Cậu chủ động ra tay trước.
Một chân đá vào eo đối phương.
Bành
Một tiếng vang trầm.
Cảm giác ở chân cậu không giống như đá vào cơ bắp, mà giống như đá vào một lớp giáp xác cứng rắn.
Bán trùng nhân trúng một cú đá, nhưng không hề quan tâm.
Gã muốn dồn Bạch Cảnh vào góc tường, sau đó sẽ làm những gì gã muốn.
"Thực lực không tính là quá mạnh, nhiều nhất là luyện nhục đỉnh phong, chỉ là phòng ngự có vẻ hơi cao."
Dù nói vậy, phòng ngự của Bạch Cảnh sau chín lần lột xác cũng rất mạnh.
Ít nhất trong cuộc đối đầu vừa rồi, cậu không hề cảm thấy khó chịu.
Thêm vào đó, cậu còn có khả năng khôi phục sinh mệnh lực liên tục.
"Lão tử sẽ xử ngươi!"
Ánh mắt cậu lóe lên.
Như một con báo săn mạnh mẽ lao về phía đối phương...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất