Chương 224: Không Chết Không Thôi
Nếu như hắn không vái, không nói tới cái khác, trong lòng các tộc nhân khác sẽ chán ghét hắn, thậm chí lục đục rời đi.- Đều đứng lên đi!Cổ Trần quét nhìn mọi người xung quanh, khẽ vuốt cằm nói:- Đều là Nhân tộc, ta tự nhiên không cách nào dễ dàng tha thứ khi nhìn thấy người trong tộc mình bị ức hiếp, bị tàn sát.- Hôm nay giết Tà thụ, giải cứu đồng tộc, có điều nguy cơ vẫn chưa qua.Hắn vừa nói dứt câu này, bọn người Thiết Mộc kinh ngạc, người nào cũng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, thầm suy nghĩ ý tứ của những lời này.
Nguy cơ vẫn chưa qua? Thiết Mộc mở miệng dò hỏi.- Đại nhân, ý của ngươi là...Nhưng chưa kịp dứt lời đã cảm thấy rung động mạnh mẽ truyền đến.Ầm ầm...Nơi xa xa, một đám bụi đất cuồn cuộn, sát khí càn quét kinh động toàn bộ bộ lạc.Các tộc nhân sợ hãi không thôi, từng người run sợ kinh hãi, xôn xao lần theo nơi phát ra chấn động nhìn qua, lập tức sắc mặt đại biến.- Không tốt!Thiết Mộc biến sắc, kinh hô một tiếng đứng lên.
Những người khác cũng kinh hãi, nhanh chóng đứng dậy, kinh nghi bất định nhìn ra bên ngoài bộ lạc.
Nhìn qua từ tường đá tàn tạ, chỉ thấy bên ngoài bộ lạc có một làn bụi mù mịt cuồn cuộn kéo tới, sát khí đập vào mặt khiến người sợ hãi.Không cần phải nói, có địch nhân đến.- Là Thạch tộc!Ngay sau đó, có người kêu lên.Mọi người biến sắc, nhìn thấy bóng người ẩn hiện trong bụi mù, chính là kỵ binh Thạch tộc đã đi mà quay lại, năm nghìn kỵ binh Thạch tộc lại tới.
Thiết Mộc sắc mặt khó coi, tái nhợt nhìn bụi mù bên ngoài cuồn cuộn tới gần, bên trong quả nhiên ẩn chứa năm nghìn kỵ binh Thạch tộc, trước đó không phải rút lui à, vì sao lại giết trở lại.Tại hiện trường, chỉ có Cổ Trần vẻ mặt bình tĩnh, như thể đã sớm đoán trước được.Cổ Trần lẩm bẩm từng câu từng chữ.- Thạch tộc, lòng lang dạ thú, đi mà quay lại, đây là định ngư ông đắc lợi, đáng tiếc...Thiết Mộc vừa lúc nghe nói như thế, trong lòng lạnh lẽo, vẻ mặt muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy mhiêu xấu xí.
Tuy nhiên hắn rất nhanh phản ứng lại, Thạch tộc tuy rằng đã đi rồi trở lại, nhưng lúc này có Cổ Trần, vị thanh niên cường giả đồng tộc mạnh mẽ này ở đây, có vẻ như cũng không phải là không có cách nào vượt qua mối nguy này.Suy nghĩ một chút kết cục vừa nãy của Tế Thần Ô Mộc cường đại vô cùng bị giết, Thiết Mộc trong lòng dao động, trong ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần hiện lên một tia chờ mong.
Có điều lúc này trong lòng hắn nghĩ thầm, người này đến từ bộ lạc nào, thực lực mạnh mẽ làm cho người khác kính sợ, là đúng lúc đi ngang qua hay là...Thiết Mộc không dám nghĩ nữa, vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong lòng có chút suy sụp và chua xót.
Hắn biết, hôm nay Ô Mộc bộ lạc rất có thể sẽ trở thành lịch sử, cho dù có bị dị tộc diệt hay không, có lẽ bộ lạc của hắn cũng khó có khả năng tồn tại.Cổ Trần không nói gì, rút ra Thanh Đồng Chiến Thương, xoay người cưỡi lên Bạch Hổ, xoay người từng bước đi ra ngoài bộ lạc.- Đại địch trước mặt, cùng là Nhân tộc nên đồng tâm hiệp lực chống lại dị tộc.- Thạch tộc đánh tới, chư vị, các ngươi chẳng lẽ cứ đợi bọn họ tàn sát thân nhân bằng hữu của các ngươi, nô dịch vợ của các ngươi, nấu con cái của các ngươi.- Các ngươi có cam lòng hay không?Cổ Trần hét lớn, giọng nói chấn động, nổ vang như sấm sét bên tai vô số người, đinh tai nhức óc.Sắc mặt của Thiết Mộc và những người khác thay đổi, cả bộ lạc lòng người hoảng sợ nhưng lúc này đột nhiên bị câu nói này của Cổ Trần đánh thức.Đúng vậy, chẳng lẽ bọn họ muốn bị nô dịch, muốn bị người ta bắt nạt? Chẳng lẽ bọn họ muốn trơ mắt nhìn dị tộc tàn sát thân nhân bằng hữu, nô dịch vợ con phụ mẫu của mình, thậm chí ăn thịt con của mình?- Không muốn!Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, một nam nhân mặc áo da thú đỏ mặt tía tai hô to, trừng mắt cao giọng hò hét, để trút ra không cam lòng sâu trong lòng mình.- Chúng ta không muốn bị nô dịch!- Không muốn làm tế phẩm!- Không muốn làm thức ăn cho dị tộc!Hết người này tới người khác trong tộc bị kích động sự không cam chịu trong lòng, sôi nổi hưởng ứng càng ngày càng nhiều, cuối cùng đoàn kết lại, cả bộ lạc xôn xao ầm ĩ.
Tất cả mọi người ai cũng đều không nguyện ý.
Mặc kệ là thật cũng tốt, giả cũng được, nói tóm lại vào lúc này tất cả mọi người trong bộ lạc đều bị Cổ Trần kích động, tâm tình ai nấy sục sôi cuồng nhiệt.- Đã không muốn, như vậy theo ta đi giết dị tộc, vì bộ lạc, vì tôn nghiêm, vì tự do!- Giết sạch, không chết không thôi!.